Nữ Chính Mau Học Hành Đi
-
Chương 37:
Chỉ là từ trước đến nay hoàn toàn đắm chìm trong tình yêu giả dối với Lạc Phỉ, hoàn toàn bỏ qua những chuyện này.
Tần Tịch trở mình, ép buộc bản thân tìm kiếm trong ký ức những việc làm mà Lạc Phỉ đã làm được cho Tô Nhiễm.
Ký ức càng ngày càng nhiều, thân thể và lòng thì càng ngày càng lạnh như băng.
Mỗi nhà hàng khách sạn dưới cờ Lạc thị chắc chắn đều sẽ có ngàn con hạc giấy và đàn hạc.
Từ trước đến nay Lạc Phỉ tuân theo “Thà rằng ta phụ thiên hạ”, có một năm đột nhiên từ bỏ hạng mục nào đó mà anh ta mong muốn rất lâu rồi. Cuối cùng, hạng mục đó trúng thầu, chính là Tô gia phía sau Tô Nhiễm.
Còn có, nhãn hiệu đồ trang sức xa xỉ dưới cờ Lạc thị, bất kể là giày, túi xách, quần áo hay đồng hồ, châu báu, tất cả đều chuyển qua chủ đề liên quan đến đàn hạc.
Đương nhiên, những chủ đề đó mời Tô Nhiễm là người phát ngôn sản phẩm. Giá cả và điều kiện vô cùng ưu đãi, còn từng khiến cho một vài nữ minh tinh trong giới giải trí cũng đỏ mắt.
Hài hước chính là, cái hợp đồng đó còn đi ngang qua mắt Tần Tịch.
…….
Càng ngày càng nhiều ký ức nảy lên trong lòng.
Ban đầu, Lạc Phỉ ở trong trí nhớ của Tần Tịch đã từ từ bị một hắn xa lạ thay thế.
Hóa ra tình yêu thật sự có thể che giấu đôi mắt người.
Tần Tịch chỉ cảm thấy bên trong dạ dày ghê tởm một trận.
Cô vội càng nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, cẩn thận mở cửa ký túc xá, xông về hướng nhà vệ sinh.
Bây giờ đã là ba giờ sáng, dạ dày Tần Tịch sớm nôn đến trống rỗng rồi.
Cô vẫn nôn cái u ám mù mịt ra, cuối cùng, trong miệng hết sức nháp nháp, nhưng tâm trạng thoải mái rất nhiều.
Súc miệng, cô chầm chậm đi về ký túc xá.
Vừa rồi cô đã cố gắng làm động tác nhẹ hết mức, không ngờ lại đánh thức người trong ký túc xá.
“Bé bảo bối Tiểu Tịch.” Âu Dương Nguyệt mặc áo ngủ, lo lắng nhìn cô, “Cậu sao thế?”
Sắc mặt Tần Tịch quá trắng, vừa nhìn là biết không thoải mái.
“Sao lại thế này?” Đường Lăng cũng đi lại, đưa tay sờ trán cô một cái.
“Không sao.” Tần Tịch lắc đầu, “Có chút ghê tởm, nôn ra là thoải mái ngay.”
“Aizz Tiểu Tịch đáng thương của tớ, gần đây áp lực rất lớn rất mệt mỏi mà.”
Tần Tịch nhận nước ấm Đường Lăng đưa cho, uống ừng ực ừng ực xong.
“Tớ không có sao, ngủ đi.”
Cô cười cười với Đường Lăng các cô ấy, mặc dù sắc mặt vẫn có chút trắng, nhưng tâm trạng trông thực sự tốt hơn không ít.
Lại nằm trên giường, có lẽ là cô dùng phương pháp lấy độc trị độc thật sự hiệu quả.
Lại nôn hết tất cả những cái kí ức không vui đó đi ra ngoài.
Tần Tịch nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Tiếp sau đó mấy ngày, nhiệt độ vụ việc của Lạc Phỉ dần dần giảm đi.
Tần Tịch lại lên diễn đàn, cũng không nhìn thấy cái topic trang đầu kia.
Mấy ngày nay các cô rất vội, sửa chữa đi sửa chữa lại đơn dự tuyển ba lần, dù sao cũng đã có được sự thừa nhận của Ngô Hi Ngạn.
Tần Tịch các cô tranh thủ ngày cuối cùng trước kỳ hạn, đưa cho nhà trường đơn dự tuyển đã được chỉnh sửa tốt.
Lúc này, bốn người mới nhẹ nhàng thở ra.
Thời gian thoáng qua, đã đến thứ ba tuần sau.
Lúc ăn cơm trưa, Âu Dương Nguyệt lấy ra từ trong cặp bốn tấm vé vào cửa: “Aizz, buổi biểu diễn độc tấu đàn hạc của Tô Nhiễm bên viện Văn học đó, đêm nay tại hội trường, tớ khó khăn cướp được vé, chúng ta đi nghe đi.”
“Được thôi được thôi.” Kiều Sơ Hạ nhận vé nhìn nhìn, “Tớ nghe nói cái vé này rất khó lấy được nhỉ.”
“Xem như phúc lợi của hội học sinh đi.” Âu Dương Nguyệt cười hì hì, dương dương cằm lên về hướng Tần Tịch, “Sao? Bé bảo bối Tiểu Tịch cũng đi thôi. Trong khoảng thời gian này tớ mệt chết rồi, coi như thả lỏng một chút.”
Tần Tịch liếc cái vé một cái.
In trên mệnh giá, chính là Tô Nhiễm mặc váy trắng, đội vòng hoa linh lan ngồi trước đàn hạc.
Khí chất thần tiên xinh đẹp, giống như tinh linh rơi xuống trần gian.
Lấy độc trị độc!
Lấy độc trị độc!
Lấy độc trị độc!
Cô tự mặc niệm ba lần trong lòng, gật đầu: “Được thôi.”
“Tiểu Tịch muốn đi, vậy Lăng Tử chắc chắn cũng đi luôn.” Âu Dương Nguyệt vui vẻ mà cất vé vào cửa, “Đêm đó cũng ta đi cùng nhau.”
Ăn cơm trưa xong, bốn người đang định trở về ký túc xá nghỉ trưa.
Điện thoại di động của Âu Dương Nguyệt vang lên.
Mắt cô ấy nhìn màn hình di động: “Là tổ giáo viên xét duyệt đơn dự tuyển.”
Cô ấy nói rồi nhận điện thoại.
Tần Tịch trở mình, ép buộc bản thân tìm kiếm trong ký ức những việc làm mà Lạc Phỉ đã làm được cho Tô Nhiễm.
Ký ức càng ngày càng nhiều, thân thể và lòng thì càng ngày càng lạnh như băng.
Mỗi nhà hàng khách sạn dưới cờ Lạc thị chắc chắn đều sẽ có ngàn con hạc giấy và đàn hạc.
Từ trước đến nay Lạc Phỉ tuân theo “Thà rằng ta phụ thiên hạ”, có một năm đột nhiên từ bỏ hạng mục nào đó mà anh ta mong muốn rất lâu rồi. Cuối cùng, hạng mục đó trúng thầu, chính là Tô gia phía sau Tô Nhiễm.
Còn có, nhãn hiệu đồ trang sức xa xỉ dưới cờ Lạc thị, bất kể là giày, túi xách, quần áo hay đồng hồ, châu báu, tất cả đều chuyển qua chủ đề liên quan đến đàn hạc.
Đương nhiên, những chủ đề đó mời Tô Nhiễm là người phát ngôn sản phẩm. Giá cả và điều kiện vô cùng ưu đãi, còn từng khiến cho một vài nữ minh tinh trong giới giải trí cũng đỏ mắt.
Hài hước chính là, cái hợp đồng đó còn đi ngang qua mắt Tần Tịch.
…….
Càng ngày càng nhiều ký ức nảy lên trong lòng.
Ban đầu, Lạc Phỉ ở trong trí nhớ của Tần Tịch đã từ từ bị một hắn xa lạ thay thế.
Hóa ra tình yêu thật sự có thể che giấu đôi mắt người.
Tần Tịch chỉ cảm thấy bên trong dạ dày ghê tởm một trận.
Cô vội càng nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, cẩn thận mở cửa ký túc xá, xông về hướng nhà vệ sinh.
Bây giờ đã là ba giờ sáng, dạ dày Tần Tịch sớm nôn đến trống rỗng rồi.
Cô vẫn nôn cái u ám mù mịt ra, cuối cùng, trong miệng hết sức nháp nháp, nhưng tâm trạng thoải mái rất nhiều.
Súc miệng, cô chầm chậm đi về ký túc xá.
Vừa rồi cô đã cố gắng làm động tác nhẹ hết mức, không ngờ lại đánh thức người trong ký túc xá.
“Bé bảo bối Tiểu Tịch.” Âu Dương Nguyệt mặc áo ngủ, lo lắng nhìn cô, “Cậu sao thế?”
Sắc mặt Tần Tịch quá trắng, vừa nhìn là biết không thoải mái.
“Sao lại thế này?” Đường Lăng cũng đi lại, đưa tay sờ trán cô một cái.
“Không sao.” Tần Tịch lắc đầu, “Có chút ghê tởm, nôn ra là thoải mái ngay.”
“Aizz Tiểu Tịch đáng thương của tớ, gần đây áp lực rất lớn rất mệt mỏi mà.”
Tần Tịch nhận nước ấm Đường Lăng đưa cho, uống ừng ực ừng ực xong.
“Tớ không có sao, ngủ đi.”
Cô cười cười với Đường Lăng các cô ấy, mặc dù sắc mặt vẫn có chút trắng, nhưng tâm trạng trông thực sự tốt hơn không ít.
Lại nằm trên giường, có lẽ là cô dùng phương pháp lấy độc trị độc thật sự hiệu quả.
Lại nôn hết tất cả những cái kí ức không vui đó đi ra ngoài.
Tần Tịch nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Tiếp sau đó mấy ngày, nhiệt độ vụ việc của Lạc Phỉ dần dần giảm đi.
Tần Tịch lại lên diễn đàn, cũng không nhìn thấy cái topic trang đầu kia.
Mấy ngày nay các cô rất vội, sửa chữa đi sửa chữa lại đơn dự tuyển ba lần, dù sao cũng đã có được sự thừa nhận của Ngô Hi Ngạn.
Tần Tịch các cô tranh thủ ngày cuối cùng trước kỳ hạn, đưa cho nhà trường đơn dự tuyển đã được chỉnh sửa tốt.
Lúc này, bốn người mới nhẹ nhàng thở ra.
Thời gian thoáng qua, đã đến thứ ba tuần sau.
Lúc ăn cơm trưa, Âu Dương Nguyệt lấy ra từ trong cặp bốn tấm vé vào cửa: “Aizz, buổi biểu diễn độc tấu đàn hạc của Tô Nhiễm bên viện Văn học đó, đêm nay tại hội trường, tớ khó khăn cướp được vé, chúng ta đi nghe đi.”
“Được thôi được thôi.” Kiều Sơ Hạ nhận vé nhìn nhìn, “Tớ nghe nói cái vé này rất khó lấy được nhỉ.”
“Xem như phúc lợi của hội học sinh đi.” Âu Dương Nguyệt cười hì hì, dương dương cằm lên về hướng Tần Tịch, “Sao? Bé bảo bối Tiểu Tịch cũng đi thôi. Trong khoảng thời gian này tớ mệt chết rồi, coi như thả lỏng một chút.”
Tần Tịch liếc cái vé một cái.
In trên mệnh giá, chính là Tô Nhiễm mặc váy trắng, đội vòng hoa linh lan ngồi trước đàn hạc.
Khí chất thần tiên xinh đẹp, giống như tinh linh rơi xuống trần gian.
Lấy độc trị độc!
Lấy độc trị độc!
Lấy độc trị độc!
Cô tự mặc niệm ba lần trong lòng, gật đầu: “Được thôi.”
“Tiểu Tịch muốn đi, vậy Lăng Tử chắc chắn cũng đi luôn.” Âu Dương Nguyệt vui vẻ mà cất vé vào cửa, “Đêm đó cũng ta đi cùng nhau.”
Ăn cơm trưa xong, bốn người đang định trở về ký túc xá nghỉ trưa.
Điện thoại di động của Âu Dương Nguyệt vang lên.
Mắt cô ấy nhìn màn hình di động: “Là tổ giáo viên xét duyệt đơn dự tuyển.”
Cô ấy nói rồi nhận điện thoại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook