Tống Thành nhanh chóng bước tới, ánh mắt tức giận không mang theo chút tình cảm quét về phía Hàn Quả Quả. Hàn Quả Quả chỉ cảm thấy mình như bị Tử Thần nhìn chằm chằm vậy, sống lưng lạnh lẽo, phải vội vàng dời mắt sang nơi khác.

Cổ tay và phía trước người Tô Quỳ đau như bị lửa đốt, khuôn mặt nhỏ trắng nõn lúc này tái đi, phải cắn chặt môi mới không làm mình kêu lên.

Thấy đến giờ cô vẫn còn cố chịu đựng, Tống Thành khẽ mím môi, bàn tay to nắm lấy cổ tay bị cà phê đổ vào, bên trên đã nổi lên một lằn bọt nước.

Chẳng lẽ cô không biết khi nào nên chịu đựng, khi nào không nên chịu đựng à?!

Ở trước mặt anh vốn nên muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười mới đúng.

Luôn miệng nói yêu anh rồi lại không chịu mở rộng trái tim với anh, Tống Thành chưa từng tìm hiểu về phụ nữ, nhưng lần này, anh muốn thử tìm hiểu Tô Quỳ.

Ngón tay anh nhẹ nhàng chọc vào bọt nước, lập tức nghe thấy tiếng suýt xoa nho nhỏ của người bên cạnh.

“A… Đau…” Tô Quỳ méo miệng, nước mắt trong suốt treo trên hàng mi cong vút.

Người đàn ông này cố ý đúng không, cô vốn là người vô cùng nhạy cảm với đau đớn, một vết thương nhỏ thôi nhưng trên cơ thể cô cũng có thể phóng đại gấp mấy lần, vậy nên cô vẫn luôn cực kỳ sợ đau.

Tống Thành nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, đáy mắt dồn nén một cảm xúc không tên, “Bây giờ mới biết đau?”



“Vẫn, vẫn luôn rất đau…” Tô Quỳ lặng lẽ lùi về phía sau hai bước, trực giác nói cho cô biết bây giờ Tống Thành rất nguy hiểm.

Cô muốn lùi lại nhưng cổ tay lại bị Tống Thành nắm chặt, không có cách nào tránh thoát, không khí làm người không thể hít thở hầu như bao phủ lấy cô.

Ngón tay khớp xương rõ ràng thong thả xoa nơi bị cà phê làm ướt trước người cô, sau đó nhẹ nhàng chạm vào, “Nơi này, đau không?”

Anh quá bình tĩnh, Tô Quỳ không biết rốt cuộc bây giờ anh đang tức giận hay là không.

Muốn nói không quan tâm nhưng anh lại nắm chặt lấy cổ tay của cô, ánh mắt bướng bỉnh muốn có được một câu trả lời. Nhưng nói quan tâm thì phản ứng của anh cũng quá lạnh nhạt…

Luân hồi một đời, tính cách của anh càng thêm khó đoán.

“Tôi…” Tô Quỳ hơi hé miệng, cổ họng trở nên khô khốc, giọng nói nhỏ một cách kỳ lạ, “Cũng, cũng bình thường…”

“Ưm…”

Tô Quỳ đột nhiên mở to mắt, không ngờ anh, anh lại ấn mạnh vào vết bỏng!

Đau!!



Nước mắt lập tức không chịu khống chế mà rơi xuống như sợi trân châu đứt dây, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi trên bàn tay Tống Thành.

Tống Thành lại không có ý nhẹ tay, mắt phượng lạnh lẽo, cả người phát ra khí lạnh làm không khí xung quanh đều đóng băng.

Hàn Quả Quả chỉ cảm thấy có hơi lạnh chui từ gan bàn chân xông lên thẳng não, cả người lạnh lẽo đến run rẩy.

Nước mắt của cô ta cứ như vậy dừng trong hốc mắt vì bất ngờ, mũi hồng hồng, có phải có nơi nào không đúng không?

Rõ ràng là do cô ta đổ cà phê lên người cô gái này, nhưng sắc mặt và hành động của Boss…

Vậy mà lại thô bạo như vậy, cô ta rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt của cô gái trước mặt đã càng thêm trắng bệch, nhìn qua rất đau đớn.

Hàn Quả Quả do dự không biết có nên mở miệng hay không, lỡ như cô ta lên tiếng dẫn lửa tới trên người mình thì sao.

Cô ta cũng không cố ý đổ cà phê lên người cô gái này, Hàn Quả Quả không khỏi tủi thân.

Đang êm đẹp sao lại trùng hợp va phải Tô Quỳ như vậy? Nếu vì thế mà mất đi công việc này thì không phải cô ta oan muốn chết à?

Nghĩ vậy, cô ta lặng lẽ nhìn Tống Thành đang lạnh mặt, lại nhìn Tô Quỳ đang đau đớn, chần chờ không biết mình có nên nói gì đó không…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương