Nữ phụ không học tập sẽ chết
-
Chương 24:
Chương 24
Cùng ngày kết thúc buổi biểu diễn âm nhạc, diễn đàn đại học A và web Tieba đều bùng nổ.
Mấy người Tần Tịch trở về ký túc xá, Âu Dương Nguyệt ôm điện thoại đọc những bình luận của sinh viên cho mọi người nghe: “Tôi thất tình rồi, nhưng tôi bị nam thần đánh bại, tôi chịu phục.”
“Tôi không nghĩ tới đàn anh Tạ lại thành đôi với đàn chị Tô Nhiễm. Chẳng qua cũng không khó chấp nhận lắm, dù sao bọn họ cũng rất đẹp đôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hơn nữa còn rất ăn ý với nhau luôn. Rõ ràng là lúc đó Tô Nhiễm mới kêu đàn anh Tạ lên sân khấu, hai người có thể phối hợp ăn ý như vậy, hài hòa như thế, đúng là…… Đã lén lút tập luyện nhiều lần rồi nhỉ?”
M“Chỉ có mình tôi tò mò chuyện “anh đồng ý với em rồi”, “quà sinh nhật mà em muốn” là như thế nào sao?”
“Hả nói thế nghĩa là, tối nay là sinh nhật của Tô Nhiễm sao?”
“Ngày mai đó. Lầu trên à, ngày mai là sinh nhật của đàn chị Tô Nhiễm.”
“Tối nay mọi người trong đại học A đều thất tình rồi.”
Âu Dương Nguyệt đọc đến câu cuối cùng kia, cười không nổi: “Ai nói? Ít nhất là ký túc xá bọn mình đâu có ai đau lòng đâu. Nhưng mà thầy Tạ cũng rất kỳ cục đó.”
Cô ngước mắt nhìn về phía Tần Tịch: “Bảo bối Tiểu Tịch, cậu nghe được đúng không? Câu nói mà thầy Tạ nói trước lúc đi lên sân khấu, thầy ấy có ý gì nhỉ?”
“Ừ.” Tần Tịch nhẹ giọng đáp lại.
Lúc đi về ký túc xá tuy rằng hơi muộn nhưng cô vẫn cầm quyển sách lên chuẩn bị xem một lát rồi đi ngủ.
“Cậu nói xem, thầy ấy có ý gì chứ? Hơn nữa lúc trước còn nói không có quan hệ gì với đàn chị Tô Nhiễm mà.” Âu Dương Nguyệt nói nói rồi lại cười: “Là yêu đương bí mật, không muốn mọi người biết hả?”
“Vậy đàn chị cũng rất can đảm nha, đây là trực tiếp công khai yêu đương nhỉ?”
“Chắc là vậy đi.” Tần Tịch không phát biểu ý kiến, gật gật đầu.
Cô nghe hợp tấu đàn hạc và cello một tối, tiếc nuối duy nhất là không thấy Lạc Phỉ tới.
Nếu không cô làm người đứng xem bên ngoài, nhìn cuộc chiến của ba người đó, đúng là cách lấy độc trị độc hiệu quả mà.
“Bảo bối Tiểu Tịch, cậu không tò mò chút nào sao? Đàn anh Tạ Liên Thành yêu đương, còn có Tô Nhiễm nữa,….. nếu bọn họ thật sự ở bên nhau, không biết bao nhiêu người sẽ phải khóc đó.” Âu Dương Nguyệt lại nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tò mò chứ.” Tần Tịch nhàn nhạt đáp, “Chẳng qua…..”
Cô còn chưa nói xong, di động vang lên rồi.
Tần Tịch ngó nhìn màn hình, vội vàng nhận: “Đàn anh Ngô ạ.”
Giọng nói khác hoàn toàn với kiểu mới vừa cũng tán gẫu với Âu Dương Nguyệt, trở lên cung kính lễ phép lại tràn đầy năng lượng.
“Được ạ được ạ.” Tần Tịch liên tục đồng ý.
Còn chưa kịp cúp máy đã đứng dậy bước nhanh ra khỏi ký túc xá, “Em ra ngay giờ đây ạ.”
Cô nói xong cất điện thoại đi, nói với mấy cô bạn thân: “Đàn anh Ngô bảo tớ đi đến phòng thí nghiệm. Đi nha.”
“Muộn thế này rồi?” Âu Dương Nguyệt không yên tâm: “Tớ đưa cậu qua đó.”
“Không sao đâu.” Tần Tịch xua xua tay với cô ấy.
Ngô Hi Ngạn chưa nói có chuyện gì, chỉ bảo cô lập tức đi qua đó.
Tần Tịch không dám chậm trễ xíu nào, gần như là chạy chậm đến tòa nhà thí nghiệm.
Bây giờ mới hơn 10 giờ một xíu, đèn đường trong khuôn viên trường vẫn còn sáng, vẫn rất an toàn.
Chỉ là đa số sinh viên giờ đều ở trong ký túc xá, đường đến phòng thí nghiệm tương đối lệch hướng, gần như không có người đi lại.
Tần Tịch đi ra khỏi khu ký túc xá không được bao xa thì nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen hơi quen mắt đậu ở ven đường.
Đúng là xe ngày hôm qua cô đã ngồi qua, xe của Lạc Phỉ.
Cô nhướng nhướng mày, có chút tò mò nhìn thêm vài lần nữa.
Lúc diễn ra buổi hòa nhạc, không có thấy Lạc Phỉ trong hội trường, cô còn nghĩ hắn đã đi rồi cơ.
Thì ra còn chưa đi à.
Vậy nói không chừng lúc đó, có lẽ Lạc Phỉ đứng ở một góc tối nào đó không có người nhìn thấy, yên lặng nhìn ngắm nữ thần mà hắn say đắm.
Trước giờ không phải vẫn luôn thế à?
Nếu so sánh Tạ Liên Thành giống như thân sĩ dưới ánh mặt trời.
Lạc Phỉ chắc giống như ác quỷ ẩn mình trong bóng đêm.
Tần Tịch có mối quan hệ rất tốt với hắn, vào lúc thân mật nhất, cô còn cho rằng bản thân mình đã chạm vào toàn bộ thế giới nội tâm của Lạc Phỉ rồi.
Cô chứng kiến qua vẻ vui mừng cùng mất mát của hắn.
Cũng thấy qua lúc hắn tức giận cùng tuyệt vọng.
Thậm chí còn nhìn thấy hốc mắt ửng hồng của Lạc Phỉ. Giọt nước mắt mà chưa có ai từng nhìn thấy.
Cứ như thế, mãi đến lúc trước khi chết, Tần Tịch mới biết được.
Thì người mà hắn thật lòng để trong lòng, vẫn luôn chỉ có mình Tô Nhiễm.
Tần Tịch hờ hững thu hồi ánh mắt.
Xe của Lạc Phỉ rất khiêm tốn nếu không phải lúc trưa cô từng ngồi qua, chắc là cũng không thể nào ngờ tới chiếc xe im lặng đậu trong khuôn viên trường này, lại là xe của tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị.
Hắn ở đây, là vì chờ Tô Nhiễm à?
Dù sao trước đó không xa là ký túc xá nữ.
Nơi này là chỗ nhất định phải đi qua từ phía hội trường về.
Nhưng mà ngày mai là sinh nhật Tô Nhiễm, đêm nay Tạ Liên Thành lại ở cùng cô ấy.
Cô ấy chắc chắn là sẽ không về ký túc xá ở đâu?
Tần Tịch lắc đầu, bước nhanh chân về phía tòa nhà thí nghiệm.
Sau khi cô đi xa, chiếc xe vẫn dừng ở chỗ đó đột nhiên nổ máy.
Rồi lại giữ khoảng cách không xa không gần đi phía sau Tần Tịch về phía tòa nhà thí nghiệm.
Lạc Phỉ ngồi ở hàng ghế sau, nhìn theo bòng Tần Tịch bước vào tòa nhà thí nghiệm.
Ánh mắt hắn lại lần nữa nhìn về phía laptop đặt trước mặt
Nơi đó đang mở một cuộc họp online.
Chỉ là im lặng một lúc lâu, không ai biết xảy ra chuyện gì mà Boss của bọn họ đột nhiên không nói lời nào.
“Tiếp tục.” Giọng nói nhạt nhạt của Lạc Phỉ cất lên.
Hắn vừa nghe cấp dưới tiếp tục báo cáo vừa lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn đi: “Đi điều tra xem đã xảy ra chuyện gì.”
Tần Tịch ở trong phòng thí nghiệm suốt một đêm.
Chờ đến lúc hừng đông, cô mới đem con chuột bạch cuối cùng ném vào trong lồng.
Tuy rằng ban đêm cũng bớt chút thời gian chợp mắt một lát nhưng cứ hai giờ lại phải thêm thuốc một lần, mỗi lần cần ít nhất nửa giờ, khiến cho cô cả đêm ngủ cũng không ngon.
6 giờ rưỡi, hoàn thành lần cuối cùng.
Tần Tịch đứng lên, có chút lâng lâng rời khỏi phòng thí nghiệm đi sang phòng bên cạnh.
Bên đó có một đàn anh năm ba bận rộn cả một đêm với cô.
Đương nhiên Ngô Hi Ngạn cũng ở đó.
Anh ngồi trước máy tính trong phòng thí nghiệm, nghe thấy tiếng động quay đầu lại nhìn Tần Tịch một cái, nhàn nhạt hỏi: “Mệt không?”
“Vẫn còn được ạ.” Tần Tịch gật đầu.
Cả đêm không ngủ, nhìn qua tinh thần của Ngô Hi Ngạn vẫn tốt.
Tần Tịch cũng còn được.
Trước kia cô vì Tạ Liên Thành hoặc là Lạc Phỉ, lu bu tăng ca cả đêm cũng là chuyện bình thường.
Bây giờ vì cuộc sống tương lai của mình, thức suốt đêm cũng không là gì.
“Nhưng mà đói quá.” Tần Tịch ngồi xuống nói: “Tay cũng muốn rụng rời.”
Thí nghiệm hoàn thành mỹ mãn, chuyện cần làm cũng làm xong rồi.
Hành động làm nũng nhỏ nhặt như vậy, Ngô Hi Ngạn vẫn tiếp thu được.
Anh chỉ cười cười, đứng dậy cầm cái túi trên bàn đưa cho Tần Tịch: “Bánh mì, còn có sữa nữa.”
“Cảm ơn đàn anh.” Tần Tịch cũng không thèm giữ hình tượng, ngồi ở đó cắn từng miếng từng miếng ăn.
Bánh mì là loại bình thường nhất, sữa bò nguyên chất.
Sau khi bận rộn cả đêm, cô ăn rất là ngon miệng.
Lúc tối qua Ngô Hi Ngạn đột nhiên gọi điện cho cô, hỏi cô có thể đến phòng thí nghiệm giúp đỡ một tay không.
Tần Tịch không nói hai lời đồng ý luôn.
Hóa ra là do sơ suất khiến toàn bộ số động vật thí nghiệm đợt trước không làm mẫu được, phải làm lại từ đầu.
Khi đó, những học sinh bận rộn trong phòng thí nghiệm từ tám giờ sáng đến chín giờ tối mới rời đi, cái cậu học sinh để xảy ra sơ suất thì lại không gọi điện thoại.
Ngô Hi Ngạn nhanh chóng quyết định bắt Tần Tịch và một sinh viên năm ba tới hỗ trợ.
Cũng nay năng lực học tập của hai người đều rất mạnh, làm việc cũng nghiêm túc.
Anh dạy bọn họ hai lần, bọn họ có thể làm rất tốt.
Rất nhanh Tần Tịch đã ăn hết bánh mì và sữa bò.
Cô đứng dậy hoạt động cơ thể, “Đàn anh à, buổi sáng em còn có tiết, em về ký túc xá trước ạ.”
Lúc này còn chưa đến 7 giờ cô có thể về rửa mặt một chút, sau đó đi học.
“Ừm.” Ngô Hi Ngạn lại ngồi xuống trước máy tính.
Lúc Tần Tịch đi khỏi, nhịn không được ngoảnh lại nhìn anh một cái.
Dưới cằm người thanh niên đã có những vết màu xanh nhưng lưng vẫn thẳng tắp như cũ.
Mệt mỏi suốt một đêm không ngủ cũng không làm cho Ngô Hi Ngạn nhìn thấy có vẻ chật vật, ngược lại làm cho ngũ quan vốn sắc bén của anh trở lên nhu hòa hơn.
Có lẽ cảm nhận được Tần Tịch đang nhìn mình.
Ngô Hi Ngạn quay đầu nhìn về phía cô: “Sao thế?”
“Không ạ.” Tần Tịch vội lắc đầu. “Em đi trước ạ.”
“Tần Tịch.” Ngô Hi Ngạn gọi cô lại, “Chuyện như này, lúc nào cũng có thể xảy ra.”
Anh nói: “Lúc làm thí nghiệm là vì thí nghiệm, tương lai trở thành bác sĩ, thức đêm, cả đêm không ngủ, không có cách nào để ăn cơm đúng giờ, thậm chí có khi phải làm việc liên tục mấy ngày không được nghỉ ngơi…..”
Ngô Hi Ngạn nói: “Em thực sự nghĩ kỹ chưa?”
Tiểu Tịch biết, câu nói cuối cùng kia của anh là nói về việc bản thân anh đã từng nghĩ đến việc chuyển đổi chuyên ngành.
Cho nên anh mới có thể hỏi, đã nghĩ kỹ chưa?
Nếu muốn học y học lâm sàng, lúc nào cũng sẽ phải đối mặt với những chuyện như vậy à?
Tần Tịch gật gật đầu.
Cô đột nhiên nở nụ cười: “Đàn anh Ngô.”
“Hả?” Ngô Hi Ngạn nhướng mày.
“Tương lai còn dài, tự mình tìm tòi học hỏi.” Tần Tịch ngâm nga.
Giọng của cô khá mềm mại, ngâm cũng không có khí thế gì.
Nhưng giọng nói ngọt ngào cũng có một ý vị khác.
Ngô Hi Ngạn nhịn không được nhướng nhướng khóe môi.
“Nhanh về đi.” Giọng nói của anh cũng mềm dịu hơn, đã không còn khí thế hung ác như ngày hôm qua đối mặt với mấy người Lâm Oánh Oánh lúc ở chỗ thầy Tôn.
“Đàn anh, anh cũng nghỉ ngơi một lát đi ạ.” Tần Tịch nói.
Cô xoay người đi ra phía cửa.
Lúc đó ánh mặt trời mới vừa ló rạng, ánh nắng ban mai dừng trên người cô.
Giữa tháng chín, buổi sáng thời tiết khá mát mẻ, cho dù có ánh mặt trời cũng không quá nóng nực.
Tâm trạng của Tần Tịch rất vui vẻ.
Cô ngân nga vài câu hát, lúc trở về ký túc xá đúng lúc mấy người Đường Lăng vừa tỉnh dậy.
Tần Tịch vội vàng rửa mặt cho xong, đeo túi xách cùng đi với mấy cô đến phòng học ngày hôm nay.
Lúc đi ra khỏi ký túc xá, đã có không ít sinh viên đi học rồi.
Chiếc xe màu đen tối hôm qua đậu ở chỗ kia, giờ vẫn còn dừng ở đó nguyên xi.
Tần Tịch nhướng mày, đợi một đêm sao?
Cô hờ hững thu hồi tầm mắt lại, trong lòng lại hơi hơi vui sướng khi thấy có người gặp họa.
Tô Nhiễm chắc là đón sinh nhật với Tạ Liên Thành nhỉ. Một mình Lạc Phỉ chờ cô ấy suốt một đêm dưới ký túc xá.
Nghĩ nghĩ, sao mà sung sướng thế không biết.
“Cậu nhìn cái gì vậy?” Âu Dương Nguyệt nhìn theo ánh mắt của Tần Tịch nhìn về phía xe của Lạc Phỉ, “Hửm? Là mẫu xe phiên bản giới hạn đó.”
“Rất đắt hả?” Kiều Sơ Hạ tò mò hỏi.
“Ít nhất….” Âu Dương Nguyệt biết rất nhiều loại xe.
Cô vươn một bàn tay, năm ngón tay xòe ra: “Đắt như này.”
“500 nghìn*?” Kiều Sơ Hạ hỏi.
“5 triệu.**” Âu Dương Nguyệt cười.
*500 nghìn tệ tương đương 1 tỷ 650 triệu VND.
** khoảng 16 tỷ 500 triệu VND
Cô có chút tò mò nhìn nhìn thêm, lẩm bẩm: “Là của thầy cô nào hay bạn học nào trong trường à?”
Lúc nói chuyện, Tần Tịch với Đường Lăng đã đi xa.
Âu Dương Nguyệt cũng vội đuổi theo: “Hôm nay có tám tiết, bảo bối Tiểu Tịch, cậu còn được không đó?”
Chương trình học của các cô là như vậy đó, hầu như ngày nào cũng kín tiết.
Cả ngày đi học, đừng nói là Tần Tịch, ngay cả mấy người Âu Dương Nguyệt tối qua ngủ ngon cũng có chút chịu không nổi đây.
Mấy người đi nhà ăn ăn cơm sáng, lúc đi đến ký túc xá có đụng mặt mấy đàn anh đàn chị năm ba.
“Âu Dương.” Đàn chị dẫn đầu đám người kia nhìn thấy Âu Dương Nguyệt thì nhiệt tình gọi lại, “Em đi cùng bọn chị đi.”
Cô ấy nhìn về phía Tần Tịch, cười tủm tỉm, “Tần Tịch cũng đi cùng đi.”
“Chị à, có chuyện gì sao?” Âu Dương Nguyệt vội vàng hỏi: “Mình em đi cũng được mà? Tối qua Tần Tịch ở phòng thí nghiệm cả một đêm, hôm nay còn học liền tám tiết….. em sợ cậu ấy không chịu nổi.”
“Ặc, thế thì Tần Tịch về nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Vị đàn chị kia nhỏ giọng nói, mặt mày hớn hở: “Có người, muốn tài trợ một tòa nhà cho học viện y học lâm sàng của chúng ta.”
Cô ấy nói: “Tòa nhà thí nghiệm, nghe đâu phải dùng thiết kế cao cấp nhất trên thế giới, cao lắm luôn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook