Đến lúc tụ họp với Âu Dương Nguyệt các cô, Âu Dương Nguyệt gấp gáp hỏi: “Chị ta tìm cậu có chuyện gì?”

Cô ấy không đợi Tần Tịch trả lời, dừng một chút lại nói: “Đàn chị Nghiêm Tử Khâm này vẫn luôn không thích cậu, tớ nghe người ta kể, sau khi cậu đưa ra đơn xin chuyển chuyên ngành, chị ta vô cùng vui vẻ, nói với bạn chị ta cuối cùng tai họa cũng đi rồi.”

“Tai họa?” Đường Lăng nhíu mày, có chút khó hiểu.

“Vốn dĩ vị đàn chị này cũng rất tốt, từ lúc nhập học tới nay, hàng năm vẫn luôn là hạng nhất.” Âu Dương Nguyệt nói: “Lại lớn lên trông xinh đẹp, vô số người theo đuổi, hơn nữa…”

Cô ấy ngập ngừng một cái, rồi vẫn nói: “Chị ta là người của Nghiêm gia đó. Có lẽ các cậu cũng đã nghe qua rồi chứ, sản nghiệp chủ yếu của Nghiêm gia là thiết bị chữa bệnh. Cho nên chị ta học Y là do ba mẹ yêu cầu, tuy rằng… Aiz quan hệ này rất phức tạp, đoán chừng các cậu cũng không có quan tâm. Nhưng dù sao cũng chính là một đám nhà giàu cướp quyền, đấu đá nội bộ.”

Âu Dương Nguyệt nói: “Thành tích lúc nhập học của chị ta vô cùng tốt, vốn rất đắc ý. Lúc tớ cùng ba đi tham dự yến hội đã chạm mặt chị ta và ba mẹ chị ta, cái vẻ đắc ý đó, tưởng chừng như cái đuôi cũng muốn vểnh lên trời.”

Cô ấy bĩu môi: “Trước đây, nữ sinh nổi tiếng nhất học viện y học lâm sàng chúng ta chính là chị ta.”

“Phải không?”

“Ể?”

“Ai nổi tiếng nhất?”

Lúc đầu Tần Tịch các cô đang nghe say sưa, nghe đến câu nói này, các cô đã cùng mở miệng.

Âu Dương Nguyệt có chút cạn lời mà nhìn ba người bạn cùng phòng.

“Chẳng lẽ các cậu chưa bao giờ dạo Tieba, diễn đàn và tường thổ lộ sao? Cô ấy thở dài một hơi, “Nghiêm Tử Khâm chính là hoa viện mà mọi người âm thầm trưng cầu ý dân để chọn ra. Người đẹp, đa tài đa nghệ, gia thế còn tốt. Trên tường thổ lộ luôn luôn có người thổ lộ với chị ta, siêu nổi tiếng đúng không?”

“Sau đó thì sao?” Kiều Sơ Hạ hỏi.



“Sau đó bé bảo bối Tiểu Tịch của chúng ta nhập học đó.” Âu Dương Nguyệt ra ve đương nhiên, “Tuy rằng mới năm nhất, tuy rằng cũng là hạng nhất. Nhưng mà điểm tối đa từng môn, thoáng cái Nghiêm Tử Khâm so không lại.”

Cô ấy nhún vai, chủ đề lại quay về lúc đầu: “ Cho nên Tiểu Tịch muốn chuyển chuyên ngành, thì đương nhiên chị ta rất vui vẻ.”

“Là như vậy à…” Tần Tịch như đang suy nghĩ gì đó mà gật gật đầu.

“Cho nên chị ta tìm cậu có chuyện gì vậy?” Âu Dương Nguyệt tò mò hỏi.

“Chỉ là hỏi tớ vì sao không chuyển chuyên ngành.” Tần Tịch nhún vai.

Với một lời giải thích như vậy của Âu Dương Nguyệt, trái lại làm cô có thể hiểu được vì sao Nghiêm Tử Khâm không vui.

“Chị ta cũng ở phòng thí nghiệm của thầy Chiêm.” Tần Tịch lại nói: “Cho nên có thể gặp tớ thì càng tức giận hơn.”

“Cứ để chị ta tức giận đi.” Âu Dương Nguyệt tùy tiện nói.

Cô ấy dứt khoát quay lưng lại đi lùi, nhìn Tần Tịch cười: “Chúng ta không nói đến chị ta nữa.”

Hai tay cô ấy để trước ngực, dáng vẻ căng thẳng: “Tớ sắp gặp được nam thần của tớ rồi, tớ rất phấn khích!”

“A—— dáng vẻ đàn anh Ngô mặc áo blouse trắng, có phải vô cùng đẹp hay không?” Cô ấy lại hỏi Tần Tịch, “Có phải không? Có phải không?”

“Giọng đàn anh Ngô rất dễ nghe phải không?” Âu Dương Nguyệt hoàn toàn không thể khống chế được bản thân cô ấy, “Giọng thầy Tạ siêu dễ nghe nha, đàn anh Ngô có thua thầy ấy hay không?”

Cô ấy không đợi Tần Tịch trả lời, lại nói: “Tớ tin, chắc chắn không có! Ánh sáng của học viện y học lâm sàng chúng ta, tuyệt đối không thể thua người khác!”



Tần Tịch hơi mỉm cười.

Có kinh nghiệm từng trải của hai đời trước, mặc dù lúc cô chết kì thực cô cũng còn rất trẻ tuổi.

Thực ra cô không cảm thấy có gì quá hứng thú với chủ đề con gái cảm thấy hứng thú này.

Nhưng mà đối với người mình thích thì cô cực kì kiên nhẫn, cũng bằng lòng điên cùng các cô ấy.

“Hừmmm…” Tần Tịch ra vẻ cân nhắc, “Tớ cảm thấy cậu như vậy khá không đúng! Một mình đàn anh Ngô cũng có thể nhẹ nhàng đánh bại Tạ Liên Thành! Dáng vẻ đàn anh Ngô mặc áo blouse trắng, đẹp trai siêu cấm, dục, đẹp đến phi thiên độn địa, đệ nhất toàn vũ trụ.”

Cô có chút khoa trương mà phối hợp với Âu Dương Nguyệt.

Đột nhiên Âu Dương Nguyệt lùi lại một bước, vẻ mặt trở nên có chút xấu hổ.

Không đợi Tần Tịch các cô hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một giọng nói trầm thấp dễ nghe, truyền đến từ phía sau Tần Tịch các cô: “Có phải không?”

Cơ thể Tần Tịch cũng cứng đờ lại rồi.

Một lúc sau, cô mới có chút cứng đờ mà xoay người lại.

Mặc áo blouse trắng, Ngô Hi Ngạn đứng thẳng lưng, đứng sau lưng Tần Tịch các cô.

Thực sự siêu cấm, dục siêu đẹp trai!

Nhưng đường nét khuôn mặt sắc bén, làm toàn bộ biểu cảm của anh nhìn có chút hung dữ.

“Tần Tịch.” Ngô Hi Ngạn nhìn vào đôi mắt cô, giọng điệu lạnh lùng, “Có thời gian hóng hớt? Sách đều đã đọc hết chưa?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương