Nữ Chính Mau Học Hành Đi
-
Chương 380:
Bởi vì đã nói trước, Ngô Hi Ngạn giờ đang chờ các cô trong văn phòng của tòa nhà thí nghiệm.
Anh cũng không xa lạ gì với Kiều Sơ Hạ, nghe đối phương gọi mình một tiếng “Đàn anh Ngô”, anh cũng quay đầu gật gật đầu với cô ấy.
“Đàn anh Ngô.” Tần Tịch đi đến bên trái anh, xoay người nhìn màn hình máy tính, “Anh đang xem gì thế ạ?”
“Nhận được luận văn của hội nghị thường niên.” Ngô Hi Ngạn nói.
“Cho em xem với nha.” Tần Tịch nhìn màn hình đầy chữ tiếng Anh, đứng thẳng người, “Em từ từ xem.”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn thuận tay forward tệp đính kèm tới email của Tần Tịch.
Hình như anh nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Kiều Sơ Hạ: “Bạn học Kiều Sơ Hạ, em có muốn một phần không?”
“Cảm… cảm ơn đàn anh.” Mặt Kiều Sơ Hạ đột nhiên đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Có điều khả năng của em chắc có rất nhiều chỗ xem không hiểu.”
“Không sao, cứ xem từ từ. Cảm thấy hứng thú thì có thể trao đổi với Tần Tiểu Tịch, không thì hỏi tôi cũng được.”
Ngô Hi Ngạn cũng forward cho Kiều Sơ Hạ một phần.
Trong vấn đề học thuật, anh xưa giờ rất công chính.
Đàn em trong phòng thí nghiệm bằng lòng học hỏi, chỉ cần có thể đạt được yêu cầu cao như chủ nhiệm lớp Ngô mong muốn, từ trước tới giờ đều là ai hỏi gì đáp lấy, chỗ nào có thể giúp sẽ giúp hết lòng.
Cho nên Lương Thu Thu mới nói, đi theo đàn anh Ngô làm việc với học hành, là một chuyện vừa đau khổ lại vui sướng.
“…… Cảm ơn đàn anh.” Giọng nói Kiều Sơ Hạ càng lí nhí hơn.
Cô ấy yên lặng nhìn màn hình máy tính báo email gửi thành công.
Thật ra cô ấy biết, đàn anh Ngô thực sự rất công chính.
Người gặp qua Tần Tịch, chung đụng với cô ấy, ai cũng không tự giác bị cô ấy hấp dẫn.
Sẽ thích cô ấy, thưởng thức cô ấy, hận không thể đối tốt với cô ấy thêm chút nữa.
Chính bản thân Kiều Sơ Hạ không phải cũng như thế sao?!
Cô nhẹ nhàng cắn môi dưới, có lẽ chỉ có Tô Triệt…..
Cái đồ ngốc này ……
Cũng chỉ có anh ấy mới có thể cảm thấy, một người bình thường vô vị mới có thể tốt hơn Tần Tịch.
Kiều Sơ Hạ nhắm mắt lại.
Chờ đến khi cô ấy lại mở mắt ra, ánh mặt càng kiên định hơn mới rồi.
“Đàn anh.” Kiều Sơ Hạ bước lên một bước, “Chắc là Tiểu Tịch nói cho anh rồi, em có mấy vấn đề muốn nhờ đàn anh chỉ dạy….”
Cô ấy nhìn vào ánh mắt thâm thúy của Ngô Hi Ngạn: “Sẽ…. sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của anh đâu.”
“Không sao.” Ngô Hi Ngạn nói: “Tối nay tôi không có bận gì, em hỏi đi.”
Ánh nói xong, có lẽ vì tỏ vẻ tôn trọng Kiều Sơ Hạ.
Ngô Hi Ngạn còn đóng luôn luận văn đang xem lại.
Anh xoay ghế lại, đối mặt với Kiều Sơ Hạ, ra hiệu với cô ấy: “Có thể bắt đầu hỏi rồi.”
Tần Tịch cong môi cười, ngoan ngoãn chạy đến ghế sô pha bên kia ngồi xuống.
“Ặc….” Kiều Sơ Hạ nhìn trái ngó phải, “Chỗ này của đàn anh không có bảng đen, vậy….”
Cô ấy nhìn máy tính: “Em có thể mượn máy tính xíu không ạ?”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn đứng lên tránh khỏi ghế ngồi trước máy tính.
Anh nhìn Kiều Sơ Hạ ngồi xuống ghế trước máy tính, còn mình thì đứng cách cô ấy khoảng chừng nửa thước.
Tần Tịch thấy Kiều Sơ Hạ phải dùng máy tính, cũng tò mò đi tới, đứng bên cạnh Ngô Hi Ngạn.
Tần Tịch thề, cô vốn dĩ chỉ muốn chăm chú nhìn màn hình máy tính, không nghĩ gì hết trơn.
Đàn anh Ngô chính là một cuồng ma thích nghiên cứu khoa học, cái loại công tư phân minh ấy.
Bây giờ đang ở văn phòng tòa nhà thí nghiệm, bạn tốt mình lại đang chuẩn bị nhờ anh giải đáp vài vấn đề.
Trong mắt Tần Tịch, bây giờ đàn anh đang trong trạng thái làm việc.
Trạng thái này của Ngô Hi Ngạn, Âu Dương Nguyệt gọi đó là chủ nhiệm lớp Ngô.
Sau đó bàn tay cô buông bên người, bị một bàn tay khô ráo ấm áp thon dài khác nhẹ nhàng nắm lấy.
Người Tần Tịch cứng đờ.
Chờ đến khi cô ngước mắt lên nhìn, Ngô Hi Ngạn vẫn cứ chuyên chú nhìn màn hình máy tính.
Chỉ là khóe môi hình như hơi cong cong, vành tai cũng hơi hơi đỏ.
Tần Tịch nhịn không được nhấp miệng cười khẽ.
Cô trở tay nắm lấy tay Ngô Hi Ngạn, rõ ràng nhìn thấy vành tai của đối phương càng đỏ hơn nữa.
Cô với Ngô Hi Ngạn cũng không nói chuyện gì.
Trong văn phòng rất an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng quạt trong máy tính kêu nhè nhẹ.
Kiều Sơ Hạ cắm USB của mình vào máy tính, đang sao chép thứ gì đó.
“Chính là cái này.” Cô ấy mở một bảng excel tự mình copy qua, chỉ vào một bộ phận số liệu trong đó, “Đây là phần số liệu lúc trước làm thí nghiệm em phụ trách xử lý, đàn anh coi qua báo cáo thí nghiệm của em rồi, nói số liệu và phương pháp thống kê có vấn đề, bảo em sửa lại.”
Cô ấy quay đầu, vẻ mặt vô tội nhìn về phía Ngô Hi Ngạn: “Em dựa theo phương pháp đàn anh nói kiểm tra lại nhưng mà vẫn không tìm ra vấn đề, chỉ đành đi hỏi đàn anh…. A!”
Kiều Sơ Hạ chớp chớp mắt, mặt đột nhiên lại đỏ.
Cô ấy nhìn Tần Tịch với Ngô Hi Ngạn còn chưa kịp bỏ tay ra, mười ngón tay đan chặt vào nhau, nhịn không được cười: “Sao lại thấy mình hôm nay có tới ngàn woat điện thế này!”
“Không có mà.” Tần Tịch vội vàng rút tay mình về: “Đàn anh nói cho Hạ Hạ đi, em đi gọt táo cho mọi người.”
Cô nói xong xoay người chạy ra khỏi văn phòng.
Kiều Sơ Hạ nhìn theo bóng cô rời đi, mỉm cười.
Cô ấy quay đầu nhìn về phía Ngô Hi Ngạn một cái, cười nói: “Gần đây Tiểu Tịch vô cùng vui vẻ, cũng trở nên hoạt bát, thoải mái hơn, thật tốt quá! Lúc trước cậu ấy còn vì một nam sinh mà chạy đi khóc một mình, lúc về mắt cũng sưng húp hết lên, bọn em lo lắng lắm.”
“Bây giờ Tiểu Tịch với đàn anh ở bên nhau, bọn em đều an tâm hẳn!”
Kiều Sơ Hạ nói.
Anh cũng không xa lạ gì với Kiều Sơ Hạ, nghe đối phương gọi mình một tiếng “Đàn anh Ngô”, anh cũng quay đầu gật gật đầu với cô ấy.
“Đàn anh Ngô.” Tần Tịch đi đến bên trái anh, xoay người nhìn màn hình máy tính, “Anh đang xem gì thế ạ?”
“Nhận được luận văn của hội nghị thường niên.” Ngô Hi Ngạn nói.
“Cho em xem với nha.” Tần Tịch nhìn màn hình đầy chữ tiếng Anh, đứng thẳng người, “Em từ từ xem.”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn thuận tay forward tệp đính kèm tới email của Tần Tịch.
Hình như anh nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Kiều Sơ Hạ: “Bạn học Kiều Sơ Hạ, em có muốn một phần không?”
“Cảm… cảm ơn đàn anh.” Mặt Kiều Sơ Hạ đột nhiên đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Có điều khả năng của em chắc có rất nhiều chỗ xem không hiểu.”
“Không sao, cứ xem từ từ. Cảm thấy hứng thú thì có thể trao đổi với Tần Tiểu Tịch, không thì hỏi tôi cũng được.”
Ngô Hi Ngạn cũng forward cho Kiều Sơ Hạ một phần.
Trong vấn đề học thuật, anh xưa giờ rất công chính.
Đàn em trong phòng thí nghiệm bằng lòng học hỏi, chỉ cần có thể đạt được yêu cầu cao như chủ nhiệm lớp Ngô mong muốn, từ trước tới giờ đều là ai hỏi gì đáp lấy, chỗ nào có thể giúp sẽ giúp hết lòng.
Cho nên Lương Thu Thu mới nói, đi theo đàn anh Ngô làm việc với học hành, là một chuyện vừa đau khổ lại vui sướng.
“…… Cảm ơn đàn anh.” Giọng nói Kiều Sơ Hạ càng lí nhí hơn.
Cô ấy yên lặng nhìn màn hình máy tính báo email gửi thành công.
Thật ra cô ấy biết, đàn anh Ngô thực sự rất công chính.
Người gặp qua Tần Tịch, chung đụng với cô ấy, ai cũng không tự giác bị cô ấy hấp dẫn.
Sẽ thích cô ấy, thưởng thức cô ấy, hận không thể đối tốt với cô ấy thêm chút nữa.
Chính bản thân Kiều Sơ Hạ không phải cũng như thế sao?!
Cô nhẹ nhàng cắn môi dưới, có lẽ chỉ có Tô Triệt…..
Cái đồ ngốc này ……
Cũng chỉ có anh ấy mới có thể cảm thấy, một người bình thường vô vị mới có thể tốt hơn Tần Tịch.
Kiều Sơ Hạ nhắm mắt lại.
Chờ đến khi cô ấy lại mở mắt ra, ánh mặt càng kiên định hơn mới rồi.
“Đàn anh.” Kiều Sơ Hạ bước lên một bước, “Chắc là Tiểu Tịch nói cho anh rồi, em có mấy vấn đề muốn nhờ đàn anh chỉ dạy….”
Cô ấy nhìn vào ánh mắt thâm thúy của Ngô Hi Ngạn: “Sẽ…. sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của anh đâu.”
“Không sao.” Ngô Hi Ngạn nói: “Tối nay tôi không có bận gì, em hỏi đi.”
Ánh nói xong, có lẽ vì tỏ vẻ tôn trọng Kiều Sơ Hạ.
Ngô Hi Ngạn còn đóng luôn luận văn đang xem lại.
Anh xoay ghế lại, đối mặt với Kiều Sơ Hạ, ra hiệu với cô ấy: “Có thể bắt đầu hỏi rồi.”
Tần Tịch cong môi cười, ngoan ngoãn chạy đến ghế sô pha bên kia ngồi xuống.
“Ặc….” Kiều Sơ Hạ nhìn trái ngó phải, “Chỗ này của đàn anh không có bảng đen, vậy….”
Cô ấy nhìn máy tính: “Em có thể mượn máy tính xíu không ạ?”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn đứng lên tránh khỏi ghế ngồi trước máy tính.
Anh nhìn Kiều Sơ Hạ ngồi xuống ghế trước máy tính, còn mình thì đứng cách cô ấy khoảng chừng nửa thước.
Tần Tịch thấy Kiều Sơ Hạ phải dùng máy tính, cũng tò mò đi tới, đứng bên cạnh Ngô Hi Ngạn.
Tần Tịch thề, cô vốn dĩ chỉ muốn chăm chú nhìn màn hình máy tính, không nghĩ gì hết trơn.
Đàn anh Ngô chính là một cuồng ma thích nghiên cứu khoa học, cái loại công tư phân minh ấy.
Bây giờ đang ở văn phòng tòa nhà thí nghiệm, bạn tốt mình lại đang chuẩn bị nhờ anh giải đáp vài vấn đề.
Trong mắt Tần Tịch, bây giờ đàn anh đang trong trạng thái làm việc.
Trạng thái này của Ngô Hi Ngạn, Âu Dương Nguyệt gọi đó là chủ nhiệm lớp Ngô.
Sau đó bàn tay cô buông bên người, bị một bàn tay khô ráo ấm áp thon dài khác nhẹ nhàng nắm lấy.
Người Tần Tịch cứng đờ.
Chờ đến khi cô ngước mắt lên nhìn, Ngô Hi Ngạn vẫn cứ chuyên chú nhìn màn hình máy tính.
Chỉ là khóe môi hình như hơi cong cong, vành tai cũng hơi hơi đỏ.
Tần Tịch nhịn không được nhấp miệng cười khẽ.
Cô trở tay nắm lấy tay Ngô Hi Ngạn, rõ ràng nhìn thấy vành tai của đối phương càng đỏ hơn nữa.
Cô với Ngô Hi Ngạn cũng không nói chuyện gì.
Trong văn phòng rất an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng quạt trong máy tính kêu nhè nhẹ.
Kiều Sơ Hạ cắm USB của mình vào máy tính, đang sao chép thứ gì đó.
“Chính là cái này.” Cô ấy mở một bảng excel tự mình copy qua, chỉ vào một bộ phận số liệu trong đó, “Đây là phần số liệu lúc trước làm thí nghiệm em phụ trách xử lý, đàn anh coi qua báo cáo thí nghiệm của em rồi, nói số liệu và phương pháp thống kê có vấn đề, bảo em sửa lại.”
Cô ấy quay đầu, vẻ mặt vô tội nhìn về phía Ngô Hi Ngạn: “Em dựa theo phương pháp đàn anh nói kiểm tra lại nhưng mà vẫn không tìm ra vấn đề, chỉ đành đi hỏi đàn anh…. A!”
Kiều Sơ Hạ chớp chớp mắt, mặt đột nhiên lại đỏ.
Cô ấy nhìn Tần Tịch với Ngô Hi Ngạn còn chưa kịp bỏ tay ra, mười ngón tay đan chặt vào nhau, nhịn không được cười: “Sao lại thấy mình hôm nay có tới ngàn woat điện thế này!”
“Không có mà.” Tần Tịch vội vàng rút tay mình về: “Đàn anh nói cho Hạ Hạ đi, em đi gọt táo cho mọi người.”
Cô nói xong xoay người chạy ra khỏi văn phòng.
Kiều Sơ Hạ nhìn theo bóng cô rời đi, mỉm cười.
Cô ấy quay đầu nhìn về phía Ngô Hi Ngạn một cái, cười nói: “Gần đây Tiểu Tịch vô cùng vui vẻ, cũng trở nên hoạt bát, thoải mái hơn, thật tốt quá! Lúc trước cậu ấy còn vì một nam sinh mà chạy đi khóc một mình, lúc về mắt cũng sưng húp hết lên, bọn em lo lắng lắm.”
“Bây giờ Tiểu Tịch với đàn anh ở bên nhau, bọn em đều an tâm hẳn!”
Kiều Sơ Hạ nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook