Dụng cụ chữa bệnh của Thất Thốn không nhiều, Lý Thanh Vân thường xuyên nhìn thấy hắn trị độc rắn cho người ta, bình thường là cắt miệng vết thương, dụng cụ bên ngoài dùng hút nọc độc, một loại khác chính là thuốc bắc để uống và bôi ngoài da.

Nghe nói lần này có rất nhiều quân nhân bị rắn độc cắn, do đó Thất Thốn mang tất cả thuốc viên ở trong nhà đi. Thấy Lý Thanh Vân trở về, để cho hắn cũng đi thu dọn đồ đạc, nói lần này không cần mang nhiều đồ, tất cả có quân đội phụ trách.

Lý Thanh Vân rõ ràng, chú Thất Thốn sợ mình giống như lần trước, thứ gì đều có thể móc ra từ trong ba lô, thật sự là một ba lô kho báu.

Nhưng mà không ai biết bí mật về tiểu không gian, do đó ba lô dùng để che giấu tai mắt mọi người kia còn phải mang theo. Vì thế hắn đáp lời, trở về lấy ba lô leo núi.

Lý Vân Thông thì tràn đầy hưng phấn, nghe nói có thể cùng với quân nhân tham gia hành động bí mật, vào núi thám hiểm, cảm thấy vô cùng kích thích, cho dù phải học một ít tay nghề trị rắn độc từ ba cũng không thấy phiền toái nữa.

Thời gian quá gấp, cắm sạc pin điện thoại, mở ra. Lý Thanh Vân gọi điện thoại cho người nhà, thông báo hành tung của mình, lại gọi điện thoại cho em họ Dương Ngọc Nô, kêu nàng chú ý an toàn, cẩn thận Lục Tiểu Quang lại giở trò xấu.

Sau đó đeo ba lô, lên xe việt dã quân đội. Cùng với Thất Thốn, Lý Vân Thông ngồi ở hàng ghế sau, chỗ ghế phụ là một sĩ quan quân đội trung niên.

Vẻ mặt của hắn rất sốt ruột, nhưng vẫn nhẫn nại dặn dò: “Sau khi vào núi, mọi người nhất định phải nghe theo chỉ huy của quân đội, đừng tự tiện hành động. Hiện giờ trong núi rất nguy hiểm, tính công kích của rắn độc rất mạnh, một vài dã thú cũng bị công kích, đều trở nên nóng nảy, rất có tính công kích.”

“Chúng ta tới chân núi sẽ có máy bay trực thăng quân dụng đón chúng ta. Đúng rồi, tôi tên là Tôn Nham, tạm thời phụ trách sự vụ chữa trị và hậu cần của hành động lần nà, mấy người có nhu cầu gì, có thể trực tiếp tìm tôi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh mấy người.”

Lý Thanh Vân hỏi: “Sáng sớm hôm nay tôi thấy có bốn chiếc xe cứu thương quân đội qua sông, có nhiều quân y như vậy, còn không trị được quân nhân bị thương, cần những thầy lang quê mùa như bọn tôi đi qua, thật sự không thành vấn đề sao?”

“Không phải vấn đề nhân thủ, có chuyên gia chữa bệnh nói, độc rắn sinh ra biến dị, huyết thanh độc rắn ban đầu chuẩn bị không có hiệu quả, thậm chí xuất hiện phản ứng dị thường. Hiện giờ không có cách nào, có người đề nghị gọi thầy lang trị rắn độc gần đây tới, có được hay không đều phải thử một lần.” Tôn Nham nói.

“Anh biết Sở Dương chứ? Nghe nói anh ấy cũng chấp hành nhiệm vụ ở đây.” Lý Thanh Vân thử thăm dò hỏi một câu.

“Hả? Sao cậu biết, đây thuộc về cơ mật, lấy tính cách của đại đội trưởng Sở, không có khả năng tùy tiện tiết lộ cho người khác.” Tôn Nham hơi thay đổi sắc mặt, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân cười nói: “Tôi và Sở Dương là bạn, hôm kia thấy anh ấy đang chấp hành nhiệm vụ tuần tra, nên chào hỏi một tiếng, tuy rằng anh ấy chưa nói, nhưng có thể đoán ra được anh ấy đang chấp hành nhiệm vụ gần đây, bằng không thì không có khả năng xuất hiện ở gần thôn bọn tôi.”

Nghe Lý Thanh Vân nói như vậy, vẻ mặt của Tôn Nham hòa hoãn xuống, cười nói: “Ha ha, quen biết, cậu ấy thuộc về cơ cấu đặc thù, phần lớn nhiệm vụ chấp hành đều tương đối nguy hiểm, nơi nào có tình huống đột phát thì có thể nhìn thấy cậu ấy ở đó. Khu chữa bệnh trên đỉnh núi chỗ bọn tôi cũng có nhân viên an ninh đặc chủng dưới quyền cậu ấy canh giữ, nếu như có chuyện, cậu ấy nhất định sẽ xuất hiện.”

Thấy thái độ của Tôn Nham có chuyển biến, Lý Thanh Vân đoán chức vụ của Sở Dương khả năng không thấp, hơn nữa quân đội sở tại tương đối đặc thù, cho nên mới suốt ngày treo giữ điều lệ bí mật trên môi. Do đó, tùy tiện tìm một sĩ quan quân đội quen biết hắn, một câu là có thể hỏi ra tình hình của hắn.

Thất Thốn đột nhiên ho hai tiếng, hắng giọng nói: “Phúc Oa, Đại Đầu, nếu như người bị thương ở trên đỉnh núi tương đối nhiều, vậy để ba giảng một chút nguyên tắc cứu chữa và phương pháp xử lý cơ bản trước, cũng để cho hai đứa có chuẩn bị tâm lý.”

Vừa nói đến đây, chợt nghe tiếng phản đối bất mãn của Lý Vân Thông: “Ba, ba gọi tên con sẽ chết à? Người khác kêu biệt danh của con thì thôi, sao ba cứ kêu hoài vậy? Còn kêu nữa con sẽ nổi giận với ba đấy!”

Thất Thốn chỉ cho hắn một bạt tai làm trả lời, mắng: “Con nổi giận thì có thể làm gì chứ? Ông đây thích gọi con Đại Đầu. Con không nghe người ta nói sao, đầu to thông minh, ba hy vọng con có thể thông minh nhiều chút. Mới đầu dạy con chút kiến thức căn bản trị độc rắn, con đã ầm ĩ lên, đáng đánh đòn không?”

Thất Thốn là người thành thật, bình thường không tức giận, một khi nổi nóng lên, khí thế hơi dọa người. Lý Vân Thông lập tức không còn hờn giận gì nữa, ủ rũ cụp đầu xuống, ngoan ngoãn nghe ba giảng giải.

Lý Thanh Vân nhếch miệng cười, không hề chen vào mâu thuẫn giữa ba con bọn họ.

“Hai đứa nghe cho kỹ đây, những điều ba giảng đều được truyền qua nhiều đời, lại trải qua xác thực của y học hiện đại, hình thành một bộ phương án trị liệu riêng. Hai đứa chú ý một chút, học cho giỏi, chuyện này có liên quan đến tỷ lệ cứu người thành công về sau của hai đứa, mạng người lớn bằng trời, nhưng không thể bất cẩn.”

Thất Thốn không hề kiêng dè gì sĩ quan quân đội Tôn Nham đang ở bên cạnh, những điều hắn định giảng là kiến thức căn bản, bí phương chân chính là thuốc bắc trị rắn độc do hắn phối chế, chẳng phải là những kiến thức căn bản này.

“Đầu của phần lớn rắn độc đều có hình tam giác, gáy tương đối nhỏ, răng nanh rất dài, khi cắn người miệng há thật to. Tuyến độc của rắn độc nối tiếp với răng nọc, khi cắn người nọc độc thông qua răng nanh rót vào trong thân thể người, chỗ bị cắn có hai hàng dấu răng, hai dấu hàng trước càng sâu và thô hơn hàng sau. Nếu như xảy ra tình huống như vậy, khả năng con rắn này thật sự là rắn độc.”

“Biết rõ là rắn độc còn không được, chúng ta cần theo miệng vết thương để xác định là loại rắn độc gì cắn bị thương. Chuyện này cần đến kinh nghiệm nhất định mới có thể làm được. Nếu như không nhận ra, thì cần hỏi người bị thương, để người bị thương miêu tả lại rắn cắn người ta có dáng vẻ như thế nào, màu sắc gì, hoa văn gì. Nếu như hỏi rõ ràng được, vậy thành công một nửa.”

“Hai đứa nhất định phải hỏi là vì sao, bởi vì tuy rằng rắn độc nhiều, nhưng thông qua nọc độc của chúng nó, chia chúng nó ra làm bốn loại.”

“Loại thứ nhất là độc tố tuần hoàn máu, như rắn lục, trúc diệp thanh, rắn năm bước vân vân. Nó tạo thành vết thương bị cắn nhanh chóng sưng lên, cứng rắn, liên tục chảy máu, đau nhức, làn da hiện màu tím đen, thường xảy ra làn da hoại tử, hạch bạch huyết sưng to. Trải qua 6-8h sẽ khuếch tán đến cùng bộ phận, gáy, tứ chi và thắt lưng. Bệnh nhân bị cắn run rẩy, nhiệt độ cơ thể tăng cao, nhịp tim nhanh hơn, hô hấp khó khăn, không thể đứng thẳng. Mũi chảy máu, tiểu ra máu, run rẩy. Nếu như sau khi cắn bị thương trong vòng 4h không nhận được điều trị có hiệu quả thì cuối cùng vì suy tim hoặc lên cơn sốc chết đi.”

“Loại thứ hai là độc tố thần kinh, ví dụ như độc do các loại rắn cạp nong, rắn cạp nia tiết ra. Sau khi cắn bị thương, triệu chứng cục bộ không rõ, ít chảy máu, sưng đỏ sốt cao đột ngột rất nhẹ. Nhưng sau vài giờ bị thương xuất hiện bệnh trạng toàn thân kịch liệt, bệnh nhân kích thích bứt rứt, thống khổ rên rỉ, cơ bắp toàn thân run rẩy, sùi bọt mép, nuốt khó khăn, hô hấp khó khăn, cuối cùng nằm bệt không dậy nổi, toàn thân run rẩy, hô hấp cơ bắp tê dại chết đi.”

“Loại thứ ba là độc tố hỗn hợp, độc rắn giống rắn hổ mang và hổ mang chúa thuộc về độc tố hỗn hợp. Miệng vết thương cục bộ sưng đỏ, nóng lên, có cảm giác đau, khả năng xuất hiện hoại tử. Sau khi độc tố bị hấp thu, triệu chứng toàn thân nghiêm trọng lại phức tạp, vừa có triệu chứng thần kinh lại vừa có tổn hại do độc tố vào máu tạo thành, cuối cùng ngạt thở hoặc nhịp tim suy kiệt.”

“Loại thứ tư là độc tố tế bào, rắn biển thuộc về độc tố loại tế bào. Bộ phận trên cơ thể người bị nọc độc rắn biển gây tổn hại chủ yếu là cơ bắp tự nguyện chứ không phải hệ thần kinh. Rắn biển cắn người không có cảm giác đau đớn, độc tính này phát bệnh lại có một khoảng thời kỳ ủ bệnh, sau khi bị rắn biển cắn 30 phút thậm chí 3h đều không có triệu chứng trúng độc rõ ràng, nhưng mà như vậy thật nguy hiểm, dễ dàng khiến cho người ta lơ là sơ suất. Trên thực tế độc rắn biển bị thân thể người hấp thu vô cùng nhanh, sau khi trúng độc cảm nhận đầu tiên là cơ bắp vô lực, đau nhức, mí mắt sụp xuống, quai hàm tê cứng, hơi giống triệu chứng bệnh uốn ván, đồng thời trái tim và thận cũng bị tổn thương nghiêm trọng. Người bị cắn trúng khả năng bỏ mạng trong vài giờ tới vài ngày. Phần lớn rắn biển bị quấy nhiễu mới cắn người.”

Lý Thanh Vân nghe xong, như có đăm chiêu nói: “Chú Thất Thốn, ba loại rắn độc trước ở chỗ chúng ta đều có, loại thứ tư rắn biển cho đến bây giờ chúng ta chưa từng thấy, cũng cần bắt chước phương pháp trị độc rắn biển sao?”

“Không cần học, bởi vì chú cũng không thể trị. Chúng ta đời đời sống ở trấn Thanh Long, những loại rắn có thể trị cũng chỉ là rắn độc thông thường ở trên đất liền thôi. Thật ra chỗ chú chỉ có hai loại thuốc, một loại chủ trị độc tố tuần hoàn máu, một loại khác chủ trị độc tố thần kinh, hai loại phối hợp sử dụng, trị liệu độc tố hỗn hợp. Còn thuốc mỡ bôi lên miệng vết thương thì có thể dùng cũng có thể không dùng, nếu như không có loại thuốc mỡ này thì có thể dùng nước trong rửa.”

Còn Lý Vân Thông lười biếng nằm trên ghế sau, suýt ngủ gật, mơ màng nói: “Giảng những thứ đó có ích lợi gì, trực tiếp nói cho bọn con biết bí phương chế thuốc không phải xong rồi sao? Loại này uống không có tác dụng thì uống loại khác, dù sao uống không chết người.”

Thất Thốn lại tặng một cái tát lên đầu con trai, tức giận nói: “Khốn kiếp! Con đang nói gì hả, ai nói uống không chết người? Trúng độc rắn, sớm một phút và trễ một phút đều không giống nhau. Cùng một loại rắn độc cắn, bởi vì lượng độc tố rót vào khác nhau, lượng thuốc dùng đến cũng phải điều chỉnh, thể trọng của người bị thương khác nhau, lượng dùng thuốc cũng phải điều chỉnh, con không hiểu những chuyện này, uống chết người còn không đơn giản sao?”

“Lại đánh đầu con, cho dù vốn thông minh cũng bị ba đánh ngu.” Lý Vân Thông lầu bầu vài câu, thấy không có ai đồng tình với hắn, lập tức ngậm miệng lại.

Thất Thốn thấy con trai thành thật xuống, lại tiếp tục giảng: “Vừa nhìn thấy người bị thương, phải buộc dây cho bọn họ, đề phòng độc tố lan tràn khắp toàn thân. Lưng đùi bị cắn thì buộc ga-rô ở trên bắp chân, nếu mu bàn tay bị cắn thì buộc ga-rô ở trên cánh tay. Dùng dây thừng bình thường hoặc là dây ga-rô đều được. Nhưng mà nhất định phải chú ý đến thời gian buộc dây, cách mỗi 20 phút phải thả lỏng 2-3 phút, bằng không ngừng tuần hoàn máu, tứ chi sẽ hoại tử.”

“Bước tiếp theo là rửa vết thương, dùng nước trong hoặc nước muối sinh lý rửa là được. Nếu như bộ phận cắn bị thương đã khép lại, cần dùng dao nhỏ mở ra, dùng giác hơi hoặc máy hút để hút độc tố, giống như hút khí do ba tự chế đây, chính là căn cứ vào hình dáng của giác hơi để cải tạo. Nếu như thời gian khẩn cấp, lại không có những công cụ này, chỉ có thể dùng miệng hút. Trước khi hút thì uống một ngụm dầu hạt cải, đề phòng độc tố thông qua vết thương hở trong khoang miệng làm cho mình trúng độc, sau khi hút xong, phải dùng nước trong súc miệng.”

Sau đó Thất Thốn lấy hai chai thuốc ra, giải thích cho hai người: “Căn cứ vào chủng loại độc tố của người bị thương để cho họ uống thuốc khác nhau, đợi lát nữa ba sẽ dạy hai đứa phương pháp phân biệt hai loại thuốc cùng với điểm chú ý khi phối chế. Nếu như người bị thương đau đớn khó nhịn cũng có thể bôi cho họ chút thuốc mỡ tự chế.”

Lý Vân Thông đột nhiên cười nói: “Ba, ba cũng chỉ có bản lĩnh vậy, dạy hết cho bọn con, sau này ba kiếm cơm ăn như thế nào? Nếu không, ba giữ lấy kỹ năng bắt rắn đi, đừng dạy cho bọn con.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương