Nữ phụ không học tập sẽ chết
-
Chương 27:
Chương 27
Tần Tịch không trả lời câu hỏi này.
Cô duỗi tay rút tấm card về: “Tốt vậy á?”
Vừa rồi cô không để ý lắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thỉnh thoảng sẽ có vài công ty hay ban tổ chức hội nghị học thuật sẽ tặng một ít quà nhỏ đến phòng thí nghiệm.
Mấy thứ đồ ngọt bánh kem, văn phòng phẩm của giới y học như là ống nghe bệnh, nhiệt kế, đèn pin nhỏ linh tinh này nọ.
Thậm chí Tần Tịch còn nhìn thấy mấy cái phiếu miễn phí của mấy phòng KTV với khách sạn nữa.
Ai cần thì lên tiếng là có thể cầm đi.
Cho nên lúc Ngô Hi Ngạn đưa cho cô, cô cũng không nghĩ gì nhiều.
“Ăn ngon lắm hả?” Tần Tịch nói, lật lật tấm card nhìn qua nhìn lại.
Tấm card thiết kế rất tinh xảo.
Bên cạnh tên tiếng anh là những món ăn ngọt được vẽ tay bằng màu nước.
Trên card cũng không có hương vị ngọt đến béo ngấy như mấy cửa hàng bình thường.
Giơ gần lại một chút có thể nhàn nhạt ngửi thấy hương vị của hạnh nhân.
Thanh nhã, lại dễ ngửi.
“Ăn ngon lắm.” Âu Dương Nguyệt vừa nói vừa quay đầu xe đi về phía trung tâm thành phố.
“Hơn nữa còn làm rất đẹp.” Cô ấy lại nói: “Toàn là làm thủ công thôi, nguyên liệu cũng rất tốt, cho nên mỗi ngày bán ra số lượng có hạn, đều là kiểu đưa trước danh thiếp thế này, trong một khoảng thời gian nhất định mới có thể đi mua được.”
“Cái này của cậu…” cô lại ngắm nghía: “Chắc là kẹo que.”
Âu Dương Nguyệt ha ha cười thành tiếng: “Người cho cậu tấm card này xem cậu như con nít đó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Tịch cười cười: “Đàn anh Ngô cho, chẳng qua chắc là công ty nào hợp tác đưa cho anh ấy.”
“Đàn anh Ngô!” xém tí nữa Âu Dương Nguyệt thổ huyết: “Trời ạ!”
Cô ấy líu lưỡi rồi.
Ngay cả Kiều Sơ Hạ ngồi ở ghế sau cũng cảm thán: “Sao lại nhắc đến đàn anh Ngô rồi, tớ còn không nghĩ là bọn mình đi đổi bánh mà là đi đổi bài tập tư liệu đó.”
“Stop!” Âu Dương Nguyệt bắt Kiều Sơ Hạ ngừng ngay cái suy nghĩ đáng sợ đó: “Đang nghỉ đó, tớ còn muốn chơi vui mấy ngày.”
“Đàn anh Ngô cũng đâu đáng sợ như mấy cậu nói đâu.” Tần Tịch còn đang ngắm nghía tấm card kia.
Cô nhìn không hiểu, đành phải hỏi Âu Dương Nguyệt: “Cậu nhìn ở đâu mà biết là đổi được kẹo que?”
“Haiz! Cậu là con gái hả? Cái này đã nổi tiếng hơn một năm rồi, trên mạng còn nổi như cồn ấy, sweet mà cũng không biết!” Âu Dương Nguyệt bĩu môi, “Dạ, ở giữa mặt sau đó, vẽ kẹo que còn gì.”
Cô ấy lại nói thêm: “Kẹo que các hành tinh, đẹp lắm luôn.”
Hộp kẹo que đó đúng là đẹp vô cùng.
Hộp được thiết kế thành bầu trời đêm, khảm 9 viên kẹo que màu sắc khác nhau lên.
Mô phỏng theo mặt trời và 8 hành tinh lớn khác.
Hộp thì không lớn, Tần Tịch cẩn thận thưởng thức, cầm cả hộp đưa cho Kiều Sơ Hạ: “Hạ Hạ, cậu chọn trước đi.”
Cô thì không ăn rồi, Âu Dương Nguyệt đang lái xe không ăn được.
“Chờ đến nhà cậu rồi ăn nhá.” Tần Tịch nói, cất hộp vào cặp sách.
Nếu nhắc đến Ngô Hi Ngạn, còn ăn đồ người ta đưa.
Đề tài cứ thế chuyển đến anh.
“Đàn anh Ngô không có bạn gái thật à?” Âu Dương Nguyệt chỉ nhớ thương cái này: “Tiểu Tịch, cậu cũng không biết à?”
“Chắc là không?” Tần Tịch nhún vai.
“Tớ cũng nghe đàn anh Ngô vẫn luôn độc thân, tuy là rất nổi tiếng, còn rất đẹp trai. Nhưng mà con gái muốn theo đuổi anh ấy ít lắm lắm.” Kiều Sơ Hạ chớp chớp mắt: “Đàn anh Ngô nghiêm khắc lắm, cũng dữ nữa. Cho nên mấy đàn chị đều nói, đàn anh Ngô chỉ nên nhìn từ xa thôi. Dù sao…. Ai cũng không thích lại đi yêu đương với cố vấn vừa nghiêm vừa dữ.”
Cô ấy nói giơ giơ kẹo que lên: “Ôi, cái này ăn ngon quá.”
Cái cô ấy chọn là viên sao hỏa, hương vị dạt dào của hoa lạc tiên ngập đầu lưỡi, trong đó còn có thêm vị gỗ.
Vị hơi mát, rất sảng khoái và ngọt ngào.
“Ăn đồ của người ta miệng cũng không mềm đi nhỉ.” Tần Tịch nhìn cô qua kính chiếu hậu, cười nói.
“Ha ha, cho dù đàn anh Ngô có mời ăn Mãn Hán toàn tịch thì anh ấy vẫn rất dữ.” Âu Dương Nguyệt cũng nói đỡ cho Kiều Sơ Hạ, “Dữ chính là dữ. Nhìn thấy anh ấy chân tớ cũng mềm đi luôn, không phải là sướng đâu, bị dọa ấy.”
“Cậu tập trung lái xe đi.” Tần Tịch bĩu môi.
Cô nghĩ nghĩ: “Đàn anh Ngô cũng tốt mà.”
Tần Tịch nói: “Lần trước anh ấy giúp bọn mình chứng minh trong sạch, sau đó còn nói là mời anh ấy đi ăn, không phải anh ấy cũng tranh thanh toán đấy thôi.”
“Đàn anh rất hào phóng.” Âu Dương Nguyệt gật đầu đồng ý.
“Hơn nữa kiến thức uyên bác, dạy cũng không biết mệt, trong học tập có gì không hiểu đều có thể tới hỏi anh ấy.” Tần Tịch lại nói.
“Mặt này đúng là anh ấy siêu giỏi luôn.” Kiều Sơ Hạ cũng gật đầu.
“Nền tảng vững chắc, chuyên môn mạnh, công chính nghiêm minh.” Tần Tịch lại nói: “Mấy người trong phòng thí nghiệm bọn tớ đều vô cùng phục tùng anh ấy.”
“Cái này đúng là không lời gì để nói.” Âu Dương Nguyệt lại gật đầu lần nữa.
“Chỉ là bảo bối Tiểu Tịch….” Cô ấy lái xe vào cổng lớn một căn biệt thự xa hoa, quay đầu đầy soái khí, đỗ xe vào gara.
Âu Dương Nguyệt không có xuống xe luôn, cô ấy ngồi chỗ ghế lái nhìn về phía Tần Tịch: “Mấy tiêu chuẩn này, lấy để làm tiêu chuẩn tuyển giảng viên đại học y, chủ nhiệm bộ môn, hay là nhân viên nghiên cứu phòng thí nghiệm thì không sao.”
Cô ấy nhìn đầy ẩn ý: “Chọn làm bạn trai, má ơi sợ quá đi mất.”
Âu Dương Nguyệt nói xong, cũng không chờ Tần Tịch phản ứng, cởi dây an toàn đẩy cửa xe đi ra.
Cô ấy cười ha ha chạy sang một bên: “Nếu về mặt học thuật, tớ đổ đàn anh Ngô như điếu, cơ mà chọn người yêu, tớ trung thành với đàn anh Tạ Liên Thành. Người gì vừa anh tuấn lại thân sĩ còn rất lãng mạn nữa, hơn nữa lúc nào cũng mỉm cười thân thiện. Tốt quá còn gì.”
Trong mắt Tần Tịch lướt qua vẻ lạnh lẽo.
Chỉ là, nếu không phải Tô Nhiễm, người chọn Tạ Liên Thành luôn luôn bị tổn thương.
Không may mắn, có khi còn bỏ mạng luôn.
Mấy cô không thảo luận về đề tài này nữa.
Đây chỉ là một trong những chủ đề "chuyện đêm trên giường" thường thấy ở các ký túc xá nữ.
Xuống xe đóng cửa lại, mấy chuyện nói trên xe cũng bị ném lại phía sau.
“Haiz…” Âu Dương Nguyệt dẫn mấy cô đi gặp ba mẹ trước, sau đó mới đưa mấy cô lên lầu trên.
“Phòng cho khách.” Cô ấy đẩy một cánh cửa ra: “Phòng này là để Đường Lăng với Tiểu Tịch cậu ở, Hạ Hạ ngủ cùng phòng với tớ.”
Ngày mai chính là sinh nhật Âu Dương Nguyệt.
Âu Dương gia ở thành phố A cũng khá giả, người nhà tổ chức cho cô ấy một bữa tiệc sinh nhật nhỏ.
Mời vài thanh niên con cháu của mấy gia đình qua lại với Âu Dương gia, mấy thiên kim tiểu thư.
Trước giờ cơm tối Đường Lăng mới tới.
Bốn cô gái ở cạnh nhau, ăn tối xong thì quậy cả đêm.
Bình thường việc học của các cô rất nặng, cũng không có mất thời gian vui chơi thả lỏng.
Đêm đó mọi người tụ tập trong phòng Âu Dương Nguyệt chơi, dưới sự lãnh đạo của cô ấy phá phách thôi rồi.
Chơi đủ trò từ chơi game rồi lại xem hoạt hình rất điên cuồng, cứ quậy như thế đến tận lúc đồng hồ chỉ 0h vang lên tiếng chuông ngân.
Tần Tịch nghe thấy chuông chỉ 0h, lấy một hộp nhỏ từ trong túi xách đưa cho Âu Dương Nguyệt: “Sinh nhật vui vẻ, Âu Dương.”
“Sinh nhật vui vẻ.” Đường Lăng với Kiều Sơ Hạ cũng lấy ra quà mà mỗi người chuẩn bị.
“Cảm ơn!” Âu Dương Nguyệt cười tủm tỉm nhận lấy.
Cô ấy bỏ máy chơi game trên tay xuống, hai tay nắm chặt lại, ngồi bệt xuống đất.
“Tớ muốn ước.” Âu Dương Nguyệt nói, nhắm mắt lại.
Rất nhanh, cô lại mở mắt ra lần nữa, lớn tiếng nói: “Đầu tiên, tớ ước thi cuối kỳ, ma vương Tiểu Tịch không cần môn nào cũng đạt điểm tuyệt đối. Sau đó đến lúc ăn tết người lớn trong nhà hỏi con thi được bao nhiêu điểm? Gì cơ? Có 90? Điểm cao nhất lớp con không phải là tuyệt đối à? Người ta làm được sao con không làm được?”
“Tớ có thể ôn tập cùng cậu mà.” Tần Tịch cười thành tiếng.
Một tay cô chống cằm, cười cười nhìn Âu Dương Nguyệt: “Vậy, điều ước thứ hai đâu?”
“Hy vọng bốn người bọn mình mãi ở bên nhau, tình vững hơn vàng.” Âu Dương Nguyệt lớn tiếng nói: “Tình bạn trường tồn mãi mãi.”
Cô ấy dừng lại chút, lại nói tiếp: “Sau này nếu tớ mua nhà ở, chắc chắn sẽ để lại một phòng cho mấy chị em, lúc nào các cậu cũng có thể đến ở.”
Mới sang 19 tuổi, cô gái đã nói năng hùng hồn.
Đường Lăng với Kiều Sơ Hạ chỉ cười cười.
Hốc mắt Tần Tịch không hiểu sao lại nóng lên.
Bởi vì cô biết, Âu Dương Nguyệt không có nói chơi, là rất nghiêm túc, dùng cách của cô ấy thể hiện lời hứa giữ mãi tình bạn này.
“Được à.” Tần Tịch duỗi tay, đè lên tay Âu Dương Nguyệt đang chống trên sàn, “Tớ đặt trước một phòng. Sau đó á…..”
Cô dũng cảm vỗ ngực: “5 năm đại học, đề cương ôn tập, tớ lo tất.”
“Ố yeah!” Âu Dương Nguyệt hoan hô: “Bảo bối Tiểu Tịch, darling yêu dấu, cậu đúng là cục cưng của chị đây.”
Mấy cô cứ nói nói cười cười chơi đến khuya, sau đó mới từng người về phòng ngủ.
Một đêm không mộng mị đến tận bình minh.
Mấy người Tần Tịch ăn xong bữa sáng, lại trò chuyện với ba mẹ Âu Dương Nguyệt vài câu, ở trong hoa viên Âu Dương gia chơi một lát, rất nhanh hết nửa ngày.
Ăn cơm trưa xong không lâu, có vài khách mời Âu Dương gia lục tục tới.
Mỗi người, Âu Dương Nguyệt đều cần phải tự mình đón tiếp.
Công việc của cô ấy lu bu lên.
Mấy người Tần Tịch lại được nhàn nhã, nằm trên sân thượng trong phòng ngủ của Âu Dương Nguyệt chậm rãi uống trà chiều, nghe kể chuyện phiếm, không thì đọc mấy sách báo giải trí.
“Bọn mình muốn xuống không?” Kiều Sơ Hạ nhìn mấy con siêu xe nối đuôi đi vào biệt thị, căng thẳng nắm chặt chén trà, “Bạn của Âu Dương, hình như đều là những người trong nhà có tiền không.”
“Ừm.” Tần Tịch cũng ngẩng đầu nhìn lại: “Hình như vậy.”
Đường Lăng không nói chuyện, chuyên tâm lật truyện tranh trước mắt cô.
Nhìn đến chỗ hay ho, còn đưa qua cho Tần Tịch coi chung.
“Hứ?” Đột nhiên Kiều Sơ Hạ đứng lên, nhìn về phía ngoài sân thăm dò: “Kia có phải là…..”
Cô ấy chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Tần Tịch: “Đàn chị Tô Nhiễm?”
Kiều Sơ Hạ không dám chắc.
Bên ngoài biệt thị Âu Dương gia, ghế sau một chiếc ô tô màu trắng đang mở ra, một nam một nữ nhìn qua rất có vẻ môn đăng hộ đối tuấn nam mỹ nữ cùng nhau bước xuống.
Nữ giới mặc một chiếc váy lụa lục sắc đơn giản nhã nhặn, da trắng như tuyết, nhìn qua giống như một đóa hoa bách hợp xinh đẹp.
Kia đúng là đàn chị của trường Tần Tịch mấy cô, Tô Nhiễm.
Bên cạnh cô ấy, là một chàng trai trẻ tuổi anh tuấn, vẻ ngoài cũng rất điển trai.
Anh ta mặc tây trang, sơ mi trắng.
Bộ cánh có phần ăn nhập với phong cách ăn mặc khiến anh trở nên cao ráo và quý phái.
“Ơ?” Kiều Sơ Hạ quay đầu nhìn Tần Tịch với Đường Lăng, “Đàn chị Tô Nhiễm không phải là một đôi với thầy Tạ à?”
Cô khó hiểu: “Người kia là ai thế?”
Buổi tối hôm biểu diễn đàn hạc của Tô Nhiễm.
Cô ấy thản nhiên lại tùy ý gọi Tạ Liên Thành lên hòa tấu với mình, về cơ bản giống như việc thông báo chuyện tình cảm với mọi người.
Về cơ bản, hầu hết đại học A đều cho rằng Tô Nhiễm với Tạ Liên Thành là một đôi.
Tần Tịch ngước mắt lướt qua, lắc đầu: “Không quen.”
Cô hoàn toàn không hứng thú gì với Tô Nhiễm và người hoặc chuyện xung quanh cô ấy.
Chỉ là trả lời câu hỏi của Kiều Sơ Hạ thôi.
“Lạ thật đó.” Kiều Sơ Hạ lầm bầm nói, “Bộ dáng của đàn chị Tô Nhiễm với anh ta rất thân mật luôn.”
Lúc cô ấy nói chuyện, Tô Nhiễm đã kéo lấy cánh tay của người kia, đi vào trong biệt thự.
Nhìn qua đúng là thân mật thật.
“Ừ.” Tần Tịch lạnh nhạt đáp.
Cô châm cho Kiều Sơ Hạ một ly trà, dời sự chú ý đi: “Hạ Hạ, thử uống cái này coi.”
Lúc này đại sảnh biệt thự ngày càng náo nhiệt, trong hoa viên cũng có tốp năm tốp ba khách khứa tụ tập nói chuyện.
Đâu đâu cũng là hình ảnh quần là áo lụa.
Tần Tịch cầm quyển sách lên, nghe nghe tiếng dương cầm truyền vào tai.
Cô cũng đã từng một lần, ở trong hoàn cảnh yến hội như này.
Lúc ấy cô là người yêu của Lạc Phỉ, vẫn không thể nào tránh khỏi chuyện cùng hắn tham dự những yến hội như này.
Có đôi khi, yến hội tổ chức ở Lạc thị.
Sắp tới 5 giờ, Âu Dương Nguyệt cuối cùng cũng tranh thủ được thời gian chạy lên trên này.
“Hô.” Cô cũng không chú ý gì, thuận tay bưng một ly trà lên uống ừng ực, “Mệt chết tớ rồi.”
Âu Dương Nguyệt kéo néo mặt mình: “Cười đến cứng đờ rồi. Nếu để tớ chọn, tớ thích cách tổ chức sinh nhật như tối qua hơn. Chẳng qua…..Aiz!”
Cô ấy bất đắc dĩ nhún vai, nói với mấy người Tần Tịch: “Các cậu cũng xuống lầu chơi đi.”
Cô ấy nói: “Ăn chút gì đó, đợi lát nữa còn có bánh kem lớn, ba tớ sai người đặt, cao bảy tầng như này này.”
Âu Dương Nguyệt nói tới đây lại nhịn không được buồn cười: “Ông ấy thích bày đặt như vậy đó.”
Ba người đi theo Âu Dương Nguyệt xuống dưới lầu.
Đêm nay, người tới tiệc sinh nhật cô ấy, không phú cũng quý.
Trong đại sảnh ngập tràn các bộ lễ phục đủ màu sắc kiểu dáng, mấy cô gái trẻ trung đều trang điểm tỉ mỉ, còn kết hợp trang sức khéo léo.
So sánh với mấy người Tần Tịch chỉ ăn mặc giản dị, đúng là có chút quá mộc mạc rồi.
Đường Lăng khí chất lạnh lùng, tự tạo một thế giới riêng, không có cảm giác gì.
Tần Tịch cũng không quan tâm đến những chuyện này.
Âu Dương Nguyệt thì càng cảm thấy, bạn mình ở nhà mình, muốn thế nào thì thế đấy, thoải mái vui vẻ là được, không cần để ý những chuyện mẽ ngoài.
Chỉ có Kiều Sơ Hạ, lần đầu đến những nơi như này, hơi căng thẳng chút.
Cô ấy kè kè đi sau Tần Tịch với Đường Lăng, ba người chọn một chiếc bàn nhỏ trong hoa viên, ngồi xuống.
“Bọn mình như này….” Kiều Sơ Hạ kéo kéo áo sơ mi của mình: “Có phải hơi dị dị không?”
“Cũng được mà.” Đường Lăng không quan tâm mình chung quang một vòng, “Vốn không phải là người chung một thế giới mà.”
“Ừ.” Kiều Sơ Hạ gật gật đầu.
Cô ấy nhìn trái ngó phải: “Tớ đi lấy đồ uống, các cậu uống gì?”
“Gì cũng được.” Đường Lăng nói.
Tần Tịch cũng đứng lên: “Tớ đi với cậu.”
Cô sóng vai với Kiều Sơ Hạ đi đến quầy bar.
Hai người lần lượt chọn đồ uống, lúc sắp quay lại thì nghe thấy cửa lớn ngoài đại sảnh ồn ào hẳn lên.
Lúc Tần Tịch đi qua xem.
Đúng lúc Tạ Liên Thành bước xuống từ một chiếc xe màu đen.
Anh ta cũng mặc tây trang, chỉ là không giống lúc làm thầy giáo ở trường học, cúc cài đến tận nút trên cùng.
Đêm nay anh ta không thắt cà vạt, cúc áo cũng cởi hai cái.
“A!” Kiều Sơ Hạ hô nhỏ, “Thầy Tạ cũng tới.”
Cô ấy đương nhiên nghĩ tới Tô Nhiễm đã tới trước.
Còn có người đàn ông quan hệ rất thân mật với Tô Nhiễm.
“Không biết….” Kiều Sơ Hạ vừa lẩm bẩm vừa nhìn khắp bốn phía xung quanh: “Đàn chị Tô Nhiễm đâu?”
Lúc cô ấy đang nói chuyện, trong tay còn bưng ly đồ uống kia.
Lúc nhìn xung quanh, vừa không cẩn thận một cái, cánh tay đụng vào người khác.
Ly đựng đầy chất lỏng, cứ thế đổ hết ra.
Trong tích tắc, màu nước thạch lựu đỏ rực tưới lên người Kiều Sơ Hạ và váy của cô gái.
“A!” Theo bản năng, cô gái kia hét lên, đau lòng nhìn váy của mình.
Sau đó cô ta ngẩng đầu, nhìn Kiều Sơ Hạ, rồi lại nhìn Tần Tịch, ánh mắt lướt qua quần áo hai người, trong mắt hiện lên vẻ xem thường: “Mấy người là ai? Sao lại ở đây?”
Cô ta duỗi tay hơi hơi nhắc làn váy của mình: “Sao lại không cẩn thận như vậy, dơ hết váy của tôi rồi.”
Nói xong còn nhìn Kiều Sơ Hạ: “Cô phải bồi thường chiếc váy cho tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook