Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 170
Không ngoài dự đoán của Lý Thanh Vân, Lý Vân Thông lại ăn một cái tát, may mà xe đã đến chân núi, Thất Thốn mới không tiếp tục ‘xử’ con trai mình.
Nơi đây đã sớm bị quân đội giới nghiêm, bọn họ vừa xuống xe đã được người dẫn tới chiếc máy bay trực thăng sớm đỗ ở khu trống trải. Tôn Nham và hai quân nhân võ trang đầy đủ khác đi cùng bọn họ, chậm rãi lên không, bay lên đỉnh núi.
Đây là lần đầu tiên Lý Thanh Vân ngồi máy bay, nhìn ô tô và nhà ở dưới chân núi càng ngày càng nhỏ, trong lòng dâng lên một cảm giác đặc thù, giống như trở về tiểu không gian, linh thể của hắn có thể ngao du tự do mỗi một góc của tiểu không gian, cảm giác tiêu dao tự tại kia, ngồi máy bay trực thăng còn xa mới có thể so sánh được.
“Wow ha ha ha ha, cuối cùng mình đã được ngồi máy bay. Ôi má ơi, hóa ra ngồi máy bay là như vậy… ọe… Tôi muốn nôn…” Lý Vân Thông cười to vài tiếng, còn chưa vênh váo xong đã che miệng, khó chịu đến muốn nôn ra.
May mà một quân nhân đã sớm có chuẩn bị kịp, đưa cho hắn một túi nôn. Thất Thốn tức giận với hành vi tồi tệ của con trai nhà mình đến mức hừ hừ, xoay đầu đi, thông qua cửa sổ quan sát phong cảnh ở bên ngoài.
Hắn sống vài chục năm, cũng là lần đầu tiên ngồi máy bay, hưng phấn trong lòng bị biểu hiện tồi tệ của con trai xáo trộn không còn.
Lý Thanh Vân thu hồi cảm nhận kỳ dị trong lòng, nhìn phong cảnh quen thuộc lại xa lạ ở dưới chân. Hắn phát hiện máy bay trực thăng lại bay qua đỉnh núi nhỏ đầu tiên, bay thẳng đến một đỉnh núi nhỏ ở bên cạnh đỉnh Vọng Tiên. Đỉnh núi nhỏ này gần như có thể nhìn thấy giữa sườn núi đỉnh Vọng Tiên, không nghĩ tới người của quân đội đã thăm dò đến đây, còn bố trí thương binh ở chỗ này.
Quả nhiên, khi bay đến gần đỉnh Vọng Tiên, máy bay trực thăng bắt đầu giảm tốc độ, chậm rãi hạ xuống. Lấy nhãn lực của Lý Thanh Vân đã có thể nhìn thấy khu lều trại ở trên đỉnh núi, còn có không ít quân nhân đang ra ra vào vào, cảnh tượng bận rộn.
Đến nơi đây đã có thể nhìn thấy rõ ràng đạo quan đổ nát ở trên đỉnh Vọng Tiên, Lý Thanh Vân ỷ vào nhãn lực tốt, định nhìn ngắm vài lần từ trên cao, muốn tìm ra thêm vài cây trà lá tròn già, giống trà được người gọi là trà ngộ đạo.
Nhưng cho dù nhãn lực của hắn lại tốt nữa cũng không nhìn thấy cây trà ngộ đạo ẩn mình ở trong cây cối nguyên thủy dày đặc. Một gốc trà ngộ đạo ở trong tiểu không gian của hắn đã bị hắn trồng thành mười mấy cây, cây trà ban đầu bị hắn cắt đến chỉ còn vài cành chính, hắn không dám hái vài lá tròn ở trên đó xuống sao, sợ chơi chết cây trà gốc.
Lần này vào núi, hắn không nghĩ tới sẽ tiến vào khu vực đỉnh Vọng Tiên, mới vừa vào đây, tâm tư tìm kiếm cây trà ngộ đạo lại dao động.
Máy bay trực thăng vững vàng hạ xuống, sau khi mấy người xuống máy bay, được Tôn Nham dẫn đến nơi đóng quân. Vừa đến nơi đóng quân, chỉ thấy một đám quân y mặc áo blouse trắng đi từ bên trong ra, một bác sĩ trẻ tuổi đeo kính gọng vàng ở trong đó nói thầm một câu.
“Đừng lãng phí tiền xăng từ thuế nữa, người tìm đến đều là thầy lang quê mùa gì chứ, kể cả thủ pháp bình thường khi cứu người của chúng ta đều không hiểu, phương thức cứu người của bọn họ dùng chỉ là một biện pháp cho nhiều tình huống, sau khi dùng xong, để cho người bị thương phó mặc cho số phận. Ba người này còn đừng nên thử, từ đâu thì về đó.”
Bác sĩ già đứng đầu khiển trách người nọ một câu, sau đó chào hỏi Tôn Nham, hỏi: “Ha ha, tiểu Tôn cực khổ, vị này chính là thầy lang trị liệu độc rắn cậu tìm được ở đây sao? Hai người buổi sáng tìm đến không đáng tin, suýt nữa trị chết hai quân nhân trẻ tuổi. Vẫn phải dựa vào biện pháp Tây y của tổ chữa bệnh bọn tôi cấp cứu về.”
Bác sĩ đeo kính trẻ tuổi lại nói xen vào: “Sẽ buộc ga-rô vào trước, lại hút máu độc, cuối cùng đút chút thuốc bắc tự chế. Thậm chí còn không phán đoán ra rắn độc cắn người là gì, lại dám đút thuốc, hỏi họ dựa vào đâu để dùng thuốc, bọn họ cũng không nói nguyên nhân, chỉ nói thuốc của bọn họ có thể trị được tất cả độc rắn.”
Sau đó nhìn sang ba người Lý Thanh Vân, Thất Thốn, Lý Vân Thông, khinh miệt cười nói: “Nếu như ba vị này cũng là thủ đoạn như vậy, trình độ như vậy, xin đừng đến đây mất mặt xấu hổ nữa. Miễn cho trị chết người, còn phải gánh lấy nguy hiểm về luật pháp.”
Thất Thốn thành thật, không biết đáp trả như thế nào, chỉ tức giận đến mặt đỏ bừng, cảm thấy bị sỉ nhục.
Lý Thanh Vân không định nhường nhịn, dẩu môi nói: “Cậu có năng lực, vậy sao quân đội còn xuống núi tìm người chữa trị cho quân nhân bị thương vậy? Có người ấy, bản thân không có năng lực, còn không chấp nhận nổi người khác có năng lực hơn mình. Chậc chậc, sợ bọn tôi chữa khỏi người bị thương, mấy người mất mặt sao?”
“Anh nói gì? Ai không có năng lực? Anh nói ai?” Bác sĩ trẻ tuổi đeo kính giận dữ, đỏ mặt trừng mắt nhìn Lý Thanh Vân, dáng vẻ định đánh nhau.
Bác sĩ lớn tuổi không nhìn nổi nữa, khiển trách: “Tiểu Chu, cậu còn gây sự thì tự đi về đi. Mời chuyên gia độc rắn gần đây là quyết định do toàn thể bác sĩ chúng ta bỏ phiếu làm ra, cậu không thể bởi vì một hai lang băm nên phủ định tất cả kỳ nhân nơi rừng núi. Năm đó khi tôi theo quân huấn luyện, gặp được không ít thầy thuốc đặc sắc trong dân gian, học được không ít tài nghệ thần kỳ từ trên người bọn họ. Tuy rằng tôi không ưa gì hai thầy lang quê mùa đến vào buổi sáng, nhưng vẫn vô cùng thưởng thức người có thực lực chân chính.”
Bác sĩ trẻ tuổi đeo kính kia căm hận trừng mắt liếc nhìn đám người Lý Thanh Vân, không cam lòng ngậm miệng lại.
Vào lúc này, vài nhân viên y tế mang một cái cáng, chạy ra khỏi lều lớn, lo lắng kêu lên: “Số 26 xuất hiện triệu chứng suy tim, đã tiêm thuốc trợ tim, nhưng huyết áp liên tục hạ xuống, cần máy bay trực thăng đưa vào thành phố cấp cứu.”
Toàn bộ nơi đóng quân lập tức lu bu lên, có người thông tin với máy bay trực thăng, khiến máy bay trực thăng mới vừa hạ cánh lại lần nữa cất cánh, đưa bệnh nhân đến bệnh viện thành phố cấp cứu.
Nơi đây là trung tâm cấp cứu lâm thời, chỉ chữa trị rắn độc thông thường, nếu như xuất hiện hiện tượng bệnh tình chuyển biến xấu, chỉ có thể để máy bay trực thăng đưa người đến bệnh viện chính quy cấp cứu, dù sao thiết bị nơi đây không đầy đủ.
Tôn Nham giới thiệu cho Lý Thanh Vân, quân y dẫn đội ở đây họ Đào, là chuyên gia độc rắn nổi danh trong nước, gọi ông ấy bác sĩ Đào, giáo sư Đào đều được. Gặp phải người có bệnh tình phức tạp, bọn họ mới có thể để cho thầy lang quê mùa dùng thuốc bắc chữa trị, rắn độc đơn giản bình thường cắn, bọn họ sẽ không để cho người ngoài nhúng tay.
Nếu như thật sự không chữa trị được cũng không sao, chờ máy bay trực thăng rảnh rỗi sẽ đưa tất cả thầy lang quê mùa xuống dưới chân núi. Còn về phần bác sĩ mới vừa gây sự kia tên là Chu Đào, trong nhà có chút bối cảnh, mới du học từ nước ngoài về không bao lâu, năng lực không lớn, nhưng tính khí không nhỏ, kêu Lý Thanh Vân đừng chấp nhặt với hắn.
Lý Thanh Vân biết rõ năng lực của Thất Thốn, không đến mức bị Tây y nhục nhã đến không có năng lực đánh trả. Lại nói, cho dù thật sự không chữa được độc rắn sau biến dị, không phải còn có mình sao?
Buông hành lý, đã được một quân nhân đưa đến một lều lớn, trong lều này có hai người bị thương, một người bị thương trên ngón tay, một người khác bị thương ở trên bắp chân. Nhóm người giáo sư Đoàn đang làm kiểm tra cho hai người bọn họ. Chu Đào khinh thường liếc nhìn Lý Thanh Vân, tiếp tục ghi chép lời phân tích của giáo sư Đào về triệu chứng của bệnh nhân.
Quân nhân bị thương trên ngón tay đau đến thỉnh thoảng rên hừ hừ, toàn bộ bàn tay chỗ gần ngón tay biến thành màu đen, có vết đen giống như bỏng, ngón tay sưng lên giống như củ cải đỏ, thỉnh thoảng chảy ra nước vàng giống như máu tươi và dịch mủ từ trong miệng vết thương.
Quân nhân bị thương trên bắp đùi, gần miệng vết thương hơi sưng, đỏ lên, không hề có triệu chứng tối đen dọa người. Nhưng vô cùng khó khăn, tuy rằng chụp bình dưỡng khí, còn thường xuyên hô hấp dồn dập, đôi khi còn có thể phát ra tiếng nôn khan.
Giáo sư Đào thấy nhóm người Lý Thanh Vân, Thất Thốn đi vào, trầm ngâm một chút, vẫn đi tới, chỉ vào hai người bị thương hỏi: “Mấy người nói xem, chỉ từ miệng vết thương và biểu hiện của bệnh nhân, mấy người có thể phân biệt được người bị thương bị loại rắn nào cắn không? Lại có bao nhiêu phần chắc chắn chữa được loại rắn độc này cho bọn họ?”
Thất Thốn liếc nhìn hắn, lại không quan tâm đến giáo sư Đào, không coi ai ra gì nói: “Phúc Oa, Đại Đầu, ba giảng giải cho hai đứa ví dụ thực tế về vết thương rắn độc. Mới vừa rồi trên đường chúng ta đã nói, độc rắn trên đất liền chia làm ba loại, độc tố tuần hoàn máu, độc tố thần kinh, độc tố hỗn hợp. Thật ra lão tổ tông của chúng ta chia làm hỏa độc, phong độc và phong hỏa độc.”
Thất Thốn chỉ vào quân nhân bị thương trên ngón tay, nói: “Hai người nhìn xem cả bàn tay của cậu ấy biến thành màu đen, xung quanh miệng vết thương sưng huyết, cũng có phồng nước, máu chảy không ngừng, đây là hỏa độc điển hình, cũng chính là độc tố tuần hoàn máu. Tuy rằng dấu răng của rắn độc đã bị dao khoét đi, nhưng vẫn có thể thấy được một điểm manh mối, hai răng nọc cách nhau chừng 2cm, có hình dáng đốm, gần như xuyên cả ngón tay cậu ấy. Đặc điểm quan trọng nhất, hai đứa nhìn xem hạch bạch huyết ở trên thân cậu ấy, có phải có hiện tượng sưng to lên rõ ràng không? Không sai, đây là độc của rắn năm bước.”
Thật ra mới vừa rồi Lý Thanh Vân đã đoán được là hỏa độc, lúc trước hắn đã nhìn thấy vết thương rắn năm bước cắn người, lại nghe Thất Thốn nói hồi lâu, không có khả năng chẳng hiểu gì cả. Nhưng có thể từ một vết thương đã bị khoét đi đoán được là rắn độc nào cắn, hắn hiện giờ không làm được.
Lý Vân Thông không phục phán đoán của ba mình, nghi ngờ nói: “Trúc diệp thanh cắn người cũng thuộc về hỏa độc, trạng thái đáng nhẽ cũng giống như vậy, sao ba không nói là trúc diệp thanh cắn chứ?”
Lúc này Thất Thốn lại không tức giận, ngược lại nhẫn nại giảng giải: “Con có thể nghĩ đến đây cũng coi như có tiến bộ. Sở dĩ ba định dạy các con bắt rắn chính là vì để cho các con hiểu biết rắn độc. Khoảng cách răng nanh của trúc diệp thanh chỉ trong khoảng 0,5cm – 1cm, lớn hơn nữa cũng không vượt quá 1,5cm. Hơn nữa, dấu răng của trúc diệp thanh nhỏ. Con nhìn miệng vết thương của cậu ấy xem, giữa hai dấu răng cách xa bao nhiêu, thô bao nhiêu? Hơn nữa lấy lượng độc khá nhỏ của trúc diệp thanh, không khiến cho bạch huyết sưng to.”
Thất Thốn chỉ vào ngón tay của người nọ nói: “Lấy độc tính của rắn năm bước, hai răng nọc đồng thời rót vào độc tố, có lẽ ngón tay của người này đã bị thối rữa, bây giờ còn có thể giữ nguyên hình dáng, chắc kịp thời hút nọc độc, còn khả năng dùng thuốc rắn thành phẩm, giảm bớt một phần độc tố.”
Bốp bốp bốp bốp! Giáo sư Đào chẳng những không tức giận, lại còn vỗ tay đầu tiên, vẻ mặt tươi cười nói: “Phấn khích! Đây mới là cao thủ dân gian chân chính. Từ điểm anh có thể phán đoán chính xác bọn họ bị rắn độc loại nào cắn, tôi đã biết anh thật sự có tài, cũng không phải những kẻ lang băm lừa đời lấy tiếng có thể sánh bằng. Nhưng lại có thể đoán được cậu ấy đã dùng thuốc rắn, thật sự rất giỏi.”
Chu Đào xen vào một câu không đúng lúc: “Đoán mò thôi! Nằm ở trong này lâu như vậy, đoán cũng có thể đoán được, chúng ta không có khả năng không chữa trị cho người bị thương. Chẳng những uống thuốc rắn, còn tiêm huyết thanh kháng độc rắn nữa.”
Lý Thanh Vân trừng mắt liếc nhìn Chu Đào, lạnh lùng nói: “Cậu không nói chuyện không ai coi cậu bị câm điếc cả. Tiêm huyết thanh kháng độc rắn thì sao chứ, chẳng phải không hề có bất cứ tác dụng gì sao? Triệu chứng như vậy, tôi là người học nghề đều nhìn ra được, không khác nào người bị thương không được cứu chữa gì cả, cậu còn có mặt mũi thể hiện? Như vậy nói lên cái gì cậu có biết không? Nói lên thuốc rắn có tác dụng, nhưng huyết thanh kháng độc rắn không hề có tác dụng gì!”
Ánh mắt giáo sư Đào sáng lên, vỗ tay kêu: “Nói rất hay, sự thật chính là như vậy! Người trẻ tuổi này không hề đơn giản, chỉ một câu đã nói toạc khó xử của bọn tôi. Bọn tôi đã cho người bắt mẫu vài con rắn, đưa đến sở nghiên cứu độc rắn, đang gấp rút chế tạo ra huyết thanh kháng độc rắn thế hệ mới. Nhưng bởi vì thời gian, rất nhiều người bị thương đều không sống nổi, cần cao thủ dân gian như các cậu hỗ trợ.”
“Sao tôi không thấy mấy người có thái độ cầu người vậy?” Lý Thanh Vân không chút khách khí nói: “Nói trắng ra đi, tôi lại không nợ mấy người cái gì, sao vừa vào cửa đã tỏ thái độ với bọn tôi? Bọn tôi có được không, chịu trách nhiệm với quân đội, không cần chịu trách nhiệm với mấy người, cũng không cần sát hạch và khẳng định của những quân y mấy người.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook