Ngày thứ hai Tần Tịch các cô vẫn cứ đầy chật tiết.

Cả ngày trên dưới sau tiết chuyên ngành cơ bản, đến khi tan học tiết thứ ba buổi chiều, mọi người đều có chút mệt mỏi.

“Đi thôi.” Tần Tịch thu dọn xong cặp sách, gọi ba người ký túc xá: “Phải đi đến chỗ đàn anh Ngô rồi.”

“Từ từ!” Âu Dương Nguyệt vừa rồi còn mệt mỏi nằm liệt trên bàn bật lên một cái.

Cô ấy nhanh chóng sửa sang lại đầu tóc một cái, sau đó quay đầu mà nhìn Tần Tịch: “Thế nào thế nào? Trạng thái ổn không?”

“Rất rốt.” Tần Tịch cười gật đầu.

Vốn Âu Dương Nguyệt lớn lên trông rất xinh đẹp, ngũ quan tinh tế trên khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm tràn đầy sức sống, nhìn vô cùng đáng yêu.

Cô đeo cặp sách đứng lên, xem thời gian: “Đừng làm đàn anh Ngô chờ quá lâu.”

Cô nhỏ giọng nói: “Anh ấy thật sự… có chút hung dữ đấy.”

Bốn người Tần Tịch các cô vừa đi ra khỏi phòng học, một nữ sinh lớn lên trông rất xinh đẹp liền ngăn chặn các cô.

“Tần Tịch.” Nữ sinh dương dương cằm về phía cô, “Tôi có việc tìm cô.”

Cô ta nói rồi xoay người đi: “Cô đi theo tôi.”

Vóc dáng của nữ sinh không cao, dáng người thon thả, lớn lên cũng rất đẹp.

Trên chân cô ta mang một đôi giày cao gót, đi đường tràn đầy khí thế.

“Nghiêm Tử Khâm, chị thái độ hung hăng càn quấy cái gì đó?” Tần Tịch còn chưa nói chuyện, Âu Dương Nguyệt bên cạnh cô đã không vừa lòng mà rống lên về hướng cô ta.

“Tôi tìm Tần Tịch.” Nữ sinh gọi là Nghiêm Tử Khâm kia quay đầu khinh thường liếc Âu Dương Nguyệt một cái, “Liên quan gì đến cô?”

“Chị…”

Âu Dương Nguyệt còn muốn nói cái gì đó, Tần Tịch vỗ vỗ vai cô ấy: “Không sao.”

“Hừ.” Nghiêm Tử Khâm xoay người, tiếp tục đi “bạch bạch bạch” về phía trước.



Tần Tịch đi theo.

Nghiêm Tử Khâm này là đàn chị lớn hơn các cô một khóa.

Cũng là một trong ba học sinh ưu tú nhất hiện tại, dường như hàng năm đều là hạng nhất khoa.

Trừ cái này ra, còn là phó hội trưởng hội học sinh của học viện y học lâm sàng các cô, đa tài đa nghệ, ca hay múa giỏi.

Lúc Tần Tịch nhập học, trong buổi dạ hội đón người mới, Nghiêm Tử Khâm một mình múa đơn không biết làm bao nhiêu người kinh ngạc trước vẻ đẹp đó.

Người theo đuổi cô ta cũng đặc biệt nhiều.

Coi như là viện hoa mà mọi người trong học viện y ngầm thừa nhận.

Nghiêm Tử Khâm đi rất nhanh.

Cô ta vẫn luôn xụ mặt, cằm căng chặt, nhìn rất tức giận.

Tần Tịch rời khỏi khu dạy học cùng cô ta, đi đến bên cạnh vườn hoa nhỏ.

Lúc này, Nghiêm Tử Khâm mới dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Tần Tịch.

“Tôi nghe nói, cô không chuyển chuyên ngành nữa?” Nghiêm Tử Khâm mở miệng, giọng điệu không tốt lắm mà hỏi.

“Ừ.” Tần Tịch gật đầu.

Cô nhắm mắt, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng.

“Tại sao?” Dường như Nghiêm Tử Khâm càng tức giận, “Nói chuyển chuyên ngành thì chuyển, nói không chuyển chuyên ngành thì không chuyển.”

Cô ta trừng mắt với Tần Tịch, giọng điệu cũng trở nên nghiêm khắc: “Cô xem học viện y học lâm sàng là cái gì? Đây là nơi cho cô chơi trò đóng vai gia đình sao?”

Thành tích của Tần Tịch năm nhất làm kinh ngạc cả học viện y học lâm sàng.

Cùng lúc đó, truyền ra tin tức đàn em năm nhất điểm tối đa các môn này muốn chuyển chuyên ngành, càng làm rất nhiều người không ngờ được.



Tần Tịch còn chưa kịp trả lời.

Nghiêm Tử Khâm lại tiếp tục nói: “Nghe nói thầy Chiêm lại mềm lòng, đồng ý cho cô đi học tập phòng thí nghiệm?”

“Ừ.” Giọng Tần Tịch nhàn nhạt đáp.

Nghiêm Tử Khâm cũng là một trong những thành viên trong phòng thí nghiệm của thầy Chiêm.

Học viện y luôn có truyền thống như vậy, mỗi phòng thí nghiệm của Đại Ngưu(2) đều sẽ mời một số sinh viên khoa chính qui tham gia.

(2) Đại Ngưu: Chỉ những người ưu tú xuất chúng trong lĩnh vực nào đó.

Cô ta tiến vào phòng thí nghiệm sớm hơn Tần Tịch nửa năm, sáng hôm nay, lúc nghe nói bản thân cô đàn em này không chuyển chuyên ngành, vẫn sẽ đến phòng thí nghiệm.

Nghiêm Tử Khâm thật sự rất tức giận!

Cho nên đợi tới tan học buổi chiều, cô ta liền vội vàng chạy tới tìm Tần Tịch.

Hai tay cô ta khoanh trước ngực, đánh giá Tần Tịch từ trên xuống dưới: “Vậy cô… gặp được đàn anh Hi Ngạn rồi sao?”

Tần Tịch: “...”

Cô liếc mắt đàn chị xinh đẹp này của mình một cái, gật đầu: “Ừ.”

“Tần Tịch.” Nghiêm Tử Khâm nghi ngờ mà nhìn cô, “Cô sẽ không phải vì đàn anh Hi Ngạn, mới một lần nữa trở lại học viện, còn mặt dày mày dạn quấn lấy thầy Chiêm yêu cầu vào phòng thí nghiệm đấy chứ?”

Tần Tịch: “...”

Cô nhăn mày: “Đàn chị, có chuyển hay không, đó là chuyện của tôi. Có đồng ý lại cho tôi đến phòng thí nghiệm hay không, là quyết định của thầy Chiêm. Hình như chuyện này cũng không có liên quan gì đến chị.”

“Nếu chị không có việc gì khác, thì tôi đi trước.” Tần Tịch gật đầu với Nghiêm Tử Khâm, lễ phép chào tạm biệt: “Bái bai.”

Vậy mà Nghiêm Tử Khâm lại không chặn cô lại.

Đối phương đến một cách hùng hổ, cô còn tưởng rằng đàn chị này tìm mình có chuyện gì.

Kể quả là vì những lí do không hiểu ra sao này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương