Nữ phụ không học tập sẽ chết
-
Chương 25:
Chương 25
“Thật ạ?” Âu Dương Nguyệt nhướng mày.
Thật ra Tần Tịch không quá kinh ngạc.
Ở trong nước, đại học A cũng rất nổi tiếng, đặc biệt là học viện y.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người tới quyên góp xây dựng tòa nhà ở trường học của bọn họ chưa bao giờ thiếu.
Có rất nhiều sinh viên sau khi ra trường công thành danh toại cũng về đóng góp một viên gạch cho trường.
“Âu Dương, đàn chị.” Tần Tịch lễ phép nói với hai người: “Em đúng là buồn ngủ lắm, em về ngủ trước đây.”
“Mau đi đi.” Đàn chị cười cười gật đầu với cô, “Sau này để Âu Dương giảng cho mấy đứa nghe.”
Kiều Sơ Hạ ở lại nghe ngóng, Tần Tịch với Đường Lăng thì đi về phía ký túc xá.
Lúc Tần Tịch đi được mấy bước, còn nghe thấy âm thanh của Âu Dương Nguyệt vang lên ở phía sau: “Thật ạ? Khủng thế luôn ạ? Không biết ai quyên góp nhỉ? Đúng rồi, Thế Giới tìm chúng ta đi làm gì vậy ạ…?
Giọng nói càng ngày càng xa, chắc là bọn Âu Dương Nguyệt vừa đi vừa nói đây.
“Tối qua không ngủ à?” Đường Lăng duỗi tay kéo cánh tay Tần Tịch: “Quầng mắt đều đen xì rồi kìa.”
“Ngủ có chút xíu à, cũng không ngủ an ổn nữa.” Tần Tịch lẩm bẩm nói: “Cho dù có ngủ, trước mắt cũng toàn chuột bạch, chạy đi chạy lại,…..”
Cô nói còn ngáp một cái: “Aiz, tớ khổ quá mà.”
Nghĩ nghĩ còn nói thêm: “Đàn anh Ngô cũng khổ quá đi.”
Hiếm khi Đường Lăng nhếch nhếch miệng cười.
Cô ấy nắm canh tay Tần Tịch càng chặt hơn: “Vậy cậu dựa vào người tớ này.”
Lúc đi đến trước ký túc xá, Tần Tịch vội vã chạy vào rửa mặt, sau đó ngã xuống giường ngủ luôn.
Chờ cô ngủ một giấc tỉnh dậy, đã là buổi sáng ngày hôm sau, bị chuông báo thức đánh thức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô duỗi tay đỡ trán, đây là bắt đầu từ khi cô tới đây, buổi tối cô rất ít khi nằm mơ.
Cho dù nằm mơ, cũng ít khi mơ đến chuyện hai đời trước.
Không biết có phải do mấy ngày gần đây cứ liên tiếp gặp phải Tạ Liên Thành với Lạc Phỉ không, cảnh tối qua trong mơ của cô, đều là những chuyện rối ren trong quá khứ.
Một chốc là Tạ Liên Thành.
Rõ ràng là anh ta uống rượu xong chủ động hôn Tần Tịch, cũng rõ ràng là anh ta chủ động tỏ tình.
Nhưng sau đó, anh ta cứ đối xử với Tần Tịch lúc gần lúc xa, thái độ mập mờ.
Có hai lần là anh ta chủ động hẹn cuối tuần cùng ăn tối, cuối cùng lại vô duyên vô cớ cho cô leo cây.
Tình cảm Tần Tịch dành cho Tạ Liên Thành, không có chân thật như dành cho Lạc Phỉ.
Nhưng bởi vì khi đó cô còn có hệ thống ảnh hưởng, chọn lại là Tạ Liên Thành.
Cho nên lúc đó cô rất nghi ngờ, vì sao con đường sự nghiệp của Tạ Liên Thành không tệ, sao mà chuyện yêu đương lại chả có tiến triển gì.
Thậm chí còn lùi lại.
Đương nhiên, khi đó Tần Tịch cũng không biết.
Cái hệ thống rác rưởi đó, là để cô đi làm cu li.
Sau cảnh trong mơ, vai chính lại biến thành Lạc Phỉ.
Tần Tịch ôm đầu gối ngồi ở trên giường.
Trong mộng, Lạc Phỉ giống như vẫn đang nói chuyện với cô.
Cũng không phải là nói với cô.
Hắn giống như đứng trong bóng tối, giống như đang tự mình quyết định cái gì đó, lẩm bẩm tự nói với không gian vô hạn không có một ai.
Tần Tịch đứng ở một bên.
Chỉ là bên tai cô, có giọng nói không ngừng lặp lại: Không cần nghe không cần nghe! Không cần nghe hắn nói!
Cho nên cô không nghe rõ được gì cả.
Mãi đến cuối cùng Lạc Phỉ đột nhiên quay đầu, hơi mỉm cười với cô.
Đó là bộ dáng lúc còn niên thiếu của hắn.
Thon gầy, mỏng manh, trên mặt lại sớm có vẻ đẹp của mỹ nhan thịnh thế.
Chỉ là không có thâm thúy như vậy, vẫn còn mang theo chút bóng dáng thiện lương ngây thơ.
---- nhưng đó cũng rõ ràng là, Lạc Phỉ mà Tần Tịch chưa từng gặp qua.
Thậm chí cô còn chưa từng nhìn thấy ảnh chụp lúc còn nhỏ của Lạc Phỉ.
Sau khi hai người bên nhau, Tần Tịch hỏi qua vấn đề này.
Mỗi lần Lạc Phỉ đều nói, hắn không thích chụp ảnh, nên không chụp ảnh lưu lại.
Sau này Tần Tịch càng biết thêm nhiều chuyện về hắn,cũng biết những đau khổ mà lúc còn thơ ấu với thời niên thiếu mà hắn đã trải qua.
Lúc ấy, chắc chắn là chả ai đi chụp ảnh cho một đứa nhóc gầy yếu cô quạnh lẻ loi một mình đâu.
Chính hắn cũng không có tâm trạng đó.
“Tiểu Tịch?” Tần Tịch đang nghĩ đến nhập thần, Đường Lăng kéo cô ra khỏi nó, lo lắng hỏi: “Không khỏe à?”
“Không có việc gì.” cô lắc đầu.
“Tiểu Tịch?” Đường Lăng nhìn cô: “Tiết thể dục sáng này, cậu muốn xin phép nghỉ không?”
“Không cần.” Tần Tịch thở sâu, từ trên giường bò đi xuống.
Tiết thể dục xem như là chương trình học tương đối nhẹ nhàng với bọn cô rồi.
Học bốn tiết, thầy cô sẽ để ra hai tiết cho các cô tự do hoạt động.
Chờ đến lúc thầy giáo tuyên bố cho các cô hoạt động tự do, bốn người ký túc xá bọn cô theo thường lệ ghé vào cạnh nhau.
“Các cậu có biết, người muốn quyên tặng toà nhà cho chúng ta là ai không?” Âu Dương Nguyệt thần thần bí bí mà nhỏ giọng nói.
Cô ấy cũng không có câu giờ công bố đáp án ngay và luôn: “Là Lạc Phỉ!”
Âu Dương Nguyệt kích động nói: “Các cậu còn nhớ không? Buổi sáng hôm đó, bọn mình đụng mặt ở khách sạn ấy, là Lạc Phỉ đời thực còn đẹp trai hơn so với ảnh chụp.”
“Ừ.” Đường Lăng đáp lời.
“Thì ra toàn nhà thí nghiệm là do anh ta quyên góp à.” Kiều Sơ Hạ tối qua ở lại hóng chuyện cũng không nghe thấy tin này: “Lúc trước tớ nghe người ta nói, anh ta còn tặng trường học tất cả những thiết bị dạy học mới tinh nguyên bộ trong một phòng cơ.”
Cô ấy chớp chớp mắt: “Anh ta tốt vậy cơ à?”
“Haiz, này có tính là gì chứ?” Âu Dương Nguyệt tiếp tục nói: “Tối qua đàn chị Thượng gọi tớ đi, biết vì sao không?”
Cô ấy nhỏ giọng nói, đôi mắt sáng bừng lên: “Thì ra ngoài những thiết bị trong phòng thí nghiệm người tập đoàn Lạc thị đưa tới nghiên cứu sinh với sinh viên còn cần gì nữa.”
“Ơ?”
“Thì bên trong tòa nhà thí nghiệm, cần trang bị cái gì đó.” Âu Dương Nguyệt mặt mày hớn hở nói, “Tớ nghĩ tới chuyện bảo bối Tiểu Tịch của chúng ta cả tối qua đi tới phòng thí nghiệm, đến cả chỗ ngủ tử tế cũng không có. Là nói chuyện này đó.”
“Còn nữa, còn nữa.” Cô ấy lại nói: “Nghe nói lúc nghỉ lễ Quốc Khánh, Lạc thị sẽ cho lắp đặt hệ thống sưởi trong tất cả các phòng thí nghiệm với phòng học, hơn nữa Lạc thị sẽ chịu trách nhiệm chi phí của hệ thống sưởi này trong 10 năm cho trường học tụi mình đấy.”
Lần này ngay cả Đường Lăng cũng nhướng mày.
Trang thiết bị của đại học A không tồi, chỉ là ở phương nam nên không có hệ thống sưởi.
Mùa hè thì có mấy phòng thí nghiệm có điều hòa, thư viện, phòng tự học cũng sẽ có.
Nhưng mà mùa đông mở điều hòa hiệu quả không tốt, phòng học quá lớn, thường thường đến khi tan học cũng không ấm lên được.
“Trời ạ!” Kiều Sơ Hạ cảm thán: “Lạc tổng này tốt quá đi ha, tất cả đều suy nghĩ cho sinh viên hết.”
“Còn không phải sao!” Âu Dương Nguyệt cũng khen: “Đẹp trai như thế, còn lương thiện, biết săn sóc…… Thật không biết người như vậy ai sẽ được gả cho anh ta nhỉ! Xời, tớ hơi chua rồi đấy!”
“Phì…..” Kiều Sơ Hạ vỗ vỗ bả vai Âu Dương Nguyệt, “Đừng nản chí, nói không chừng lại là cậu đấy.”
“Không dám nghĩ, không dám nghĩ.” Âu Dương Nguyệt lắc lắc đầu.
Cô ấy nhìn về phía Tần Tịch: “Đúng rồi, thầy còn nói, Lạc thị muốn đặt chân vào lĩnh vực y học, cho nên sau này sẽ cần tới đề tài của sinh viên học viện y bọn mình, trường học chi bao nhiêu tiền cho mọi người nghiên cứu khoa học, Lạc thị sẽ chi gấp 3 lần số đó, hy vọng có thể khích lệ mọi người.”
“Cho nên Tiểu Tịch.” Âu Dương Nguyệt hưng phấn nói: “Đề tài lần này của bọn mình, cũng nằm trong phạm vi hỗ trợ của Lạc thị đó. Vậy kinh phí nghiên cứu sẽ càng dồi dào rồi.”
Âu Dương Nguyệt cảm thán: “Lạc Phỉ, đúng là người tốt.”
Vốn Tần Tịch còn đang không cảm thấy gì.
Tập đoàn Lạc thị vốn đặt chân vào đủ loại ngành nghề, muốn phát triển lĩnh vực y khoa cũng không phải chuyện mới mẻ gì.
Dù sao đây cũng là một lĩnh vực không giới hạn.
Nhưng mà nghe Âu Dương Nguyệt tám chuyện xong rồi cho ra kết luận như vậy.
Cô nhịn không được cũng cười: “Lạc tổng này…. Là người tốt.”
Đây cũng coi như một loại “thẻ người tốt” nhỉ?
Tần Tịch cười cười.
“Được rồi, thời gian tám chuyện đã hết, tiết bệnh lý chiều nay, lần trước có phải thầy bảo phải chuẩn bị bài trước không, sẽ hỏi tới đó?” Âu Dương Nguyệt trực tiếp rút giáo trình bệnh lý từ trong cặp sách ra, “Nào, nào nào, để Tiểu Tịch đánh dấu trọng điểm cần chuẩn bị cho tụi mình.”
Đây là chỗ tốt của Âu Dương Nguyệt.
Lúc cô ấy tám chuyện thì tám khí thế đấy, lòng hiếu kỳ cũng lớn, nhân duyên tốt, ai tới cũng bắt chuyện được.
Nhưng mà đã nghiêm túc thì sẽ rất nghiêm túc, tâm trạng điều chỉnh rất nhanh.
Vừa rồi còn vui vẻ phấn chấn nói về đại soái ca Lạc Phỉ, giây tiếp theo đã hạ quyết tâm an tĩnh nghiêm túc đọc sách.
Bốn người Tần Tịch dứt khoát tìm một cái bóng cây ngồi xuống, cầm sách bắt đầu nghiêm túc đọc.
Thầy giáo môn bệnh lý buổi chiều của các cô vô cùng nghiêm khắc, bốn tiết học tinh thần của mọi người đều phải tập trung cao độ, lúc kết thúc thì toàn thân ai cũng rã rời.
Ngay cả Tần Tịch cũng phải nằm bò ra bàn một lát mới có thể lấy sức lại được.
Cô thở sâu, cầm balo lên: “Tớ muốn đi phòng thí nghiệm, không ăn cơm chiều với các cậu nha, đi đây.”
Tần Tịch tới nhà ăn mua bánh mì với sữa bò, vừa gặm vừa đi tới phòng thí nghiệm.
Sáng ngày hôm qua lúc cô chuẩn bị đi, Ngô Hi Ngạn nói tối hôm nay phải chuẩn bị làm bước tiếp theo.
Thật ra anh không có gọi cô nữa, chỉ là Tần Tịch không muốn mình bỏ lỡ thôi.
Đi tới dưới lầu phòng thí nghiệm, đúng lúc sữa cũng uống hết rồi.
Tần Tịch đeo balo đi lên lầu hai, mới ra khỏi thang máy thì nghe thấy giọng Ngô Hi Ngạn truyền tới: “Không khác mấy? không khác mấy là có ý gì?”
Hắn là anh đang dạy bảo người nào đó, giọng nói cũng không lớn gì, thật ra cũng không quá nghiêm khắc: “Trên lĩnh vực không bao giờ có cách nào không khác mấy! Chẩn bệnh, nội ngoại khoa, X-Quang….. rất nhiều thứ giống nhau, chẳng lẽ đều dùng cách nói không khác mấy tới giải thích sao?”
Tần Tịch nhịn không được thè lưỡi.
Cô đã có thể tưởng tượng ra, vẻ mặt Ngô Hi Ngạn lúc nói những lời này.
Đổi vị trí mà nghĩ, nếu bây giờ ai là người đứng trước mặt nghe anh dạy bảo, có lẽ cũng sắp khóc rồi.
“Tần Tịch.” Ngô Hi Ngạn nghe thấy tiếng bước chân, thoáng nhìn ra cửa: “Em qua đây.”
“Đàn anh Ngô.” Tần Tịch vội vàng đeo balo đi vào.
Sau đó cô nhìn thấy một nữ sinh xinh đẹp đang cúi đầu đứng một bên.
“Hôm trước là bởi vì cái không khác mấy của em, làm cho đàn em này, còn có một bạn học của em nữa cả đêm làm bù lại.” Ngô Hi Ngạn nói: “Bây giờ còn có thể có người làm bù cho em, vậy nếu là bệnh nhân thì sao đây?”
Anh nhìn nữ sinh kia: “Nhớ kỹ chưa?”
“Dạ.” Nữ sinh vẫn cúi đầu, tủi thân đáp lại.
Giọng nói đã khàn đặc giọng mũi rồi.
Sau đó Tần Tịch nhìn thấy rõ ràng, từng giọt nước mắt lăn xuống, yên lặng không tiếng động rơi xuống đất.
Cô thấy hơi xấu hổ đứng một bên.
Vị đàn anh này của các cô, thật đúng là, thẳng thắn khiếp luôn.
“Đi làm đi.” Ngô Hi Ngạn nói.
Anh xoay người ngồi xuống, đưa cho Tần Tịch một cái phong thư.
“Dạ?” Tần Tịch tò mò nhận lấy.
Bên trong phong thư, có 500 tệ.
“Em với Phạm Lâm Bắc mỗi người 500.” Ngô Hi Ngạn nói: “Hôm đó tăng ca cả đêm làm bù, không làm trễ tiến độ thí nghiệm, cũng không tạo thành tổn thất lớn. Đây là thầy Chiêm đưa.”
“Cảm ơn đàn anh,” Tần Tịch cũng không chậm trễ, nhận lấy, “Vậy còn anh?”
Cô hỏi: “Đàn anh cũng thức suốt đêm với chúng em, còn vất vả hơn chúng em nữa, anh cũng có ạ.”
“Tôi là thành viên thứ hai đề tài của thầy Chiêm.” Khóe môi Ngô Hi Ngạn cong lên, hiếm lắm mới nói giỡn, “Làm việc cho mình, không có lương.”
“Vậy….” Tần Tịch nghĩ nghĩ: “Hôm nào đàn anh rảnh, em mời đàn anh ăn cơm nhá.”
Cô nói: “Chuyện liên quan đến đơn dự tuyển, còn chưa kịp cảm ơn anh đàng hoàng nữa.”
“Tôi nói rồi…..”
“Em biết, em biết.” Tần Tịch vội vàng cướp lời: “Đàn anh không thèm để ý, cảm thấy anh nên làm vậy. Nhưng mà bọn em rất để ý mà. Chúng em cũng chỉ mời cơm cảm ơn thầy giáo thôi.”
Cô cười cười với Ngô Hi Ngạn: “Em cũng không muốn bản thân mình biến thành người cứ thản nhiên nhận sự giúp đỡ của người khác được.”
“….. Được rồi.” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu.
“Vậy nói xong rồi nha.” Tần Tịch cười xán lạn, trên má lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ, “Vậy ngày nào đàn anh rảnh, lúc nào gọi điện thoại cũng được, bọn em đều được hết.”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn đáp lời.
Anh đưa một quyển tư liệu khác ở trên bàn cho Tần Tịch: “Cầm về xem cho cẩn thận, cuối tuần nếu vượt qua sát hạch, em có thể vào phòng thí nghiệm tham gia chạy tiến độ.”
“Cảm ơn đàn anh.” Tần Tịch vội vàng cất kỹ tư liệu kia.
Cô vẫn đợi ở phòng thí nghiệm tới 10 giờ tối mới đi về.
Lúc trở lại ký túc xá, đã sắp 10 rưỡi rồi.
Bên ngoài ký túc xá của mấy người Tần Tịch có một vườn hoa nhỏ, phong cảnh cũng được lắm.
Bởi vì nam sinh không được đi vào ký túc xá nữ, đại đa số những cặp yêu nhau sẽ chọn chỗ này nói lời tạm biệt.
Cho nên mỗi lần đi về cô đều nhìn thấy mấy đôi yêu nhau lưu luyến chia tay, không nỡ tách ra.
Tần Tịch nhếch nhếch khóe môi.
Cho nên, vẫn là cô quá ngốc.
Những người yêu nhau chân chính, cảm giác không nỡ chia xa với người mình yêu không lừa dối được.
Cho dù là Lạc Phỉ hay Tạ Liên Thành, lúc ném cô lại luôn rất quyết đoán, dứt khoát.
Cô đang nghĩ đến xuất thần thì nhìn thấy một chiếc xe ngừng trước ký túc xá.
Cửa sau mở ra, Tô Nhiễm mặc váy dài màu tím nhạt từ trên xe bước xuống.
Mái tóc thật dài của cô ấy xõa trên vai, nhìn cứ như tiên nữ.
Hình như cũng không bỏ được người trong xe.
Cũng có khi là người trong xe cũng không nỡ để cho cô ấy đi nhanh như vậy.
Tô Nhiễm đứng bên cửa xe, khom lưng nhìn qua cửa kính xe đã hạ xuống, mỉm cười đang nói gì đó.
Cách một khoảng, Tần Tịch không nghe được bọn họ đang nói gì.
Cũng không nhìn thấy rốt cuộc ngồi trong xe là ai.
Nhưng nghe giọng nói vui vẻ của Tô Nhiễm, cứ lanh lảnh như tiếng hát vọng qua, làm cho cô không muốn nghe cũng không được.
Tần Tịch thu ánh mắt lại, có chút hờ hững tiếp tục đi về phía ký túc xá.
Thật ra cô cũng không ghét bỏ gì Tô Nhiễm.
Cô gái trước giờ cô chưa từng gặp, cũng đâu có làm gì sai trái.
“Tần Tịch.” Tần Tịch đi được vài bước thì nghe thấy giọng Tô Nhiễm truyền tới từ phía sau.
Ngay sau đó, tiếng giày cao gót cộp cộp càng ngày càng gần.
Tô Nhiễm cũng chạy nhanh tới sau cô: “Quả nhiên là em!”
Cô ấy đi đến trước mặt Tần Tịch, cười cười với cô: “Chị nói mà, nhìn sườn mặt rất giống em.”
“Đàn chị Tô Nhiễm.” Tần Tịch đành phải dừng chân lại, “Chị… chị biết em?”
“Không biết.” Tô Nhiễm lắc lắc đầu.
Chẳng qua cô ấy cười rất nhanh: “Nhưng mà chị đã thấy ảnh chụp của em đó.”
Tô Nhiễm chớp chớp mắt với cô: “Tuy là cũng chỉ là sườn mặt thôi nhưng chị liếc mắt một cái là đã nhận ra.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook