Chương 29
Lúc này sắc trời cũng đã muộn, đèn đường trong hoa viên biệt thự cũng dần dần sáng lên.
Ánh sáng kia chiếu xuống mặt Tạ Liên Thành, anh ta lẳng lặng nhìn Tần Tịch, đôi mắt như trong sáng lại như u tối.
Nghe thấy Tần Tịch gọi thấy, khóe môi có chút cứng ngắc giật giật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trái lại người đứng bên cạnh anh, Tô Nhiễm, đột nhiên nở nụ cười: “Tiểu Tịch kêu chị là đàn chị, có phải chị cũng nên gọi một tiếng thầy không nhỉ?”
Cô ấy nói, cười mỉm mỉm quay đầu nhìn Tạ Liên Thành.
Cái cằm nhỏ nhắn tinh xảo hơi hơi nâng lên, ánh đèn dừng trên mặt cô ấy, chiếu sáng vẻ đẹp tinh xảo mỹ miều của Tô Nhiễm.
Mũi dọc dừa cao cao, đôi mắt sáng long lanh.
Đứng chung một chỗ với Tạ Liên Thành như vậy, đúng là một đôi bích nhân.
Tạ Liên Thành vẫn chứ nhìn chằm chằm Tần Tịch.
Tần Tịch đã thu lại ánh mắt.
“Anh trai.” Tô Nhiễm hỏi Tô Triệt, “Vừa rồi mọi người nói chuyện gì thế? Ăn ý như vậy?”
“Hạng mục thực nghiệm hợp tác của công ty anh.” Tô Triệt mỉm cười giải thích: “Trùng hợp ghê, Tần Tịch ở phòng thí nghiệm á.”
“Tiểu Tịch rất nổi tiếng ở trường em đó.” Tô Nhiễm nói: “Xinh đẹp này, bạn học của em nhắc đến em ấy lúc nào cũng luôn nói thành tích học tập của em ấy xuất sắc thế nào này, đây cũng là điểm nổi trội của đại học A bọn em.”
“Chắc là bởi vì sinh viên y khoa sẽ nhìn thấy bản chất của cuộc sống.” Tô Triệt trầm ngầm, “Cho nên sớm đã nhìn ra bản chất thông qua hiện tượng, tâm hồn đẹp, tài hoa xuất chúng, mới thực sự là cái đẹp thiên trường địa cửu.”
“Nhìn không ra nha, anh trai.” Tô Nhiễm cười như không cười nhìn chằm chằm anh trai mình, “Anh còn có một khía cạnh lãng mạn như vậy đó. Đúng là không thua mấy đàn anh đại tài tử của học viện văn học bọn em luôn.”
“Sao mà ở nhà, mỗi lần nói chuyện với anh đều rất nhàm chán, ba câu là lại nhắc đến chuyện công ty, báo cáo hạng mục này kia thế?” Cô ấy trêu ghẹo nói.
Đến lúc này, mọi người mới hiểu được ý tứ của Tô Nhiễm.
Tô Triệt cười cười xin lỗi với Tần Tịch, nhưng không có giải thích vấn đề này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giờ Tạ Liên Thành đang ở đây, Kiều Sơ Hạ cũng ở đây, nói nhiều sai càng nhiều, không chừng nói dài nói dai nói dại, làm cho Tần Tịch bị động mà xấu hổ cũng nên mất.
“Tặng quà cho Âu Dương chưa?” Tô Triệt trực tiếp đổi sang đề tài khác, “Anh đi dạo vài vòng rồi cũng không nhìn thấy cô ấy, lúc nghe thấy tiếng thì người đã chạy mất tăm, y chang hồi học đại học, không khác chút nào so với trước đây,”
“Đưa rồi.” Tô Nhiễm cũng cười, “Mới nói một câu thì cô ấy đã bị người khác kéo đi. Đúng rồi, anh trai, lần trước không phải anh nói có một hạng mục muốn hỏi Tạ Liên Thành có hứng thú hay không à? Các anh đều là người bận rộn, nhín chút thời gian hẹn nhau ăn một bữa cơm cũng khó sắp xếp, không bằng….. đúng lúc hôm nay tâm sự?”
“Bọn em hơi đói rồi, đi trước tìm đồ ăn đây ạ.” Tần Tịch mở miệng nói.
Cô nói xong gật gật đầu với bọn Tô Nhiễm, lôi kéo Kiều Sơ Hạ trốn.
Mấy cô lại đi lấy ít đồ uống với điểm tâm rồi về lại chỗ Đường Lăng.
Kiều Sơ Hạ không biết suy nghĩ cái gì, từ sau khi đi khỏi chỗ kia, cứ không nói chuyện mãi.
Tần Tịch nhìn cô ấy rất nhiều lần: “Hạ Hạ, chuyện vừa rồi, cậu đừng để trong lòng.”
“Vị Tô…. Tiên sinh kia nói rất đúng, những gì mình muốn nói anh ta đã nói hết rồi.” Cô vỗ vỗ vai Kiều Sơ Hạ, “Chúng ta chỉ cần nghe, đối xử tốt với bản thân mình, với những người suy nghĩ cho chúng ta là được.”
“Người nào nói gì à?” Âu Dương Nguyệt không biết chui ra từ chỗ nào.
Hôm nay cô ấy đúng là bận muốn chết, trực tiếp nằm bẹp trên ghế lười, mệt đến mức không muốn nói gì luôn.
“Sao mà ăn sinh nhật tớ, lại cảm thấy như đang chịu cực hình thế này?” Âu Dương Nguyệt nằm bẹp dí mấy giây, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tịch, “Có phải các cậu thấy hơi chán không? Bên kia có bể bơi, muốn đi bơi không?”
“Không cần.” Tần Tịch chớp chớp mắt với Âu Dương Nguyệt, “Cậu cứ bận đi, chúng tớ chờ ăn bánh kem, tối nay ngủ sớm chút.”

Cô nói: “Ngày mai còn phải dậy sớm đấy, tớ xin đàn anh Ngô nghỉ có hai ngày thôi.”
“Không phải chứ? Nghỉ Quốc Khánh, cậu đi chơi hai ngày mà cũng phải xin nghỉ cơ à?” Âu Dương Nguyệt không dám tin, “Đàn anh Ngô, độc tài vậy cơ á?”
“Quốc Khánh học sinh nơi khác đều về nhà thật nhiều.” Tần Tịch giải thích, “Ngày mai phải xử lý một đám tiêu bản mới, phòng thí nghiệm không đủ người. Hơn nữa cái này trước đó tớ chưa từng làm qua, đàn anh Ngô hứa dạy tớ, tớ muốn về.”
“Biết rồi.” Âu Dương Nguyệt kéo dài giọng nói, “Bảo đảm không ảnh hưởng đến việc cậu đi gặp đàn anh Ngô của cậu.”
“À đúng rồi.” Cô ấy đột nhiên nhớ đến cái gì, thần thần bí bí nói: “Các cậu nhìn thấy thầy Tạ với Tô Nhiễm không?”
Cô ấy không bao giờ bỏ được cái tính nhiều chuyện của mình: “Hai người bọn họ có phải là yêu nhau thật không nhỉ? Tớ thấy á, phối hợp với nhau ăn ý lắm luôn.”
“Ai biết đâu.” Tần Tịch nói, cô nghiêng người lại ngó điện thoại của Đường Lăng, tùy ý này, “Yêu nhau á, cũng bình thường mà. Hơn nữa chuyện này có liên quan gì đến bọn mình đâu.”
“Aiz.” Âu Dương Nguyệt bất mãn, “Đúng là không có tinh thần hóng hớt gì cả à. Hạ Hạ…..”
Cô ấy đi tìm người có sở thích không khác với mình lắm, Kiều Sơ Hạ: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Kiều Sơ Hạ bị cô ấy kéo cánh tay, giống như là bị điện giật vậy, bỗng nhiên giật nảy mình.
Sau đó cô ấy mới lấy lại tinh thần, mờ mịt nhìn về phía Âu Dương Nguyệt: “Xin lỗi, Nguyệt Nguyệt, tớ đang mải nghĩ mấy chuyện, cậu mới nói gì thế?”
“Bỏ đi bỏ đi.” Âu Dương Nguyệt ngồi mấy phút, tinh thần lại sáng láng rạng rỡ đứng lên, “Các cậu chờ chút, cắt bánh kem đưa đến cho các cậu.”
Ba Âu Dương Nguyệt đúng là đặt cho cô một cái bánh kem bảy tầng, rất là có thể diện luôn.
Champagne, bánh kem, tiếng nói cười đùa của nam thanh nữ tú, không khí yến tiệc sinh nhật của Âu Dương Nguyệt bị đẩy lên cao nhất.
Mấy người Tần Tịch mỗi người ăn một miếng bánh kem, lại chơi thêm lát nữa rồi đi lên lầu nghỉ ngơi.
Tần Tịch vẫn ngủ cùng với Đường Lăng ở phòng cho khách.
Trong bóng đêm, hai người song song nằm trên giường, ai cũng không nói chuyện, hô hấp hai người từ từ trở nên đều đều.
Qua một lát, Đường Lăng đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngủ không được?”
“Ừm.” Tần Tịch cũng lật người, nghiêng qua hướng bạn tốt nằm: “Cậu cũng vậy sao?”
“Có tâm sự?” Đường Lăng không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, “Muốn tâm sự sao?”
Tần tịch lại im lặng một lát.
Rất nhanh, cô lại lần người nằm thẳng mình, giọng điệu lạnh nhạt. “Thôi vậy.”
Cô dừng lại một chút, lại nói: “Lòng hiếu kỳ là sự bắt đầu cho rất nhiều chuyện, bắt đầu để ý, bắt đầu suy đoán, cũng có lẽ là bắt đầu của sự thua cuộc.”
Cô lắc đầu: “Tớ không nên nghĩ nhiều thì mới tốt.”
“Thua cuộc?” Đường Lăng giống như đang cười: “Nghiêm trọng thế à?”
“Ừm….” Tần Tịch nhắm mắt lại lần nữa, “Có thể nghiêm trọng đến mức bị mất đi tính mạng đó.”
Đường Lăng: “……”
*
Buổi sáng ngày hôm sau, Tần Tịch là người đầu tiên đến phòng thí nghiệm.
Ngay cả Ngô Hi Ngạn cũng đến trễ hơn 10’ so với cô.
Anh mới ngồi xuống trước màn hình máy tính, một hộp sữa bò đặt xuống trước mặt anh.
“Trả lễ.” Tần Tịch tự mình cầm hộp sữa bò.
Mấy thứ đồ ăn không thể mang vào phòng thí nghiệm nhưng có thể ăn sáng ở trong văn phòng.
Bọn họ thường xuyên phải tăng ca, Ngô Hi Ngạn còn chuẩn bị sẵn hai thùng sữa bò để ở đây.

Ngoài cái này, anh còn chuẩn bị thêm chocolate.
Như thế lúc nào có ai đó cần, cũng có thể lấy ra.
Lần thứ hai Tần Tịch ở lại suốt đêm trong phòng thí nghiệm, cô cũng đã ăn chocolate Ngô Hi Ngạn chuẩn bị.
Theo lời của một chị trong phòng thí nghiệm, thỉnh thoảng thẳng nam cứng rắn như sắt thép lãng mạn chút cũng mang lại sự chua xót và sắt se. Hoàn toàn phù hợp với tính cách!
Tần Tịch hiểu được ý tứ của đàn chị.
Vì theo đuổi sự hoàn mỹ, chocolate mà Ngô Hi Ngạn mua là chocolate đen hàm lượng 89%.
Hầu như không có vị ngọt chỉ có vị đắng mà dư vị vẫn rất êm dịu.
Cô dựa vào trước bàn làm việc, im lặng không lên tiếng, lặng lẽ uống sữa bò với Ngô Hi Ngạn.
Hút hết một hộp sữa bò, cũng không nói chuyện gì với nhau, Ngô Hi Ngạn mặc áo blouse trắng vào, vừa mang khẩu trang với mũ vừa dặn dò Tần Tịch: “Cột gọn tóc của em nhét vào trong mũ, đừng để hở ra ngoài, tránh bị ô nhiễm.”
Đúng lúc này, đàn chị Lương Thu Thu trong cùng phòng thí nghiệm muốn đến hỗ trợ bọn họ xử lý tiêu bản cũng tới rồi.
Tóc cô ấy rõ ràng chỉ đang xõa xuống, tóc ngang vai của cô ấy được nhuộm màu hạt dẻ, trông rất đáng yêu.
Cô ấy nghe thấy Ngô Hi Ngạn nói thế, làm mặt quỷ với Tần Tịch, nhỏ giọng thì thầm: “May mà bạn trai chị không nhìn thấy bộ dạng chị ở phòng thí nghiệm, không á, anh ấy sẽ cười nhạo chị cả năm luôn.”
Tần Tịch nhịn không được cũng cười.
Mũ bọn họ dùng trong phòng thí nghiệm, cũng giống với mũ trong phòng giải phẫu.
Màu xanh biếc chói mắt, miệng mũ hơi nhỏ.
Có thể giữ hết tóc ở bên trong, ôm sát lấy trán.
Nhìn qua không được đẹp cho lắm.
Ngô Hi Ngạn quay đầu liếc nhìn cô ấy một cái: “Nói em đó! Tóc mái, tóc bên mai, buộc gọn lại hết.
Lương Thu Thu : “…… Đã biết.”
Cô ấy không tình nguyện lắm, nhưng vẫn nhanh chân lẹ tay đội mũ gọn gàng.
Mấy cô mặc đồ bảo hộ xong, đi theo sau Ngô Hi Ngạn đi đến một gian phòng thí nghiệm khác.
Anh đi chuẩn bị trước.
Tần Tịch với Lương Thu Thu cùng nhau chờ ở chỗ bục giảng thực nghiệm.
Đây là lần đầu tiên cô đến căn phòng thí nghiệm này, nhịn không được tò mò, ngó ngó xung quanh.
“Có cảm giác gì?”
“Vừa cao vừa lớn.” Tần Tịch nói.
Cô luôn biết phòng thí nghiệm của thầy Chiêm Hoa Phong là đỉnh nhất, hiện đại nhất trong nước luôn.
Lúc này, trên màn hình trên bục thí nghiệm đang hiển thị các thiết bị thực nghiệm, các dụng cụ đang im lặng nằm đó.
Chỉ là nhìn qua, có vẻ đặc biệt tinh vi!
Lương Thu Thu là nghiên cứu sinh năm hai, đa số thời gian đều là làm thực nghiệm lâm sàng.
“Có phải thấy nhìn đi nhìn lại, toàn tiền là tiền không?” Cô ấy nói.
“Chị đạo văn của đàn chị tiến sĩ nói cho em nghe, cách thức cầu hôn lãng mạn nhất mà chị ấy nghĩ đến, đó là có người mang một phòng thí nghiệm như của thấy Chiêm đưa đến trước mặt chị ấy, rồi nói cho chị ấy: Gả cho anh đi, phòng thí nghiệm này là của em!”

Tần Tịch nhịn không được cười.
Lương Thu Thu tiếp tục nói: “Đàn chị nói, chị ấy có thể không cần phòng, không cần xe, lỏa hôn luôn*!”
*Lỏa hôn: hình thức hôn nhân không có lễ cưới, không chụp hình, không yêu cầu điều kiện vật chất, hai người chỉ đi đăng ký kết hôn.
“150 triệu.” Ngô Hi Ngạn đúng lúc cầm thuốc thử trở về.
Anh đặt thuốc thử lên trên bục thử nghiệm, bình tĩnh liếc mắt nhìn Lương Thu Thu một cái, nhàn nhạt nhìn: “Đây chỉ là tiền các thiết bị thôi, không tính thuốc thử trong đó.”
Lương Thu Thu : “!!!”
Cô hơi căng thẳng duỗi tay, vốn định đụng vào mấy cái thiết bị này, sau đó lại thu tay lại: “Đàn anh, vậy cái bục thực nghiệm này thì sao?”
“Cái này rẻ.” Ngô Hi Ngạn nói: “Một triệu à.”
Lương Thu Thu : “!!!”
Còn có thể vui vẻ làm thí nghiệm được nữa không đây?
Tần Tịch nhịn không được lại cười.
Cô phát hiện bản thân mình, sau khi trọng sinh, số lần cô cười còn nhiều hơn so với hai đời trước cộng lại.
Cho dù là trong phòng thí nghiệm hay ký túc xá ở chung với mấy người Đường Lăng, cô rất dễ dàng nở nụ cười, lúc nào cũng có thể cười thành tiếng.
Ngô Hi Ngạn liếc mắt nhìn Lương Thu Thu: “Đem tay của em đặt lên bục thực nghiệm. Tần Tịch em cũng làm theo đi.”
Trong nháy mắt anh đã tiến vào trạng thái làm việc, giống như người mới đùa giỡn vừa rồi không phải là anh, bắt đầu làm mẫu quá trình thí nghiệm: “Trong toàn bộ quá trình xử lý tiêu bản, bước dễ phạm sai lầm nhất chính là bước nhuộm màu này. Tần Tịch.”
Anh nói với Tần Tịch: “Trong đề tài luận văn của các em, đúng lúc cũng sẽ dùng quá trình xử lý tiêu bản này. Em nhìn anh làm một lần, chú ý thời gian với nhiệt độ.”
“Dạ.” Tần Tịch đáp lại.
Cô nhìn không chớp mắt những thao tác của Ngô Hi Ngạn suốt cả quá trình.
Những ngón tay mảnh khảnh của đối phương giống như đang biểu diễn ảo thuật, động tác hiển nhiên rất nhanh, mỗi bước đều thực hiện đúng chỗ, bình tĩnh, nhìn qua giống như nước chảy mây trôi.
Tần Tịch nhìn rất rõ ràng.
Lương Thu Thu cũng chăm chú nhìn.
Trong phòng thí nghiệm rất an tĩnh, ngẫu nhiên có âm thanh của mấy ống nghiệm khẽ chạm vào nhau vang lên.
Hoàn thành xong bước cuối cùng, Ngô Hi Ngạn kiên định cầm ống trượt lên: “Xong rồi.”
Cả quá trình, động tác tay vẫn luôn ổn định như vậy.
Làm cho người ta như đang xem một màn trình diễn.
Tần Tịch với Lương Thu Thu đồng thời thở ra một hơi.
Quá hưởng thụ!
Xem đàn anh Ngô làm thí nghiệm, đúng là hưởng thụ một bữa thịnh yến bằng mắt.
“Nhìn rõ chưa?” Ngô Hi Ngạn hỏi.
“Dạ.” Tần Tịch gật gật đầu.
“Quá trình thí nghiệm đã ghi nhớ hết chưa?” anh lại hỏi.
“Nhớ rồi ạ.”
“Vậy tốt, các em bắt đầu làm đi, anh nhìn các em làm hai lần.”
Ngô Hi Ngạn nói, rồi thu lại tiêu bản anh mới nhuộm xong, sau đó quay lại bục thực nghiệm nhìn hai người thao tác.
Lương Thu Thu đã là nghiên cứu sinh năm hai, thường ngày làm không ít những việc như này.
Khoảng thời gian này Tần Tịch thường xuyên ở lại phòng thí nghiệm, những thao tác cơ bản đã rất quen thuộc rồi.
Chỉ một lần, cô đã đạt được yêu cầu mà Ngô Hi Ngạn đặt ra.
Tuy rằng động tác không có trôi chảy như anh, nhưng mà cũng không tồi rồi, cuối cùng cũng làm được tiêu bản thành công.
“Các em làm tiếp đi.” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu.

Trước giờ anh vẫn luôn rất an tâm về Tần Tịch, Lương Thu Thu tuy rằng nói hơi nhiều chút nhưng mà làm việc cũng rất đáng tin cậy.
Thời gian suốt một ngày, Tần Tịch với Lương Thu Thu ở phòng thí nghiệm lặp đi lặp lại một quá trình như nhau.
Đến cuối cùng, cô cảm thấy bản thân mình có nhắm mắt lại cũng có thể hoàn thành tất cả các thao tác một cách chính xác.
Cái tiêu bản cuối cùng được hoàn thành, Tần Tịch thở ra một hơi dài.
Cô kiểm tra số lượng tiêu bản trước, sau đó cởi bao tay ném vào thùng rác.
Cả ngày đều đứng như thế này, cả người đều thấy eo đau, đồi gối mỏi.
Đặc biệt là cánh tay, vừa cứng vừa tê, cảm giác như không phải tay của mình nữa rồi.
“Cuối cùng cũng xong!”
Tần Tịch với Lương Thu Thu cùng nhau thu lại những tiêu bản mà hai người đã làm xong.
Bởi vì còn phải nhuộm màu nữa, độ ấm với thời gian đều có tiêu chuẩn nhất định.
Lương Thu Thu lôi kéo cậu nam sinh trực phòng thí nghiệm tối nay dặn dò kỹ lưỡng.
“Nhớ ký bốn tiếng sau mới được hạ nhiệt độ xuống 25 độ, giữ nhiệt độ ổn định, đến 6 giờ sáng mai.” Lương Thu Thu còn viết rõ ràng lên giấy, dán tờ giấy đó lên tủ nhiệt độ: “Nhớ không được quên đâu đấy.”
“Chị yên tâm đi mà.” Nam sinh kia là đàn em của Lương Thu Thu, nghiên cứu sinh năm nhất.
Cậu ta nói với đàn chị câu này xong, quay đầu nói với Tần Tịch: “Đàn em Tần Tịch, ngày nghỉ cũng đến phòng thí nghiệm giúp đỡ à? Không đi chơi sao? Anh thấy mấy sinh viên chính quy nghỉ lễ còn chưa quay về nữa.”
“Em được rồi đó.” Lương Thu Thu vỗ cái bốp lên gáy đàn em mình: “Đừng lân la làm quen, em không có hy vọng đâu. Theo dõi nhiệt độ cho tốt, nhất là khi hai màu biết mất, chú ý độ ấm.”
“Đi thôi Tần tịch, chúng ta đi ăn cơm” Lương Thu Thu nói kéo cánh tay cô, mang theo đi ra ngoài cửa, “Đừng để ý tên nhóc kia.”
“Được ạ, đàn chị.” Tần Tịch vẫn cười với đàn anh kia, “Vậy đàn anh, bọn em đi trước ạ.”
“Đi mau đi mau.” Lương Thu Thu kéo kéo cô, bước nhanh ra khỏi phòng thí nghiệm.
Lúc hai người Tần Tịch ra khỏi phòng thí nghiệm thì thấy Ngô Hi Ngạn đang đứng trên hành lang trước mắt nói chuyện với một thanh niên rất cao.
Thanh niên kia quay lưng về phía bọn cô, không thấy rõ mặt anh ta.
Nhưng mà dáng người thẳng tắp, vai rộng eo hẹp, bộ dáng mặc tây trang rất là hút mắt.
Chắc là nghe được tiếng động của hai người Tần Tịch, Ngô Hi Ngạn quay đầu nhìn lại.
Thanh niên mặc tây trang cũng quay đầu nhìn lại đó.
Trong nháy mắt anh ta xoay người, hai mắt Lương Thu Thu sáng rực lên.
Thanh niên không chỉ dáng người rất tốt, chiều cao cực khủng.
Mặt cũng rất anh tuấn.
Anh ta nhìn Tần Tịch, gật gật đầu, cười rất nhã nhặn: “Bạn học Tần Tịch, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Vừa rồi còn nghe đàn anh của em nói, hôm nay có hai đàn em đến phòng thí nghiệm giúp đỡ. Anh còn đang nghĩ, đúng là bạn học ngành y, ai cũng rất hiểu chuyện như vậy. Nghỉ lễ cũng không đi chơi, đến phòng thí nghiệm giúp đỡ.”
Anh ta nói, ánh mắt dừng trên đỉnh đầu Tần Tịch, cười càng rạng rỡ: “Thì ra là em à.”
“Òa!” Lương Thu Thu vốn đang tò mò: “Tần Tịch, em quen anh trai này hả?”
Đối diện với ánh mắt mỉm cười của đối phương, cô ấy bỗng nhiên phản ứng lại, duỗi tay tháo cái mũ xấu xí nhất trên đời đang đội trên đầu xuống.
“Tần Tịch…” Lương Thu Thu nhỏ giọng nhắc nhở Tần Tịch: “Mũ! Mũ của em còn chưa tháo xuống kìa!”
Dù là cô ấy không biết anh đẹp trai này là ai.
Nhưng nhìn anh ta cười xinh đẹp với Tần Tịch như kia, chắc chắn không phải là bạn bè bình thường được.
Nụ cười của thanh niên càng rạng rỡ hơn: “Không sao đâu. Mặc áo blouse trắng, đội mũ đó, cũng rất đẹp mà.”
Anh ta nói: “Hoàn toàn không thua kém những bộ lễ phục cao cấp thiết kế giới hạn.”
Người sẽ nói những lời như thế, đương nhiên là Tô Triệt.
Anh ta đi thẳng đến trước mặt mấy người Tần Tịch: “Vừa hay anh mời đàn anh các em ăn cơm, hai bạn học nếu không ngại, đi chung luôn nha?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương