Nữ Chính Mau Học Hành Đi
-
Chương 35:
"Thật sự là Lạc Phỉ?" Đường Lăng nhỏ giọng nói lẩm bẩm: "Anh ta tới trường chúng ta làm gì?"
Vào những lúc như này, Tần Tịch đặc biệt vui mừng người hôm nay đi học chung với cô là Đường Lăng chứ không phải Âu Dương Nguyệt.
Người bạn thân này của cô, tuyệt đối không bắt lấy cô, sau đó tò mò nhiều chuyện của Lạc Phỉ.
Bây giờ bên ngoài khu dạy học hơi có chút hỗn loạn.
Rất nhanh, Lạc Phỉ và hiệu trưởng được mọi người ở đây vây quanh rời đi.
Tần Tịch và Đường Lăng sóng vai đi về phía khu dạy học mới được giải trừ phong tỏa.
Bên tai là âm thanh bàn luận có chút hưng phấn của bọn học sinh.
"Người này đẹp trai quá, là ngôi sao nào hả?"
"Thật sự quá đẹp trai, cậu có chụp ảnh lại không?"
"Hiệu trưởng đi cùng với anh ấy, tớ không dám chụp. Nhưng mà chắc chắn đã có người chụp, trên diễn đàn sẽ nhanh chóng có ảnh chụp và video thôi."
"Nếu mà là ngôi sao, tại sao trước nay tớ chưa thấy qua nhỉ. Lớn lên trông đẹp trai như vậy, chỉ cần tớ gặp qua một lần chắc chắn sẽ không quên."
"Người mới hả?"
"Chỗ này là đại học A, một người mới chắc sẽ không được hiệu trưởng tự mình đi cùng nhỉ?"
……
Trong tiếng bàn luận sôi nổi, Tần Tịch đã đi tới phòng học các cô học buổi chiều.
Nghe các bạn học cùng lớp với họ cũng thảo luận về Lạc Phỉ.
Nhìn thấy Tần Tịch vào chỗ ngồi, một đám nữ sinh đằng sau cô đi lại chọc chọc cô: "Tần Tịch, vừa nãy cậu thấy được chưa? Đại soái ca kia đó! Cậu biết anh ấy là ai không?"
“Thấy được.” Cô nói: “Không biết nữa.”
"Aizz, thật sự quá đẹp trai luôn." Trong mắt nữ sinh kia toàn là ngôi sao: "Hôm thầy Tạ đến dạy chúng ta, tớ cứ cho rằng thầy ấy đã đẹp trai đến cực hạn rồi. Không ngờ trong đời sống bình thường thật còn có người, còn đẹp hơn nhiều so với nhóm nghệ sĩ."
Tần Tịch cười cười, không có tiếp lời.
Hiển nhiên nữ sinh cũng không có ý muốn cô trả lời, rất nhanh xoay người đi tám chuyện với bạn cùng bàn của cô ấy.
Tần Tịch lấy sách giáo khoa ra, có chút bực dọc nằm trườn ra bàn.
Cô nghe được thanh âm bàn luận về Lạc Phỉ từ phía sau truyền đến, mặt chôn ở cánh tay nhăn lại theo bản năng.
Vì sao lại âm hồn không tan như thế chứ?
Tạ Liên Thành như vậy, Lạc Phỉ cũng thế.
Hai đời trước cô phải cực cực khổ khổ đấu tranh thật lâu, mới nhìn thấy người.
Còn lần này, lúc cô hoàn toàn không muốn nhìn thấy bọn họ, thì vì sao lại như cải trắng, luôn tung tăng trước mặt cô!
“Tiểu Tịch?” Đường Lăng quan tâm nhìn cô, “Cậu không sao chứ?”
“Buồn ngủ… ” Tần Tịch nằm bò trên bàn, không ngẩng đầu.
Cô biết chính mình đang không bình tĩnh.
Đối mặt với Tạ Liên Thành, cô còn có thể giữ sự bình tĩnh thong dong, còn lúc cô nhìn đến Lạc Phỉ, luôn dễ bị công phá.
Không có biện pháp!
Tần Tịch hít sâu, ngẩng đầu mở sách giáo khoa ra.
Sách giáo trình chính trị luôn tràn ngập tính lý luận thao thao bất tuyệt, cô chuyên chú nhìn chữ trên đó, muốn tự cưỡng chế kéo suy nghĩ từ trên người Lạc Phỉ về.
Cô nhớ rõ ràng, Lạc Phỉ và Đại học A không có mối quan hệ nào.
Vì sao hắn ta lại đột nhiên xuất hiện trong trường học?
Thật sự là rất âm hồn không tiêu tan!
Quá đáng ghét!
Tần Tịch nhíu mày.
Hai tiết buổi chiều cô đều tâm thần không yên.
Cũng may lúc tan học, cô đã bình tĩnh lại.
Mặc kệ vì sao Lạc Phỉ tới, cũng không có quan hệ gì với cô.
Thời gian còn lại buổi chiều, Tần Tịch các cô về ký túc xá ngủ bù.
Lúc bốn người đi căn tin ăn cơm chiều, tinh thần đã lần nữa trở nên sáng láng.
Thời điểm cơm chiều, nhà ăn luôn đặc biệt náo nhiệt.
Vừa ăn cơm vừa dạo diễn đàn, Âu Dương Nguyệt đột nhiên nhỏ giọng ngạc nhiên hô một tiếng: "Lạc Phỉ tới trường học chúng ta?"
"Vâng." Tần Tịch không đợi Đường Lăng mở miệng, đã chủ động đáp.
Cô đã suy nghĩ cẩn thận.
Bây giờ mình nhìn thấy Lạc Phỉ còn dễ dàng mất bình tĩnh, nhưng chỉ là thời gian còn chưa qua lâu.
Rốt cuộc thì, cô cũng từng yêu hắn ta đến khắc cốt ghi tâm.
Trước một khắc cuối cùng đó, giữa bọn họ cũng từng ngọt ngào triền miên, có vô số hồi ức tốt đẹp.
Cho nên, trốn tránh không phải biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề.
Đại khái là Tần Tịch cảm thấy mình cần phải, lấy độc trị độc.
Cô nghĩ ngợi, lại giải thích, nói: "Lúc đó hiệu trưởng còn đi theo anh ta, bảo an khu dạy học nói là đang thực nghiệm hệ thống dạy học công nghệ cao mới."
"Vậy à…" Âu Dương Nguyệt có chút phiền muộn: "Sớm biết vậy tớ đã đi học với các cậu, nhìn một đại soái ca từ xa xa cũng tốt mà."
Tần Tịch liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của cô ấy.
Vào những lúc như này, Tần Tịch đặc biệt vui mừng người hôm nay đi học chung với cô là Đường Lăng chứ không phải Âu Dương Nguyệt.
Người bạn thân này của cô, tuyệt đối không bắt lấy cô, sau đó tò mò nhiều chuyện của Lạc Phỉ.
Bây giờ bên ngoài khu dạy học hơi có chút hỗn loạn.
Rất nhanh, Lạc Phỉ và hiệu trưởng được mọi người ở đây vây quanh rời đi.
Tần Tịch và Đường Lăng sóng vai đi về phía khu dạy học mới được giải trừ phong tỏa.
Bên tai là âm thanh bàn luận có chút hưng phấn của bọn học sinh.
"Người này đẹp trai quá, là ngôi sao nào hả?"
"Thật sự quá đẹp trai, cậu có chụp ảnh lại không?"
"Hiệu trưởng đi cùng với anh ấy, tớ không dám chụp. Nhưng mà chắc chắn đã có người chụp, trên diễn đàn sẽ nhanh chóng có ảnh chụp và video thôi."
"Nếu mà là ngôi sao, tại sao trước nay tớ chưa thấy qua nhỉ. Lớn lên trông đẹp trai như vậy, chỉ cần tớ gặp qua một lần chắc chắn sẽ không quên."
"Người mới hả?"
"Chỗ này là đại học A, một người mới chắc sẽ không được hiệu trưởng tự mình đi cùng nhỉ?"
……
Trong tiếng bàn luận sôi nổi, Tần Tịch đã đi tới phòng học các cô học buổi chiều.
Nghe các bạn học cùng lớp với họ cũng thảo luận về Lạc Phỉ.
Nhìn thấy Tần Tịch vào chỗ ngồi, một đám nữ sinh đằng sau cô đi lại chọc chọc cô: "Tần Tịch, vừa nãy cậu thấy được chưa? Đại soái ca kia đó! Cậu biết anh ấy là ai không?"
“Thấy được.” Cô nói: “Không biết nữa.”
"Aizz, thật sự quá đẹp trai luôn." Trong mắt nữ sinh kia toàn là ngôi sao: "Hôm thầy Tạ đến dạy chúng ta, tớ cứ cho rằng thầy ấy đã đẹp trai đến cực hạn rồi. Không ngờ trong đời sống bình thường thật còn có người, còn đẹp hơn nhiều so với nhóm nghệ sĩ."
Tần Tịch cười cười, không có tiếp lời.
Hiển nhiên nữ sinh cũng không có ý muốn cô trả lời, rất nhanh xoay người đi tám chuyện với bạn cùng bàn của cô ấy.
Tần Tịch lấy sách giáo khoa ra, có chút bực dọc nằm trườn ra bàn.
Cô nghe được thanh âm bàn luận về Lạc Phỉ từ phía sau truyền đến, mặt chôn ở cánh tay nhăn lại theo bản năng.
Vì sao lại âm hồn không tan như thế chứ?
Tạ Liên Thành như vậy, Lạc Phỉ cũng thế.
Hai đời trước cô phải cực cực khổ khổ đấu tranh thật lâu, mới nhìn thấy người.
Còn lần này, lúc cô hoàn toàn không muốn nhìn thấy bọn họ, thì vì sao lại như cải trắng, luôn tung tăng trước mặt cô!
“Tiểu Tịch?” Đường Lăng quan tâm nhìn cô, “Cậu không sao chứ?”
“Buồn ngủ… ” Tần Tịch nằm bò trên bàn, không ngẩng đầu.
Cô biết chính mình đang không bình tĩnh.
Đối mặt với Tạ Liên Thành, cô còn có thể giữ sự bình tĩnh thong dong, còn lúc cô nhìn đến Lạc Phỉ, luôn dễ bị công phá.
Không có biện pháp!
Tần Tịch hít sâu, ngẩng đầu mở sách giáo khoa ra.
Sách giáo trình chính trị luôn tràn ngập tính lý luận thao thao bất tuyệt, cô chuyên chú nhìn chữ trên đó, muốn tự cưỡng chế kéo suy nghĩ từ trên người Lạc Phỉ về.
Cô nhớ rõ ràng, Lạc Phỉ và Đại học A không có mối quan hệ nào.
Vì sao hắn ta lại đột nhiên xuất hiện trong trường học?
Thật sự là rất âm hồn không tiêu tan!
Quá đáng ghét!
Tần Tịch nhíu mày.
Hai tiết buổi chiều cô đều tâm thần không yên.
Cũng may lúc tan học, cô đã bình tĩnh lại.
Mặc kệ vì sao Lạc Phỉ tới, cũng không có quan hệ gì với cô.
Thời gian còn lại buổi chiều, Tần Tịch các cô về ký túc xá ngủ bù.
Lúc bốn người đi căn tin ăn cơm chiều, tinh thần đã lần nữa trở nên sáng láng.
Thời điểm cơm chiều, nhà ăn luôn đặc biệt náo nhiệt.
Vừa ăn cơm vừa dạo diễn đàn, Âu Dương Nguyệt đột nhiên nhỏ giọng ngạc nhiên hô một tiếng: "Lạc Phỉ tới trường học chúng ta?"
"Vâng." Tần Tịch không đợi Đường Lăng mở miệng, đã chủ động đáp.
Cô đã suy nghĩ cẩn thận.
Bây giờ mình nhìn thấy Lạc Phỉ còn dễ dàng mất bình tĩnh, nhưng chỉ là thời gian còn chưa qua lâu.
Rốt cuộc thì, cô cũng từng yêu hắn ta đến khắc cốt ghi tâm.
Trước một khắc cuối cùng đó, giữa bọn họ cũng từng ngọt ngào triền miên, có vô số hồi ức tốt đẹp.
Cho nên, trốn tránh không phải biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề.
Đại khái là Tần Tịch cảm thấy mình cần phải, lấy độc trị độc.
Cô nghĩ ngợi, lại giải thích, nói: "Lúc đó hiệu trưởng còn đi theo anh ta, bảo an khu dạy học nói là đang thực nghiệm hệ thống dạy học công nghệ cao mới."
"Vậy à…" Âu Dương Nguyệt có chút phiền muộn: "Sớm biết vậy tớ đã đi học với các cậu, nhìn một đại soái ca từ xa xa cũng tốt mà."
Tần Tịch liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của cô ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook