Nữ Chính Mau Học Hành Đi
-
Chương 36:
Ảnh chụp Lạc Phỉ đương nhiên là chụp lén, có chút mờ.
Mặc dù vậy, âu phục đen, người đàn ông vai rộng eo thon chân dài thẳng tắp, vẫn đẹp trai đến mức khiến người ta không dời mắt được.
"Đúng thật cũng không tệ lắm." Cô đánh giá đúng trọng tâm.
"Đúng vậy." Âu Dương Nguyệt lập tức kích động: "Người thật có phải còn đẹp hơn so với ảnh chụp không?"
Cô ấy lại gần bên người Tần Tịch, hỏi.
"Ừm.” Tần Tịch hàm hàm hồ hồ đáp.
"Nhưng mà tớ vẫn không nghĩ ra vì sao anh ấy lại đến trường chúng ta vậy?" Âu Dương Nguyệt nhỏ giọng thì thầm: "Thực nghiệm hệ thống dạy học công nghệ cao gì gì đó, vì sao tớ cảm thấy không có liên quan gì với anh ấy nhỉ."
Cơm chiều đã kết thúc trong sự nhiều chuyện của Âu Dương Nguyệt.
Dựa theo kế hoạch, Tần Tịch các cô trở về ký túc xá Bắt đầu sửa chữa đơn đấu thầu.
Dựa vào tài liệu Ngô Hi Ngạn cung cấp, các cô bổ sung và chỉnh sửa một chút chi tiết và sai lầm bên trong bản chính đơn đề án.
Nhưng không đụng vào mạch ý tưởng cơ bản.
Đến rạng sáng 3 giờ, rốt cuộc cũng đã sửa chữa xong đơn dự tuyển.
“Ngủ đi.”
Tần Tịch cất kỹ hồ sơ, sao lưu lại.
Sau đó cùng với các bạn cùng phòng kiệt sức bò lên giường với nhau.
Có lẽ là vì trước khi ngủ dùng não nhiều quá, tuy cơ thể đã rất mệt mỏi nhưng trong khoảng thời gian ngắn Tần Tịch vậy mà không ngủ được.
Cô nằm trong bóng tối chừng 10 phút, cẩn thận lấy điện thoại ra, vào diễn đàn trường học.
Trên diễn đàn, hashtag liên quan đến Lạc Phỉ đã trở thành hot topic.
Số bình luận đã qua một nghìn, Tần Tịch tiện tay click mở đã thấy ở dưới là cả mảng thanh âm la liếm bình luận.
Cô đóng hot topic lại, chán muốn chết lướt tin tức khác trên diễn đàn.
Khi lướt đến trang 2, mục tiêu đề không được coi là thu hút đột nhiên đập vào mắt cô--
"Buổi tối thứ ba tuần sau, mỹ nữ thiên tài viện Văn Học sẽ tổ chức độc tấu đàn hạc tại lễ đường."
Viện Văn Học.
Mỹ nữ thiên tài.
Đàn hạc.
Ba từ khóa, làm tt nghĩ đến người nào đó một chút.
Cô chần chừ, cũng vẫn click mở topic.
Bài trên cùng của topic, tác giả trực tiếp thả một ảnh chụp giữa lầu.
Cô gái nhỏ mặc váy trắng, nghiêng người ngồi bên đàn hạc to cao, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh nhẹ nhàng bấm vào dây đàn.
Mái tóc đen dài mềm mại như thác nước, phía trên còn đội một vòng hoa linh lan trắng tinh tế.
Ăn mặc như vậy, lại thêm đường nét khuôn mặt tinh tế vốn có, làm cho cô gái trông vô cùng thanh thoát.
Bình luận ở phía dưới topic cũng là một mảng im hơi lặng tiếng ——
“Tô Nhiễm!”
“Tô đại mỹ nữ!”
“Trời ơi, quả thực đàn chị Tô quá thanh thoát, quá xinh đẹp ghẹo người!”
“Rõ ràng là cô gái tài giỏi của viện Văn học, gảy đàn hạc tốt như vậy, nghe nói vào lúc nghỉ hè được mời đi nước ngoài biểu diễn, cho vinh quang của trường ta thêm vẻ vang đấy.”
“Mẹ tôi đang hỏi tôi vì sao lại quỳ xem topic…”
Ánh mắt Tần Tịch hơi lóe lên.
Tô Nhiễm à…
Cô quay trở lại lầu chính một lần nữa, nữ chính nguyên tác trong tiểu thuyết này đã ảnh hưởng đến hai đời con gái của cô.
Kì thực trước nay Tần Tịch cũng chưa từng thật sự xuất hiện cùng một lúc với cô ấy.
Nhưng khi đi theo bên cạnh Tạ Liên Thành, cô nghe được rất rất nhiều về việc của Tô Nhiễm.
So với các bạn học trong trường, cô cũng biết nhiều hơn về Tô Nhiễm.
Cô ấy mỹ lệ, cô ấy lãng mạn, cô ấy mới thật sự là hack, bất kể là làm cái gì cũng đều sẽ được tha thứ, được con người đó nhớ nhung.
Trong bóng tối, khóe môi Tần Tịnh nhếch lên.
Người đó làm gì cũng đều không cần phải trả giá, được Tạ Liên Thành và Lạc Phỉ yêu sâu đậm, cưng chiều, cam tâm tình nguyện trả giá tất cả vì cô ấy.
Chẳng trách đột nhiên Lạc Phỉ xuất hiện ở trường học, hóa ra là do Tô Nhiễm sẽ phải mở buổi diễn độc tấu.
Tần Tịch chớp chớp mắt.
Thực ra cẩn thận nghĩ lại, đời trước Lạc Phỉ cũng lặng lẽ không một tiếng động mà làm rất nhiều việc cho Tô Nhiễm.
Anh ta từng đầu tư cho Tô Nhiễm buổi độc tấu đàn hạc lưu động toàn cầu.
Còn từng chụp hình cây đàn hạc đắt đỏ nhất thế giới.
Cũng từng, bắt đầu đấu với Tạ Liên Thành đến một mất một còn mà không hiểu ra sao cả.
Tần Tịch nhớ rõ, lúc đó giữa Lạc thị và Tạ gia cũng không có lời ích hay xung đột gì.
Bây giờ ngẫm lại, đáp án miêu tả sinh động, đều là vì Tô Nhiễm.
Mặc dù vậy, âu phục đen, người đàn ông vai rộng eo thon chân dài thẳng tắp, vẫn đẹp trai đến mức khiến người ta không dời mắt được.
"Đúng thật cũng không tệ lắm." Cô đánh giá đúng trọng tâm.
"Đúng vậy." Âu Dương Nguyệt lập tức kích động: "Người thật có phải còn đẹp hơn so với ảnh chụp không?"
Cô ấy lại gần bên người Tần Tịch, hỏi.
"Ừm.” Tần Tịch hàm hàm hồ hồ đáp.
"Nhưng mà tớ vẫn không nghĩ ra vì sao anh ấy lại đến trường chúng ta vậy?" Âu Dương Nguyệt nhỏ giọng thì thầm: "Thực nghiệm hệ thống dạy học công nghệ cao gì gì đó, vì sao tớ cảm thấy không có liên quan gì với anh ấy nhỉ."
Cơm chiều đã kết thúc trong sự nhiều chuyện của Âu Dương Nguyệt.
Dựa theo kế hoạch, Tần Tịch các cô trở về ký túc xá Bắt đầu sửa chữa đơn đấu thầu.
Dựa vào tài liệu Ngô Hi Ngạn cung cấp, các cô bổ sung và chỉnh sửa một chút chi tiết và sai lầm bên trong bản chính đơn đề án.
Nhưng không đụng vào mạch ý tưởng cơ bản.
Đến rạng sáng 3 giờ, rốt cuộc cũng đã sửa chữa xong đơn dự tuyển.
“Ngủ đi.”
Tần Tịch cất kỹ hồ sơ, sao lưu lại.
Sau đó cùng với các bạn cùng phòng kiệt sức bò lên giường với nhau.
Có lẽ là vì trước khi ngủ dùng não nhiều quá, tuy cơ thể đã rất mệt mỏi nhưng trong khoảng thời gian ngắn Tần Tịch vậy mà không ngủ được.
Cô nằm trong bóng tối chừng 10 phút, cẩn thận lấy điện thoại ra, vào diễn đàn trường học.
Trên diễn đàn, hashtag liên quan đến Lạc Phỉ đã trở thành hot topic.
Số bình luận đã qua một nghìn, Tần Tịch tiện tay click mở đã thấy ở dưới là cả mảng thanh âm la liếm bình luận.
Cô đóng hot topic lại, chán muốn chết lướt tin tức khác trên diễn đàn.
Khi lướt đến trang 2, mục tiêu đề không được coi là thu hút đột nhiên đập vào mắt cô--
"Buổi tối thứ ba tuần sau, mỹ nữ thiên tài viện Văn Học sẽ tổ chức độc tấu đàn hạc tại lễ đường."
Viện Văn Học.
Mỹ nữ thiên tài.
Đàn hạc.
Ba từ khóa, làm tt nghĩ đến người nào đó một chút.
Cô chần chừ, cũng vẫn click mở topic.
Bài trên cùng của topic, tác giả trực tiếp thả một ảnh chụp giữa lầu.
Cô gái nhỏ mặc váy trắng, nghiêng người ngồi bên đàn hạc to cao, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh nhẹ nhàng bấm vào dây đàn.
Mái tóc đen dài mềm mại như thác nước, phía trên còn đội một vòng hoa linh lan trắng tinh tế.
Ăn mặc như vậy, lại thêm đường nét khuôn mặt tinh tế vốn có, làm cho cô gái trông vô cùng thanh thoát.
Bình luận ở phía dưới topic cũng là một mảng im hơi lặng tiếng ——
“Tô Nhiễm!”
“Tô đại mỹ nữ!”
“Trời ơi, quả thực đàn chị Tô quá thanh thoát, quá xinh đẹp ghẹo người!”
“Rõ ràng là cô gái tài giỏi của viện Văn học, gảy đàn hạc tốt như vậy, nghe nói vào lúc nghỉ hè được mời đi nước ngoài biểu diễn, cho vinh quang của trường ta thêm vẻ vang đấy.”
“Mẹ tôi đang hỏi tôi vì sao lại quỳ xem topic…”
Ánh mắt Tần Tịch hơi lóe lên.
Tô Nhiễm à…
Cô quay trở lại lầu chính một lần nữa, nữ chính nguyên tác trong tiểu thuyết này đã ảnh hưởng đến hai đời con gái của cô.
Kì thực trước nay Tần Tịch cũng chưa từng thật sự xuất hiện cùng một lúc với cô ấy.
Nhưng khi đi theo bên cạnh Tạ Liên Thành, cô nghe được rất rất nhiều về việc của Tô Nhiễm.
So với các bạn học trong trường, cô cũng biết nhiều hơn về Tô Nhiễm.
Cô ấy mỹ lệ, cô ấy lãng mạn, cô ấy mới thật sự là hack, bất kể là làm cái gì cũng đều sẽ được tha thứ, được con người đó nhớ nhung.
Trong bóng tối, khóe môi Tần Tịnh nhếch lên.
Người đó làm gì cũng đều không cần phải trả giá, được Tạ Liên Thành và Lạc Phỉ yêu sâu đậm, cưng chiều, cam tâm tình nguyện trả giá tất cả vì cô ấy.
Chẳng trách đột nhiên Lạc Phỉ xuất hiện ở trường học, hóa ra là do Tô Nhiễm sẽ phải mở buổi diễn độc tấu.
Tần Tịch chớp chớp mắt.
Thực ra cẩn thận nghĩ lại, đời trước Lạc Phỉ cũng lặng lẽ không một tiếng động mà làm rất nhiều việc cho Tô Nhiễm.
Anh ta từng đầu tư cho Tô Nhiễm buổi độc tấu đàn hạc lưu động toàn cầu.
Còn từng chụp hình cây đàn hạc đắt đỏ nhất thế giới.
Cũng từng, bắt đầu đấu với Tạ Liên Thành đến một mất một còn mà không hiểu ra sao cả.
Tần Tịch nhớ rõ, lúc đó giữa Lạc thị và Tạ gia cũng không có lời ích hay xung đột gì.
Bây giờ ngẫm lại, đáp án miêu tả sinh động, đều là vì Tô Nhiễm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook