Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện
-
Chương 59: Tình Nhân (19)
Hai con người một nam một nữ vẫn cứ tiếp tục im lặng, hoàn toàn coi Hàn Quả Quả đang đứng từ nãy đến giờ ở bên cạnh là không khí.
Tuy thời gian tiếp theo cũng chỉ vừa trôi đi không được bao lâu, nhưng Hàn Quả Quả lại cảm thấy đôi bàn chân của mình dường như đã sắp tê dại, cô ta không dám rời đi nhưng lại càng không muốn ở lại đây.
Cảm giác bị mọi người xung quanh phớt lờ khiến hai má cô ta đỏ bừng vì xấu hổ, cắn chặt đôi môi của mình rồi do dự nói: "Boss... Tôi, tôi xin lỗi, tôi, tôi không..." Cố ý.
Còn chưa kịp thốt Cò từ cuối cùng thì Tống Thành dùng đôi mắt như chim ưng của mình lạnh lùng liếc nhìn về phía cô ta, anh nói, "Cô câm miệng đi, ở đây không có chuyện gì liên quan tới cô nên hãy nhanh chóng cút khỏi tầm mắt của tôi!"
"A..." Do Tống Thành ngồi trên vị trí cao trong nhiều năm, nên sự cứng rắn mà anh vừa thể hiện ra đã hoàn toàn làm mọi thứ xung quanh bị nghiền nát. Vậy nên mới khiến Hàn Quả Quả - một con người vốn dĩ đã cảm thấy bản thân rất vô tội, lập tức không khống chế được mà bắt đầu rơi nước mắt, "Xin, xin lỗi..."
Sắc mặt của Tô Quỳ tái nhợt đi, cô khẽ mím môi, không phải chính cô mới là người thảm nhất sao? Nhưng vì sao cô còn chưa kịp làm gì đã làm Hàn Quả Quả khóc lóc thảm thiết như vậy rồi?
Chẳng lẽ tất cả nữ chính trong tiểu thuyết đều như thế này à? Còn tính cách của giám đốc đều tốt như vậy sao?
Tất nhiên, những suy nghĩ lộn xộn này chỉ dám xuất hiện ở trong đầu của cô, bởi vì trong lúc Tô Quỳ cân nhắc xem mình có thể học được điểm nào của nữ chính thì cô đã bất ngờ bị người nào đó ôm eo rồi bế lên đi về phía phòng khách trong văn phòng.
Tiếng bước chân như gió và khuôn mặt lạnh lùng, Tô Quỳ không đoán được lúc này Tống Thành muốn làm gì, nhưng dáng vẻ này của anh quá đáng sợ nên cô không dám động đậy.
Cô chỉ có thể giữ chặt áo anh bằng đôi tay nhỏ bé của mình để tránh không bị rơi xuống đất vì xóc nảy.
"A!"
Tô Quỳ chợt thấy cơ thể của mình nhẹ bẫng đi, hai tay buông thõng xuống chạm tới mặt đất.
Điều này khiến cho cô sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, lộ ra vẻ ốm yếu, đôi mắt rưng rưng, cô quyết định nhắm chặt mắt mình lại để chờ đợi giây phút bản thân mình rơi xuống đất.
Nhưng thật bất ngờ, sự đau đớn mà cô dự đoán không hề đến, bởi thứ mà lưng của cô lúc này đang dựa vào lại là một chiếc giường mềm mại, cho nên thay vì đau do ngã, thân thể nhỏ nhắn của cô cứ như vậy lún sâu xuống chiếc giường êm ái.
Trong khoảng thời gian này, những hành động bất ngờ của anh đã khiến cho bộ não của Tô Quỳ rơi vào trạng thái mơ hồ, hoàn toàn bối rối, cô không thể nhớ được bất cứ điều gì trong tình huống này nữa.
Khi cô phản ứng lại thì thân hình cao lớn đẹp trai của Tống Thành đã đè xuống dưới, thân hình của anh nửa quỳ trước mặt cô, khiến cho lúc nhìn lên chỉ để lại một bóng đen.
"A!"
"Anh, anh muốn làm gì..." Tô Quỳ lắp bắp mở to hai mắt.
Không phải là chuyện mà cô đang nghĩ trong đầu đấy chứ?
Chính là việc mà cô vừa nghĩ tới đấy, Tống Thành nở một nụ cười nguy hiểm, hàng lông mày của anh tràn đầy lạnh lùng, khóe môi khẽ mở, anh nhẹ nhàng nói ra hai chữ, "Làm... Em!"
Sau khi nói thẳng ra suy nghĩ của mình, anh lập tức hành động!
Tô Quỳ giãy giụa hai cái, thở hổn hển như cá chết, nhưng cuối cùng cô vẫn bị anh khống chế, bộ váy liền của cô cứ vậy mà bị bàn tay to lớn của anh xé rách.
Đúng là đồ cầm thú!
Cô thầm mắng người đàn ông đang ở trên người mình, nhưng khoảnh khắc anh chạm vào cơ thể cô, bàn tay thô ráp và lạnh lẽo làm cô thỏa mãn thở dài một tiếng, cho dù anh có vô liêm sỉ, xấu xa, dã thú..
Thì cô đều thích!
Chỗ làn da bị cà phê đổ vào đã trở nên đỏ bừng, lộ ra một mảng lớn, nhưng may mắn do có lớp quần áo che lại nên may mà không bị rộp, nổi bọt nước như ở cổ tay.
Sau khi nhìn thấy vết thương vì bỏng mà trở nên đỏ ửng kia, dường như đôi mắt của Tống Thành cũng trở nên mơ hồ hơn, như thể đang có hàng ngàn linh hồn quỷ quái đang cùng nhau dùng tay ôm chặt lấy trái tim anh, sau đó xé nát nó ra!
Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi cúi đầu xuống, áp đôi môi mỏng của mình lên làn da đỏ vì bỏng của cô.
Đôi môi cùng hàm răng của anh bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển, giống như chỉ cần anh làm như thế là có thể giúp cô giảm bớt đi được đau đớn vậy..
Tô Quỳ cảm thấy bản thân cô lúc này như đang có lửa chạy quanh người, vết thương vừa tê vừa ngứa, có chút đau nhói, trực tiếp thẳng đến đại não.
Cô dùng tay ôm chặt lấy anh, muốn hôn anh một cách nồng cháy nhất. Chưa giây phút nào, cô cảm thấy mình vội vàng như vậy...
Tuy thời gian tiếp theo cũng chỉ vừa trôi đi không được bao lâu, nhưng Hàn Quả Quả lại cảm thấy đôi bàn chân của mình dường như đã sắp tê dại, cô ta không dám rời đi nhưng lại càng không muốn ở lại đây.
Cảm giác bị mọi người xung quanh phớt lờ khiến hai má cô ta đỏ bừng vì xấu hổ, cắn chặt đôi môi của mình rồi do dự nói: "Boss... Tôi, tôi xin lỗi, tôi, tôi không..." Cố ý.
Còn chưa kịp thốt Cò từ cuối cùng thì Tống Thành dùng đôi mắt như chim ưng của mình lạnh lùng liếc nhìn về phía cô ta, anh nói, "Cô câm miệng đi, ở đây không có chuyện gì liên quan tới cô nên hãy nhanh chóng cút khỏi tầm mắt của tôi!"
"A..." Do Tống Thành ngồi trên vị trí cao trong nhiều năm, nên sự cứng rắn mà anh vừa thể hiện ra đã hoàn toàn làm mọi thứ xung quanh bị nghiền nát. Vậy nên mới khiến Hàn Quả Quả - một con người vốn dĩ đã cảm thấy bản thân rất vô tội, lập tức không khống chế được mà bắt đầu rơi nước mắt, "Xin, xin lỗi..."
Sắc mặt của Tô Quỳ tái nhợt đi, cô khẽ mím môi, không phải chính cô mới là người thảm nhất sao? Nhưng vì sao cô còn chưa kịp làm gì đã làm Hàn Quả Quả khóc lóc thảm thiết như vậy rồi?
Chẳng lẽ tất cả nữ chính trong tiểu thuyết đều như thế này à? Còn tính cách của giám đốc đều tốt như vậy sao?
Tất nhiên, những suy nghĩ lộn xộn này chỉ dám xuất hiện ở trong đầu của cô, bởi vì trong lúc Tô Quỳ cân nhắc xem mình có thể học được điểm nào của nữ chính thì cô đã bất ngờ bị người nào đó ôm eo rồi bế lên đi về phía phòng khách trong văn phòng.
Tiếng bước chân như gió và khuôn mặt lạnh lùng, Tô Quỳ không đoán được lúc này Tống Thành muốn làm gì, nhưng dáng vẻ này của anh quá đáng sợ nên cô không dám động đậy.
Cô chỉ có thể giữ chặt áo anh bằng đôi tay nhỏ bé của mình để tránh không bị rơi xuống đất vì xóc nảy.
"A!"
Tô Quỳ chợt thấy cơ thể của mình nhẹ bẫng đi, hai tay buông thõng xuống chạm tới mặt đất.
Điều này khiến cho cô sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, lộ ra vẻ ốm yếu, đôi mắt rưng rưng, cô quyết định nhắm chặt mắt mình lại để chờ đợi giây phút bản thân mình rơi xuống đất.
Nhưng thật bất ngờ, sự đau đớn mà cô dự đoán không hề đến, bởi thứ mà lưng của cô lúc này đang dựa vào lại là một chiếc giường mềm mại, cho nên thay vì đau do ngã, thân thể nhỏ nhắn của cô cứ như vậy lún sâu xuống chiếc giường êm ái.
Trong khoảng thời gian này, những hành động bất ngờ của anh đã khiến cho bộ não của Tô Quỳ rơi vào trạng thái mơ hồ, hoàn toàn bối rối, cô không thể nhớ được bất cứ điều gì trong tình huống này nữa.
Khi cô phản ứng lại thì thân hình cao lớn đẹp trai của Tống Thành đã đè xuống dưới, thân hình của anh nửa quỳ trước mặt cô, khiến cho lúc nhìn lên chỉ để lại một bóng đen.
"A!"
"Anh, anh muốn làm gì..." Tô Quỳ lắp bắp mở to hai mắt.
Không phải là chuyện mà cô đang nghĩ trong đầu đấy chứ?
Chính là việc mà cô vừa nghĩ tới đấy, Tống Thành nở một nụ cười nguy hiểm, hàng lông mày của anh tràn đầy lạnh lùng, khóe môi khẽ mở, anh nhẹ nhàng nói ra hai chữ, "Làm... Em!"
Sau khi nói thẳng ra suy nghĩ của mình, anh lập tức hành động!
Tô Quỳ giãy giụa hai cái, thở hổn hển như cá chết, nhưng cuối cùng cô vẫn bị anh khống chế, bộ váy liền của cô cứ vậy mà bị bàn tay to lớn của anh xé rách.
Đúng là đồ cầm thú!
Cô thầm mắng người đàn ông đang ở trên người mình, nhưng khoảnh khắc anh chạm vào cơ thể cô, bàn tay thô ráp và lạnh lẽo làm cô thỏa mãn thở dài một tiếng, cho dù anh có vô liêm sỉ, xấu xa, dã thú..
Thì cô đều thích!
Chỗ làn da bị cà phê đổ vào đã trở nên đỏ bừng, lộ ra một mảng lớn, nhưng may mắn do có lớp quần áo che lại nên may mà không bị rộp, nổi bọt nước như ở cổ tay.
Sau khi nhìn thấy vết thương vì bỏng mà trở nên đỏ ửng kia, dường như đôi mắt của Tống Thành cũng trở nên mơ hồ hơn, như thể đang có hàng ngàn linh hồn quỷ quái đang cùng nhau dùng tay ôm chặt lấy trái tim anh, sau đó xé nát nó ra!
Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi cúi đầu xuống, áp đôi môi mỏng của mình lên làn da đỏ vì bỏng của cô.
Đôi môi cùng hàm răng của anh bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển, giống như chỉ cần anh làm như thế là có thể giúp cô giảm bớt đi được đau đớn vậy..
Tô Quỳ cảm thấy bản thân cô lúc này như đang có lửa chạy quanh người, vết thương vừa tê vừa ngứa, có chút đau nhói, trực tiếp thẳng đến đại não.
Cô dùng tay ôm chặt lấy anh, muốn hôn anh một cách nồng cháy nhất. Chưa giây phút nào, cô cảm thấy mình vội vàng như vậy...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook