Nữ Chính Mau Học Hành Đi
-
Chương 381:
Lúc Tần Tịch bưng đĩa táo đã rửa sạch cắt sẵn về, Kiều Sơ Hạ đã copy tư liệu xong, đang hỏi vấn đề với Ngô Hi Ngạn.
Cô nhẹ nhàng đặt đĩa táo lên bàn máy tính, mình thì an tĩnh ngồi xuống ghế sô pha trong văn phòng, cầm lấy một cuốn giáo trình trên bàn trà, bắt đầu đọc.
Vấn đề của Kiều Sơ Hạ không ít.
Chờ đến khi cô ấy hỏi xong rõ ràng hết, thì đã qua chừng một tiếng.
“Tiểu Tịch.” Cô ấy đi tới trước bàn trà, cười tủm tỉm gõ gõ bàn trà, “Tớ hỏi xong rồi à.”
Kiều Sơ Hạ ra hiệu với Tần Tịch: “Tớ về ký túc xá trước đây.”
Cô ấy mỉm cười quay đầu vẫy vẫy tay với Ngô Hi Ngạn: “Cảm ơn đàn anh Ngô, hôm nay phiền anh quá, bye bye.”
Cô ấy nói xong thì đeo túi xách bước nhanh ra khỏi văn phòng, săn sóc để lại không gian cho hai người Tần Tịch tự do hành động.
Tần Tịch vẫn cứ ngồi trên ghế sô pha, trong tay cô cầm một cuốn giáo trình thật dày môn sinh học phân tử, ngước mắt, nhìn về phía Ngô Hi Ngạn.
Đối phương thuận thế đi đến bên người cô ngồi xuống, tiện thể nhìn một cái chương chỗ đang đọc: “Sinh học phân tử rất khó?”
“Có chút.” Tần Tịch hơi hơi nghiêng đầu, “Đàn anh có phải cảm thấy em đọc chậm quá không?”
“Cũng được.” Ngô Hi Ngạn lấy giáo trình qua.
Anh lật sách tới phía trước: “Môn học này khá trừu tượng, đúng là rất khó với sinh viên chính quy.” “Em nghe đàn chị Lương Thu Thu nói, nghiên cứu sinh cũng học.”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu, “Với thạc sĩ cũng không đơn giản, bọn họ nghiên cứu càng sâu hơn nhiều.”
Anh nói rồi lấy bút ra, đánh dấu ba chương đầu: “Mấy chương này đọc lại cho kỹ, xuyên suốt nguyên môn học đều dùng, hiểu rõ hết tất cả, những phần phía sau sẽ dễ dàng học hơn nhiều.”
“Vâng.” Tần Tịch cầm sách lại nhìn một cái.
Cô đột nhiên ôm giáo trình cười thành tiếng.
“Cười cái gì?” Ngô Hi Ngạn không hiểu cho lắm.
Anh biết Tần Tịch thích cười nhưng mà cười đến mức hai lúm đồng tiền đều lõm hết xuống như bây giờ, mắt nheo nheo lại, giống như chiếm được món lợi gì lớn lắm vậy.
Vẫn làm cho lòng anh rung động.
“Cảm thấy em nhặt được món hời lớn rồi.” Tần Tịch vẫn còn cười.
Cô thuận thể dựa vào vai Ngô Hi Ngạn, tóc ngắn quét qua tai anh, “Cảm thấy mình kiếm bội thu rồi đó.”
“Hả?” Ngô Hi Ngạn vẫn không bắt kịp được tư duy của cô.
“Rất nhiều người nói đàn anh hung dữ lắm!” Tần Tịch cười nói: “Nhưng mà.... ừm...”
Cô cân nhắc, dùng cách hình dung của phần lớn sinh viên trong học viện tiếp xúc qua với Ngô Hi Ngạn nói: “Nhưng mà chỉ có thể đứng nhìn từ xa không thể dâm loạn!”
Ngô Hi Ngạn: “….”
Luôn cảm thấy mấy lời này chả có ý hay gì.
“Sau đó chắc chắn đàn anh không biết đâu, những năm gần đây, ở đại học A anh là người duy nhất có thể sánh ngang với giáo thảo thầy Tạ Liên Thành đó.”
“Thì là... Thịnh thế mỹ nhan, nhan sắc có thể cân hết đám giáo thảo này đó.” Tần Tịch bổ sung thêm một câu.
Ngô Hi Ngạn: Cứ cảm thấy lời này cũng không có ý gì hay ho.
Tần Tịch lại cười nói: “Nhưng mà người theo đuổi thầy Tạ nhiều lắm, mỗi người đều nói thầy ấy giỏi lại đẹp trai galant, dịu dàng khiến người khác như tắm trong gió xuân. Nhưng mà người theo đuổi đàn anh Ngô..... ưmmmmm không có ha?”
Cô vô cùng vui vẻ nói: “Cho nên cảm thấy mình nhặt được của hời rồi, chiếm món lợi lớn luôn! Nếu các bạn sinh viên học viện y biết đàn anh không chỉ có vô cùng đẹp trai còn có thể dùng để soạn thảo đại cương các môn học, xem như bách khoa toàn thư lúc nào cũng có thể hỏi, chắc là hối hận đến trắng ruột luôn.”
Ngô Hi Ngạn: “….”
Tần Tịch cười một mình một lát.
Cô dựa vào vai Ngô Hi Ngạn.
Lúc cười rộ lên, tóc cũng rung theo, cứ phất qua mặt đối phương.
Hương cỏ nhàn nhạt tràn ngập khắp văn phòng vốn nghiêm túc đến mức lạnh lẽo.
Khóe môi Ngô Hi Ngạn cũng mềm mại hơn.
“Em không phải người à?” Anh đột nhiên nói.
“Dạ?” Lần này đổi thành Tần Tịch nghe không hiểu.
“Người theo đuổi anh.....” Ngô Hi Ngạn nói: “Không phải còn có em à?”
Mặt Tần Tịch đột nhiên đỏ bừng bừng.
Cái thể loại đánh trực diện như này....
Cô đúng là đỡ không nổi!
Cô quay người lại, trán chống lên vai Ngô Hi Ngạn, lẩm bẩm nói: “Cho nên em nhặt được của hời đó.”
Tần Tịch lại nhịn không được nở nụ cười: “Cảm thấy mắt mình sao tinh thể cơ chứ!”
Nhất là sau khi nói chuyện với Tạ Liên Thành ngày hôm đó.
Tần Tịch vốn dĩ chỉ cảm thấy, Ngô Hi Ngạn rất tốt, cô không có cách nào chống lại mị lực của anh được.
Thì ra, bọn họ từ lâu đã có duyên như thế.
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn nhỏ giọng đáp lời.
Anh nâng cánh tay lên.
Lần này chỉ do dự hai giây rồi đặt lên đầu Tần Tịch.
“Anh biết rồi.” Anh nói.
“Phì...” Tần Tịch ngồi thẳng người, nhìn đối phương.
Lúc như này á, nếu đổi là một ai khác đi cũng sẽ nói một đống lời ngon tiếng ngọt.
“Anh biết rồi” cái thể loại này, cũng chỉ có thể do Ngô Hi Ngạn nói ra thôi.
Cô lại nâng sách lên: “Em đọc sách tiếp đây.”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu.
Anh lại ngồi xuống trước màn hình máy tính, cũng lại mở luận văn anh đang xem dở ra.
Không khí mập mờ mới vừa rồi kia, giống như vì anh không hiểu phong tình mà bay đi sạch.
Lại giống như, trở nên càng đậm.
Tần Tịch nhìn chằm chằm bóng lưng anh một lát, nhịn không được lại cười cười.
“Đàn anh.” Cô đột nhiên nhớ ra: “Máy tính này...”
“Là máy tính văn phòng thôi.” Ngô Hi Ngạn cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt nói.
“Dạ.” Tần Tịch yên lòng, tiếp tục cúi đầu đọc sách tiếp.
Có đôi khi cô cũng cảm thấy kỳ lạ.
Hình thức ở chung của cô với Ngô Hi Ngạn, cảm giác còn công thức hóa hơn cả khi ở chung với Tạ Liên Thành.
Phần lớn thời gian, bọn họ ai bận chuyện người nấy.
Thỉnh thoảng ngọt ngào mấy phút, giống như mấy phút nghỉ giải lao trong suốt một buổi học mệt mỏi vậy.
Chuông vào học vang lên, không khí mập mờ triền miên có thể đóng mở rất tự nhiên.
Tần Tịch nhìn chằm chằm sách ngơ ngẩn suy nghĩ vài phút.
Cái loại cảm giác này nếu mang lên mạng hỏi.
Chắc chắn sẽ có người nói, như thế căn bản là không yêu đương sâu sắc gì cho nên cảm xúc mới có thể dễ dàng kiểm soát như vậy.
Nhưng mà cô lại không cảm thấy vậy.
Tần Tịch thậm chí cảm thấy, hình thức ở chung như thế mới là lãng mạn chân chính.
Cô lắc lắc đầu, đuổi mấy ý nghĩ đó ra khỏi đầu, tiếp tục chuyên tâm đọc sách.
Thời gian nghiêm túc học hành luôn trôi qua rất nhanh.
Nhoáng một cái, đã hai tiếng trôi qua rồi.
“10 rưỡi.” Tần Tịch vừa mới xem hết nội dung một mục, Ngô Hi Ngạn đứng lên đi tới bên cạnh cô: “Anh đưa em về ký túc xá.”
“Vâng.” Tần Tịch đứng lên.
Bây giờ đã là mùa xuân, buổi tối tuy là vẫn còn hơi lạnh chút xíu.
Nhưng mà so với không khí mùa đông lạnh như băng, giờ đã tốt hơn nhiều lắm rồi.
Tần Tịch mặc một áo khoác lông dê mềm mại.
Ngô Hi Ngạn cởi áo blouse trắng ra rồi thay bằng áo khoác màu đen.
Lúc này trong trường học rất ít người đi lại, phòng thí nghiệm của thầy Chiêm Hoa Phong vốn dĩ ở một góc khá an tĩnh trong trường.
Từ phòng thí nghiệm đi ra ngoài, bọn họ đi ít nhất 2 phút rồi, cũng không gặp phải ai.
Hai tay Tần Tịch rũ xuống bên người.
Cô thấp hơn Ngô Hi Ngạn, đỉnh đầu vừa vặn đến cằm đối phương.
Nếu cô không ngửa đầu thì sẽ không nhìn được vẻ mặt của đối phương.
Có muốn ......
Tần Tịch quay đầu nhìn Ngô Hi Ngạn, lại nhìn tay đối phương cũng rũ xuống bên người như mình.
Có muốn, nắm tay không nhỉ?
Cô mím mím môi, ngón tay bên người nhẹ nhàng ngoéo một cái.
Cô chỉ cần giơ tay ra là có thể nắm lấy tay Ngô Hi Ngạn.
“Ban tổ chức hội nghị thường niên diễn đàn học thuật các bác sĩ trẻ đắt đầu gửi thư mời rồi.” Đột nhiên Ngô Hi Ngạn mở miệng.
“Dạ?” Tần Tịch còn chưa có phản ứng lại được.
“Anh nhận được thư mời.” Ngô Hi Ngạn lại nói.
“A?” Tần Tịch đột nhiên nhận ra, “Cho nên nói...”
Cô chớp chớp mắt, “Nếu em cũng nhận được thư mời thì có thể đi cùng đàn anh sao?”
Đột nhiên Tần Tịch thấy kích động ghê.
Như vậy có phải là, tuy là vẫn còn chênh lệch nhưng cô cũng không còn cách anh quá xa nữa?
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn nhẹ nhàng đáp lời.
Anh nhếch nhếch khóe môi, đột nhiên cầm lấy tay Tần Tịch.
“Có thể cùng nhau.” Anh lại nói.
Tay Ngô Hi Ngạn rất ấm. Ngón tay anh thon dài, nắm tay Tần Tịch như vậy, cảm giác như bao hết bàn tay cô trong bàn tay anh.
Cảm giác ấm áp truyền từ lòng bàn tay lên trên, Tần Tịch chỉ cảm thấy vừa ngọt ngào vừa ấm lòng.
“Đàn anh.” Mặt Tần Tịch đỏ ửng, “Vậy, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi nhé.”
“Được.” Ngô Hi Ngạn lại gật gật đầu. Trước giờ Tần Tịch không cảm thấy con đường từ phòng thí nghiệm của thầy Chiêm về đến ký túc xá của bọn cô lại ngắn như vậy.
Giống như vừa mới nói được mấy câu, vườn hoa trước ký túc xá nữ đã ở trước mặt bọn họ.
“Đàn anh, em tới rồi.” tay cô vẫn bị Ngô Hi Ngạn nắm lấy, “Anh cũng nhanh về đi ạ.”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn nói thì nói thế nhưng tay lại không có ý buông ra.
“Đàn anh...” Tần Tịch nhịn không được cười, “Em phải đi lên thật rồi.” “Tần Tịch.” Ngô Hi Ngạn nói: “Nếu cảm thấy mệt mỏi, thật ra không cần phải gấp gáp như vậy.”
Anh xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn Tần Tịch: “Đương nhiên, nếu em cảm thấy bản thân mình còn có thể, anh sẽ trở thành......”
Đột nhiên mặt Ngô Hi Ngạn giãn ra, nở nụ cười.
Rất ít khi anh cười thoải mái như vậy, trong nụ cười còn giấu một chút kiêu ngạo.
“......Đại cương ôn tập các môn tốt nhất, bách khoa toàn thư giải đáp thắc mắc tốt nhất cho em.” Anh học theo lời nói mới rồi của Tần Tịch, nói lại.
Ngô Hi Ngạn duỗi tay xoa xoa đầu Tần Tịch: “Mau trở về đi thôi.”
“Dạ.” Mũi Tần Tịch đột nhiên thấy chua xót.
Tay cô bị buông ra, người lại nhào lên ôm Ngô Hi Ngạn một cái thật mạnh.
“Em biết rồi.” Tần Tịch hít thở sâu, sau đó nhanh chóng buông đối phương ra, “Đàn anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Cô lui về sau một bước, hơi không lỡ nhìn Ngô Hi Ngạn.
“Cái này cho em.” Ngô Hi Ngạn giống như sực nhớ tới.
Anh lấy một cái túi nhỏ từ trong áo khoác ra, nhét vào tay Tần Tịch.
“Gì vậy ạ?” Túi nhỏ được làm rất đẹp mắt.
Tần Tịch giơ cao một chút, nương theo ánh đèn đường nhìn nó.
Trên nơ con bướm cột cái túi lại, có một hàng chữ tiếng Anh “Sweet”.
“Sặc.” Cô nhịn không được lại muốn cười: “Lại là thuốc của nhà nào hay là thuốc thử của công ty nào đưa tới đây?”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn nói: “Sản phẩm của tháng ba, kẹo dâu tây với hoa anh đào. Anh đặt từ trước, hôm nay mới nhận được.”
Tần Tịch: “….”
Anh nói: “Chúc mừng em nha, Tần Tịch, trong số gần 400 nhóm sinh viên xin đề tài, em là người ưu tú nhất.”
Ngô Hi Ngạn lại xoa xoa đầu cô: “Đây là khen thưởng”
“Chỉ là kẹo thôi à?” Tần Tịch nhỏ giọng nói.
“Em còn muốn gì nữa?” Ngô Hi Ngạn hỏi.
“Muốn gì cũng đều được ạ?” Tần Tịch cũng hỏi.
“Có thể.” Ngô Hi Ngạn không chút do dự gật gật đầu.
Tần Tịch mở miệng, chỉ cần không phải là sao trăng trên trời, thế thì cái gì cũng được.
“Đàn anh.” Tần Tịch vẫy vẫy tay với anh, “Em nói nhỏ cho anh biết, anh cúi xuống đi.”
Ngô Hi Ngạn chần chờ 2 giây, vẫn tới gần Tần Tịch thêm một bước, sau đó cúi đầu xuống gần cô.
Thật ra anh đoán được, Tần Tịch muốn làm gì.
Nhưng mà khi cảm xúc mềm mại truyền tới từ đôi môi, Ngô Hi Ngạn vẫn có cảm giác, não chết ngắc trong giây lát.
“Khen thưởng!” Tần Tịch đã cười lui lại.
Cô cầm theo túi kẹo cười xán lạn với Ngô Hi Ngạn: “Em về đây, đàn anh cũng nghỉ sớm chút đi ạ.”
Tần Tịch nói xong xoay người bước nhanh vào ký túc xá.
Ngô Hi Ngạn không có rời đi ngay.
Anh ngơ ngẩn nhìn Tần Tịch chạy xa.
Nhìn cô cười chào hỏi với dì quản lý ký túc xá.
Cô nhẹ nhàng đặt đĩa táo lên bàn máy tính, mình thì an tĩnh ngồi xuống ghế sô pha trong văn phòng, cầm lấy một cuốn giáo trình trên bàn trà, bắt đầu đọc.
Vấn đề của Kiều Sơ Hạ không ít.
Chờ đến khi cô ấy hỏi xong rõ ràng hết, thì đã qua chừng một tiếng.
“Tiểu Tịch.” Cô ấy đi tới trước bàn trà, cười tủm tỉm gõ gõ bàn trà, “Tớ hỏi xong rồi à.”
Kiều Sơ Hạ ra hiệu với Tần Tịch: “Tớ về ký túc xá trước đây.”
Cô ấy mỉm cười quay đầu vẫy vẫy tay với Ngô Hi Ngạn: “Cảm ơn đàn anh Ngô, hôm nay phiền anh quá, bye bye.”
Cô ấy nói xong thì đeo túi xách bước nhanh ra khỏi văn phòng, săn sóc để lại không gian cho hai người Tần Tịch tự do hành động.
Tần Tịch vẫn cứ ngồi trên ghế sô pha, trong tay cô cầm một cuốn giáo trình thật dày môn sinh học phân tử, ngước mắt, nhìn về phía Ngô Hi Ngạn.
Đối phương thuận thế đi đến bên người cô ngồi xuống, tiện thể nhìn một cái chương chỗ đang đọc: “Sinh học phân tử rất khó?”
“Có chút.” Tần Tịch hơi hơi nghiêng đầu, “Đàn anh có phải cảm thấy em đọc chậm quá không?”
“Cũng được.” Ngô Hi Ngạn lấy giáo trình qua.
Anh lật sách tới phía trước: “Môn học này khá trừu tượng, đúng là rất khó với sinh viên chính quy.” “Em nghe đàn chị Lương Thu Thu nói, nghiên cứu sinh cũng học.”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu, “Với thạc sĩ cũng không đơn giản, bọn họ nghiên cứu càng sâu hơn nhiều.”
Anh nói rồi lấy bút ra, đánh dấu ba chương đầu: “Mấy chương này đọc lại cho kỹ, xuyên suốt nguyên môn học đều dùng, hiểu rõ hết tất cả, những phần phía sau sẽ dễ dàng học hơn nhiều.”
“Vâng.” Tần Tịch cầm sách lại nhìn một cái.
Cô đột nhiên ôm giáo trình cười thành tiếng.
“Cười cái gì?” Ngô Hi Ngạn không hiểu cho lắm.
Anh biết Tần Tịch thích cười nhưng mà cười đến mức hai lúm đồng tiền đều lõm hết xuống như bây giờ, mắt nheo nheo lại, giống như chiếm được món lợi gì lớn lắm vậy.
Vẫn làm cho lòng anh rung động.
“Cảm thấy em nhặt được món hời lớn rồi.” Tần Tịch vẫn còn cười.
Cô thuận thể dựa vào vai Ngô Hi Ngạn, tóc ngắn quét qua tai anh, “Cảm thấy mình kiếm bội thu rồi đó.”
“Hả?” Ngô Hi Ngạn vẫn không bắt kịp được tư duy của cô.
“Rất nhiều người nói đàn anh hung dữ lắm!” Tần Tịch cười nói: “Nhưng mà.... ừm...”
Cô cân nhắc, dùng cách hình dung của phần lớn sinh viên trong học viện tiếp xúc qua với Ngô Hi Ngạn nói: “Nhưng mà chỉ có thể đứng nhìn từ xa không thể dâm loạn!”
Ngô Hi Ngạn: “….”
Luôn cảm thấy mấy lời này chả có ý hay gì.
“Sau đó chắc chắn đàn anh không biết đâu, những năm gần đây, ở đại học A anh là người duy nhất có thể sánh ngang với giáo thảo thầy Tạ Liên Thành đó.”
“Thì là... Thịnh thế mỹ nhan, nhan sắc có thể cân hết đám giáo thảo này đó.” Tần Tịch bổ sung thêm một câu.
Ngô Hi Ngạn: Cứ cảm thấy lời này cũng không có ý gì hay ho.
Tần Tịch lại cười nói: “Nhưng mà người theo đuổi thầy Tạ nhiều lắm, mỗi người đều nói thầy ấy giỏi lại đẹp trai galant, dịu dàng khiến người khác như tắm trong gió xuân. Nhưng mà người theo đuổi đàn anh Ngô..... ưmmmmm không có ha?”
Cô vô cùng vui vẻ nói: “Cho nên cảm thấy mình nhặt được của hời rồi, chiếm món lợi lớn luôn! Nếu các bạn sinh viên học viện y biết đàn anh không chỉ có vô cùng đẹp trai còn có thể dùng để soạn thảo đại cương các môn học, xem như bách khoa toàn thư lúc nào cũng có thể hỏi, chắc là hối hận đến trắng ruột luôn.”
Ngô Hi Ngạn: “….”
Tần Tịch cười một mình một lát.
Cô dựa vào vai Ngô Hi Ngạn.
Lúc cười rộ lên, tóc cũng rung theo, cứ phất qua mặt đối phương.
Hương cỏ nhàn nhạt tràn ngập khắp văn phòng vốn nghiêm túc đến mức lạnh lẽo.
Khóe môi Ngô Hi Ngạn cũng mềm mại hơn.
“Em không phải người à?” Anh đột nhiên nói.
“Dạ?” Lần này đổi thành Tần Tịch nghe không hiểu.
“Người theo đuổi anh.....” Ngô Hi Ngạn nói: “Không phải còn có em à?”
Mặt Tần Tịch đột nhiên đỏ bừng bừng.
Cái thể loại đánh trực diện như này....
Cô đúng là đỡ không nổi!
Cô quay người lại, trán chống lên vai Ngô Hi Ngạn, lẩm bẩm nói: “Cho nên em nhặt được của hời đó.”
Tần Tịch lại nhịn không được nở nụ cười: “Cảm thấy mắt mình sao tinh thể cơ chứ!”
Nhất là sau khi nói chuyện với Tạ Liên Thành ngày hôm đó.
Tần Tịch vốn dĩ chỉ cảm thấy, Ngô Hi Ngạn rất tốt, cô không có cách nào chống lại mị lực của anh được.
Thì ra, bọn họ từ lâu đã có duyên như thế.
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn nhỏ giọng đáp lời.
Anh nâng cánh tay lên.
Lần này chỉ do dự hai giây rồi đặt lên đầu Tần Tịch.
“Anh biết rồi.” Anh nói.
“Phì...” Tần Tịch ngồi thẳng người, nhìn đối phương.
Lúc như này á, nếu đổi là một ai khác đi cũng sẽ nói một đống lời ngon tiếng ngọt.
“Anh biết rồi” cái thể loại này, cũng chỉ có thể do Ngô Hi Ngạn nói ra thôi.
Cô lại nâng sách lên: “Em đọc sách tiếp đây.”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu.
Anh lại ngồi xuống trước màn hình máy tính, cũng lại mở luận văn anh đang xem dở ra.
Không khí mập mờ mới vừa rồi kia, giống như vì anh không hiểu phong tình mà bay đi sạch.
Lại giống như, trở nên càng đậm.
Tần Tịch nhìn chằm chằm bóng lưng anh một lát, nhịn không được lại cười cười.
“Đàn anh.” Cô đột nhiên nhớ ra: “Máy tính này...”
“Là máy tính văn phòng thôi.” Ngô Hi Ngạn cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt nói.
“Dạ.” Tần Tịch yên lòng, tiếp tục cúi đầu đọc sách tiếp.
Có đôi khi cô cũng cảm thấy kỳ lạ.
Hình thức ở chung của cô với Ngô Hi Ngạn, cảm giác còn công thức hóa hơn cả khi ở chung với Tạ Liên Thành.
Phần lớn thời gian, bọn họ ai bận chuyện người nấy.
Thỉnh thoảng ngọt ngào mấy phút, giống như mấy phút nghỉ giải lao trong suốt một buổi học mệt mỏi vậy.
Chuông vào học vang lên, không khí mập mờ triền miên có thể đóng mở rất tự nhiên.
Tần Tịch nhìn chằm chằm sách ngơ ngẩn suy nghĩ vài phút.
Cái loại cảm giác này nếu mang lên mạng hỏi.
Chắc chắn sẽ có người nói, như thế căn bản là không yêu đương sâu sắc gì cho nên cảm xúc mới có thể dễ dàng kiểm soát như vậy.
Nhưng mà cô lại không cảm thấy vậy.
Tần Tịch thậm chí cảm thấy, hình thức ở chung như thế mới là lãng mạn chân chính.
Cô lắc lắc đầu, đuổi mấy ý nghĩ đó ra khỏi đầu, tiếp tục chuyên tâm đọc sách.
Thời gian nghiêm túc học hành luôn trôi qua rất nhanh.
Nhoáng một cái, đã hai tiếng trôi qua rồi.
“10 rưỡi.” Tần Tịch vừa mới xem hết nội dung một mục, Ngô Hi Ngạn đứng lên đi tới bên cạnh cô: “Anh đưa em về ký túc xá.”
“Vâng.” Tần Tịch đứng lên.
Bây giờ đã là mùa xuân, buổi tối tuy là vẫn còn hơi lạnh chút xíu.
Nhưng mà so với không khí mùa đông lạnh như băng, giờ đã tốt hơn nhiều lắm rồi.
Tần Tịch mặc một áo khoác lông dê mềm mại.
Ngô Hi Ngạn cởi áo blouse trắng ra rồi thay bằng áo khoác màu đen.
Lúc này trong trường học rất ít người đi lại, phòng thí nghiệm của thầy Chiêm Hoa Phong vốn dĩ ở một góc khá an tĩnh trong trường.
Từ phòng thí nghiệm đi ra ngoài, bọn họ đi ít nhất 2 phút rồi, cũng không gặp phải ai.
Hai tay Tần Tịch rũ xuống bên người.
Cô thấp hơn Ngô Hi Ngạn, đỉnh đầu vừa vặn đến cằm đối phương.
Nếu cô không ngửa đầu thì sẽ không nhìn được vẻ mặt của đối phương.
Có muốn ......
Tần Tịch quay đầu nhìn Ngô Hi Ngạn, lại nhìn tay đối phương cũng rũ xuống bên người như mình.
Có muốn, nắm tay không nhỉ?
Cô mím mím môi, ngón tay bên người nhẹ nhàng ngoéo một cái.
Cô chỉ cần giơ tay ra là có thể nắm lấy tay Ngô Hi Ngạn.
“Ban tổ chức hội nghị thường niên diễn đàn học thuật các bác sĩ trẻ đắt đầu gửi thư mời rồi.” Đột nhiên Ngô Hi Ngạn mở miệng.
“Dạ?” Tần Tịch còn chưa có phản ứng lại được.
“Anh nhận được thư mời.” Ngô Hi Ngạn lại nói.
“A?” Tần Tịch đột nhiên nhận ra, “Cho nên nói...”
Cô chớp chớp mắt, “Nếu em cũng nhận được thư mời thì có thể đi cùng đàn anh sao?”
Đột nhiên Tần Tịch thấy kích động ghê.
Như vậy có phải là, tuy là vẫn còn chênh lệch nhưng cô cũng không còn cách anh quá xa nữa?
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn nhẹ nhàng đáp lời.
Anh nhếch nhếch khóe môi, đột nhiên cầm lấy tay Tần Tịch.
“Có thể cùng nhau.” Anh lại nói.
Tay Ngô Hi Ngạn rất ấm. Ngón tay anh thon dài, nắm tay Tần Tịch như vậy, cảm giác như bao hết bàn tay cô trong bàn tay anh.
Cảm giác ấm áp truyền từ lòng bàn tay lên trên, Tần Tịch chỉ cảm thấy vừa ngọt ngào vừa ấm lòng.
“Đàn anh.” Mặt Tần Tịch đỏ ửng, “Vậy, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi nhé.”
“Được.” Ngô Hi Ngạn lại gật gật đầu. Trước giờ Tần Tịch không cảm thấy con đường từ phòng thí nghiệm của thầy Chiêm về đến ký túc xá của bọn cô lại ngắn như vậy.
Giống như vừa mới nói được mấy câu, vườn hoa trước ký túc xá nữ đã ở trước mặt bọn họ.
“Đàn anh, em tới rồi.” tay cô vẫn bị Ngô Hi Ngạn nắm lấy, “Anh cũng nhanh về đi ạ.”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn nói thì nói thế nhưng tay lại không có ý buông ra.
“Đàn anh...” Tần Tịch nhịn không được cười, “Em phải đi lên thật rồi.” “Tần Tịch.” Ngô Hi Ngạn nói: “Nếu cảm thấy mệt mỏi, thật ra không cần phải gấp gáp như vậy.”
Anh xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn Tần Tịch: “Đương nhiên, nếu em cảm thấy bản thân mình còn có thể, anh sẽ trở thành......”
Đột nhiên mặt Ngô Hi Ngạn giãn ra, nở nụ cười.
Rất ít khi anh cười thoải mái như vậy, trong nụ cười còn giấu một chút kiêu ngạo.
“......Đại cương ôn tập các môn tốt nhất, bách khoa toàn thư giải đáp thắc mắc tốt nhất cho em.” Anh học theo lời nói mới rồi của Tần Tịch, nói lại.
Ngô Hi Ngạn duỗi tay xoa xoa đầu Tần Tịch: “Mau trở về đi thôi.”
“Dạ.” Mũi Tần Tịch đột nhiên thấy chua xót.
Tay cô bị buông ra, người lại nhào lên ôm Ngô Hi Ngạn một cái thật mạnh.
“Em biết rồi.” Tần Tịch hít thở sâu, sau đó nhanh chóng buông đối phương ra, “Đàn anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Cô lui về sau một bước, hơi không lỡ nhìn Ngô Hi Ngạn.
“Cái này cho em.” Ngô Hi Ngạn giống như sực nhớ tới.
Anh lấy một cái túi nhỏ từ trong áo khoác ra, nhét vào tay Tần Tịch.
“Gì vậy ạ?” Túi nhỏ được làm rất đẹp mắt.
Tần Tịch giơ cao một chút, nương theo ánh đèn đường nhìn nó.
Trên nơ con bướm cột cái túi lại, có một hàng chữ tiếng Anh “Sweet”.
“Sặc.” Cô nhịn không được lại muốn cười: “Lại là thuốc của nhà nào hay là thuốc thử của công ty nào đưa tới đây?”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn nói: “Sản phẩm của tháng ba, kẹo dâu tây với hoa anh đào. Anh đặt từ trước, hôm nay mới nhận được.”
Tần Tịch: “….”
Anh nói: “Chúc mừng em nha, Tần Tịch, trong số gần 400 nhóm sinh viên xin đề tài, em là người ưu tú nhất.”
Ngô Hi Ngạn lại xoa xoa đầu cô: “Đây là khen thưởng”
“Chỉ là kẹo thôi à?” Tần Tịch nhỏ giọng nói.
“Em còn muốn gì nữa?” Ngô Hi Ngạn hỏi.
“Muốn gì cũng đều được ạ?” Tần Tịch cũng hỏi.
“Có thể.” Ngô Hi Ngạn không chút do dự gật gật đầu.
Tần Tịch mở miệng, chỉ cần không phải là sao trăng trên trời, thế thì cái gì cũng được.
“Đàn anh.” Tần Tịch vẫy vẫy tay với anh, “Em nói nhỏ cho anh biết, anh cúi xuống đi.”
Ngô Hi Ngạn chần chờ 2 giây, vẫn tới gần Tần Tịch thêm một bước, sau đó cúi đầu xuống gần cô.
Thật ra anh đoán được, Tần Tịch muốn làm gì.
Nhưng mà khi cảm xúc mềm mại truyền tới từ đôi môi, Ngô Hi Ngạn vẫn có cảm giác, não chết ngắc trong giây lát.
“Khen thưởng!” Tần Tịch đã cười lui lại.
Cô cầm theo túi kẹo cười xán lạn với Ngô Hi Ngạn: “Em về đây, đàn anh cũng nghỉ sớm chút đi ạ.”
Tần Tịch nói xong xoay người bước nhanh vào ký túc xá.
Ngô Hi Ngạn không có rời đi ngay.
Anh ngơ ngẩn nhìn Tần Tịch chạy xa.
Nhìn cô cười chào hỏi với dì quản lý ký túc xá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook