Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện
-
Chương 57: Tình Nhân (17)
Em thích cà phê mang theo vị ngọt, lại càng thích…
“Ừm.” Không biết sao Tống Thành lại thở phào nhẹ nhõm, trong lòng xuất hiện một cảm xúc xa lạ giống như đang nói ký ức đó thật sự không sai.
Khi Hàn Quả Quả nhận được điện thoại của chủ tịch, cô ấy vẫn còn đang khóc giống như vô cùng tủi thân vậy.
Nghe thấy chủ tịch nói nhanh chóng pha hai cốc cà phê mang vào trong văn phòng, cô ấy vội vàng rút khăn giấy lau đi nước mắt trên khuôn mặt rồi lo lắng đi ra ngoài.
Phòng trà tầng ba mươi tám, Hàn Quả Quả luống cuống cả nửa ngày, cuối cùng cũng cầm hai tách cà phê đi về phía văn phòng.
Tô Quỳ lật tạp chí tài chính trong tay, một ngón tay khẽ chạm vào môi đỏ, khoé mắt đuôi lông mày đều mang theo sự quyến rũ vô hạn.
Sắp đến lúc rồi…
Cô khép quyển tạp chí lại, giả vờ nhìn đồng hồ rồi nói với Tống Thành: “Chán quá, tôi đi xem sao vẫn chưa có cà phê, nói thật, hiệu suất làm việc của trợ lý của anh thật sự rất kém!”
“Ừ.” Tống Thành nhướng mày co vài phần đồng ý với lời nói củ cô, “Đừng chạy lung tung, lát nữa tôi dẫn em ra ngoài ăn cơm.”
Tô Quỳ vẫy tay mà không thèm quay đầu lại, “Biết rồi ~”
Cô bé không có lương tâm!
Nụ cười xán lạn như hoa mùa hè làm ánh mắt anh lung lay, làm cảm giác kỳ lạ dưới đáy lòng anh đang từng bước, chậm rãi lên mên.
Sau đó trải qua thời gian lắng đọng, cuối cùng nở ra một bông hoa xinh đẹp.
Bên này, Tống Thành đang không ngừng suy nghĩ, đầu ngón tay xoay bút ký tên một cách vô thức, đây là bệnh cũ của anh, một khi rơi vào dòng suy nghĩ thì trong tay luôn muốn cầm lấy thứ gì đó…
Đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu đau chọc thẳng vào trong trái tim…
“A! Đau quá…”
Tống Thành giật mình, não còn chưa ra mệnh lệnh mà cơ thể đã nhanh chóng bước về phía cửa trước.
Lần đầu tiên anh biết, hoá ra tim mình có thể đập nhanh đến vậy, tuy anh vô cùng tin tưởng vào hệ thống bảo vệ của Tống thị nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng cho cô.
Chỉ còn cách vài bước, anh đã nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, trên chiếc váy lụa của cô toàn là chất lỏng màu nâu của cà phê đang không ngừng bốc hơi nóng, cà phê không ngừng nhỏ từ đuôi váy xuống dưới chân.
Hàn Quả Quả mở to hai mắt, đôi mắt như nai con, hơi hoảng sợ ngập ngừng nói: “Xin, xin lỗi, tôi không cố ý…”
Làn da đau đớn làm Tô Quỳ không nói lên lời, hai tách cà phê nóng mới pha xong hầu như đều đổ lên trên người cô.
Nghe thấy Hàn Quả Quả nói vậy, Tô Quỳ đột nhiên rất muốn nói một câu, nếu xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát để làm gì?!
Nhưng cô cũng không nói ra.
Khi Hàn Quả Quả đánh giá Tô Quỳ thì cô cũng đang đánh giá cô ấy.
Là một nữ sinh với tóc dài đen nhánh được buộc đuôi ngựa, mái bằng, đôi mắt hai mí to tròn, làn ra rất trắng, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu.
Chỉ là đôi mắt hơi đỏ lên, chẳng lẽ vừa khóc?
Hàn Quả Quả lặng lẽ đánh giá Tô Quỳ, cuối cùng không thể không nhụt chí thừa nhận người này điểm nào cũng hơn cô ấy.
Khuôn mặt như trong tranh vẽ, điềm tĩnh thanh nhã, dù bị đổ cà phê cũng không hề làm khí chất trong trẻo của cô mất đi, đây không phải là cô gái trong ngực Boss mà lúc nãy cô ấy trộm liếc vào lần sao?
Ông trời thật không công bằng, đã cho cô một vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành lại còn cho cô một người bạn trai phong hoa tuyệt đại.
Mà cô ấy, chỉ có thể hèn mọn pha cà phê, chịu đựng lời mắng nhiếc của cấp trên, làm trợ lý thư ký lại làm chân chạy việc.
Nghĩ vậy, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác căm giận, lại không biết là đang tức giận ai.
“Ừm.” Không biết sao Tống Thành lại thở phào nhẹ nhõm, trong lòng xuất hiện một cảm xúc xa lạ giống như đang nói ký ức đó thật sự không sai.
Khi Hàn Quả Quả nhận được điện thoại của chủ tịch, cô ấy vẫn còn đang khóc giống như vô cùng tủi thân vậy.
Nghe thấy chủ tịch nói nhanh chóng pha hai cốc cà phê mang vào trong văn phòng, cô ấy vội vàng rút khăn giấy lau đi nước mắt trên khuôn mặt rồi lo lắng đi ra ngoài.
Phòng trà tầng ba mươi tám, Hàn Quả Quả luống cuống cả nửa ngày, cuối cùng cũng cầm hai tách cà phê đi về phía văn phòng.
Tô Quỳ lật tạp chí tài chính trong tay, một ngón tay khẽ chạm vào môi đỏ, khoé mắt đuôi lông mày đều mang theo sự quyến rũ vô hạn.
Sắp đến lúc rồi…
Cô khép quyển tạp chí lại, giả vờ nhìn đồng hồ rồi nói với Tống Thành: “Chán quá, tôi đi xem sao vẫn chưa có cà phê, nói thật, hiệu suất làm việc của trợ lý của anh thật sự rất kém!”
“Ừ.” Tống Thành nhướng mày co vài phần đồng ý với lời nói củ cô, “Đừng chạy lung tung, lát nữa tôi dẫn em ra ngoài ăn cơm.”
Tô Quỳ vẫy tay mà không thèm quay đầu lại, “Biết rồi ~”
Cô bé không có lương tâm!
Nụ cười xán lạn như hoa mùa hè làm ánh mắt anh lung lay, làm cảm giác kỳ lạ dưới đáy lòng anh đang từng bước, chậm rãi lên mên.
Sau đó trải qua thời gian lắng đọng, cuối cùng nở ra một bông hoa xinh đẹp.
Bên này, Tống Thành đang không ngừng suy nghĩ, đầu ngón tay xoay bút ký tên một cách vô thức, đây là bệnh cũ của anh, một khi rơi vào dòng suy nghĩ thì trong tay luôn muốn cầm lấy thứ gì đó…
Đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu đau chọc thẳng vào trong trái tim…
“A! Đau quá…”
Tống Thành giật mình, não còn chưa ra mệnh lệnh mà cơ thể đã nhanh chóng bước về phía cửa trước.
Lần đầu tiên anh biết, hoá ra tim mình có thể đập nhanh đến vậy, tuy anh vô cùng tin tưởng vào hệ thống bảo vệ của Tống thị nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng cho cô.
Chỉ còn cách vài bước, anh đã nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, trên chiếc váy lụa của cô toàn là chất lỏng màu nâu của cà phê đang không ngừng bốc hơi nóng, cà phê không ngừng nhỏ từ đuôi váy xuống dưới chân.
Hàn Quả Quả mở to hai mắt, đôi mắt như nai con, hơi hoảng sợ ngập ngừng nói: “Xin, xin lỗi, tôi không cố ý…”
Làn da đau đớn làm Tô Quỳ không nói lên lời, hai tách cà phê nóng mới pha xong hầu như đều đổ lên trên người cô.
Nghe thấy Hàn Quả Quả nói vậy, Tô Quỳ đột nhiên rất muốn nói một câu, nếu xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát để làm gì?!
Nhưng cô cũng không nói ra.
Khi Hàn Quả Quả đánh giá Tô Quỳ thì cô cũng đang đánh giá cô ấy.
Là một nữ sinh với tóc dài đen nhánh được buộc đuôi ngựa, mái bằng, đôi mắt hai mí to tròn, làn ra rất trắng, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu.
Chỉ là đôi mắt hơi đỏ lên, chẳng lẽ vừa khóc?
Hàn Quả Quả lặng lẽ đánh giá Tô Quỳ, cuối cùng không thể không nhụt chí thừa nhận người này điểm nào cũng hơn cô ấy.
Khuôn mặt như trong tranh vẽ, điềm tĩnh thanh nhã, dù bị đổ cà phê cũng không hề làm khí chất trong trẻo của cô mất đi, đây không phải là cô gái trong ngực Boss mà lúc nãy cô ấy trộm liếc vào lần sao?
Ông trời thật không công bằng, đã cho cô một vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành lại còn cho cô một người bạn trai phong hoa tuyệt đại.
Mà cô ấy, chỉ có thể hèn mọn pha cà phê, chịu đựng lời mắng nhiếc của cấp trên, làm trợ lý thư ký lại làm chân chạy việc.
Nghĩ vậy, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác căm giận, lại không biết là đang tức giận ai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook