Trái tim Tống Thành hơi trầm xuống, nhưng anh có thể làm gì chứ, mọi chuyện đều là do anh tự làm tự chịu. Tống Thành ơi Tống Thành, ai bảo mày không chịu nhìn thẳng vào nội tâm, bây giờ đá vào ván sắt rồi chứ gì?

Tống Thành miễn cưỡng mỉm cười rồi dịu dàng nói: “Vậy tôi đi về trước, em hãy ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi trong bệnh viện nhé?”

Cơ thể mảnh khảnh trong chăn khẽ cử động, giây phút Tống Thành mở cửa chuẩn bị ra ngoai, giọng nói trong vắt truyền vào trong tai anh như một giấc mơ.

“Tôi muốn ăn bánh bao canh của Toàn Phúc Trai ở Tây thành, địa tam tiên của Hồi Hương Các ở Đông thành, bánh hoa hạnh của Ngự Hương Viên ở nội thành, tôm bóc vỏ, đầu cá hấp của Lâu Ngoại Lâu ở ngoại thành.”

Đột nhiên nghe thấy một chuỗi thức ăn dài, phản ứng đầu tiên của Tống Thành là sửng sốt, sau đó nhanh chóng quay đầu lại, đôi mắt tràn đầy vui sướng, lập tức đồng ý: “Được, nhất định tối nay tôi sẽ mang vào cho em.”

“Anh tự đi mua.”

“Được.” Giọng điệu tràn ngập yêu chiều, Tống Thành lắc đầu cười khổ, bữa cơm này như muốn anh chạy khắp toàn bộ thành phố.

Nhưng còn cách nào chứ? Ai bảo anh nợ cô, trái tim cũng đặt ở đó rồi, anh vui vẻ chịu đựng.

Tống Thành giơ tay lên xem đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều, Bây giờ lái xe đi mua đồ mà cô muốn chắc vẫn kịp.

Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng xa, Tô Quỳ chậm rãi dò cái đầu nhỏ từ trong chăn ra, cong môi cười.

Đàn ông đều là đồ đê tiện, không dạy dỗ thì sao có thể biết được địa vị của mình trong lòng hắn?

Hơn nữa suýt nữa thì cô đã chết trong tay người này, nếu không dạy cho anh một bài học mà tha thứ một cách dễ dàng, đừng nói là sự giáo dưỡng từ nhỏ không cho phép, mà chính cô cũng không đồng ý làm vậy!

Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi, khuôn mặt tái nhợt của cô đã dần dần hồng hào trở lại. Lí do cơ thể cô không chịu đựng được vẫn là bởi vì nguyên chủ không biết yêu quý bản thân mình, ngày ngủ đêm bay, giờ giấc đảo điên!

Môi đỏ khẽ cong, Tô Quỳ thở chậm, mang theo sự nhẹ nhàng chìm vào giấc mơ đẹp.



Trong lúc đó, hộ sĩ cũng kiểm tra phòng vài lần, Bùi Hạo Nhiên cũng chạy tới cửa nhìn trộm vài lần nhưng cô vẫn ngủ ngon lành, vừa mở mắt đã thấy trăng treo trên cao.

Phòng mà Tống Thành chọn cho cô tự nhiên là phong một người xa hoa, trong căn phòng rộng lớn chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô, trong phòng cũng chỉ bật một chiếc đèn đêm. Tô Quỳ mơ hồ nhìn đèn chỉ thị trên màn hình tinh thể lỏng chợt loé chợt loé, cô lại muốn ngủ tiếp.

“Cạch!” Cửa được mở ra, đèn trong phòng được bật lên, ánh sáng trắng chói loá làm đôi mắt của cô lập tức tràn ngập nước mắt, đôi mắt khó chịu.

Sau khi nhắm mắt thích ứng với ánh sáng, vừa mở mắt thì cô đã nhìn thấy một bóng đen che lại ánh sáng đang đứng bên cạnh mép giường.

Tống Thành mỉm cười, anh giơ tay lắc lắc túi đóng gói và hộp đồ ăn trong tay, “Đây, đã mua tới cho em rồi, em ngồi dậy ăn một ít nhé?”

Tóc mái trên trán mướt mồ hôi, sơ mi trắng quân tây cũng đầy nếp nhăn, nào còn dáng vẻ của một tổng giám đốc ngày thường nữa?

Kéo ra ngoài nói anh là người đang thất nghiệp cũng sẽ có người tin.

Nhìn dáng vẻ chật vật của anh, mùi hương trong hộp bay ra chui vào chóp mũi, Tô Quỳ mỉm cười dùng sức ngồi dậy.

Tống Thành vội vàng đặt hộp đựng đồ ăn trong tay xuống, sau đó đi vào phòng rửa mặt, “Tôi đi lấy nước cho em.”

Đúng là trung khuyển bám vào người, Tô Quỳ xốc chăn đi xuống giường, “Không cần, tôi đâu có què.” Nghỉ ngơi lâu như vậy nên vết thương đã không còn đau từ lâu rồi.

Tô Quỳ đi vào trong phòng rửa tay, Tống Thành đã đặt tất cả món mà chiều nay cô muốn ăn ra ngoài, nhìn cô với khuôn mặt đầy chờ mong: “Em ăn thử xem.”

Tô Quỳ không ngờ đồ ăn mà anh mang về vẫn còn toả ra hơi nóng, cô liếc nhìn anh như đang suy nghĩ điều gì, không ngờ anh cũng đang nhìn mình, trong đôi mắt như đang viết hãy khen tôi đi!

Sự đáng yêu trái ngược này đúng là...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương