Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 171
Lý Thanh Vân vừa nói như vậy, lập tức khiến giáo sư Đào xấu hổ đỏ mặt, còn Chu Đào kia càng nghẹn họng trợn mắt, không nghĩ tới hắn lại sẽ sắc bén như vậy, không để ý thể diện gì, kể cả giáo sư Đào đều dám đắc tội.
Lý Thanh Vân không dựa vào bọn họ ăn cơm, lại không phải là cấp dưới của bọn họ, vì sao bị bắt nạt lại không dám chống trả chứ? Hơn nữa bản thân hắn cũng không phát hiện, kể từ sau khi có tiểu không gian thần bí kia, tính cách của hắn có biến hóa cực lớn so với trước kia, tự tin rất nhiều.
Giáo sư Đào hơi xấu hổ, nhưng vẫn nhanh nhẹn nói: “Ha ha, lời người trẻ tuổi này nói không sai, là bọn tôi sơ ý. Chính thức giới thiệu một chút, tôi tên Đào Thuận Bình, giáo sư Sở Nghiên cứu Độc rắn Trung Quốc, treo danh hiệu phó sở trưởng, không có tài năng quản lý gì cả, chỉ có một chút thành quả nghiên cứu về rắn độc và độc rắn thôi.”
Lý Thanh Vân thấy người dẫn đội này cuối cùng khôi phục một chút lễ phép, cũng không quan tâm đến vẻ mặt phẫn nộ hoặc khinh thường của quân y khác, tự nhiên giới thiệu: “Tôi là Lý Thanh Vân, đây là chú của tôi Lý Thất Thốn, thầy lang quê mùa sinh ra và lớn lên ở trấn Thanh Long, chuyên trị các loại vết thương rắn cắn, đồng thời cũng chính là thợ bắt rắn. Người này là con trai của chú ấy Lý Vân Thông, hai người trẻ tuổi bọn tôi là người học nghề mới.”
Chỉ thiếu điều nói mình đến đây để học kinh nghiệm, không có việc khác kiểm tra bản thân, miễn cho mình bị người kích thích đã sử dụng đến nước suối không gian, hiệu quả điều trị quá tốt sẽ bị người chú ý đến.
Chu Đào còn chưa nhận bài học, càng thêm oán hận nói: “Mấy người đừng chỉ nói chứ không làm, có bản lĩnh thật sự, tôi cũng sẽ bội phục. Không nói đến bệnh nhân nguy hiểm nặng khác, hai người này xem như là tình huống trung bình, không tính là đơn giản, cũng không tính là nguy hiểm nặng. Nếu như mấy người có thể dùng biện pháp dân gian để chữa khỏi, Chu Đào tôi sẽ bội phục mấy người, bái mấy người làm sư phụ là được.”
Lý Thất Thốn nhìn xem miệng vết thương của hai người, khẽ nói một câu: “Đây là bí phương tổ truyền của tôi, không phải con trai tôi không dạy. Lý Thanh Vân là cháu tôi, xem như ngoại lệ, bởi vì bí phương này là ông nội thằng bé giúp đỡ cải tiến.”
Được, người thành thật tức giận lên nói chuyện càng độc hơn. Ý tứ trong lời nói này là, Chu Đào ngươi muốn làm con trai ta cũng không có tư cách, cho dù dạy cho cháu cũng không dạy cho ngươi, nhận làm ba nuôi đều vô dụng.
“Ông…” Chu Đào giận dữ, vừa định nổi giận lại bị người bên cạnh kéo lại, bởi vì hắn phát hiện, sắc mặt của giáo sư Đào không tốt, đây là điềm báo giận dữ. Giáo sư Đào không uy nghiêm với thầy lang quê mùa, nhưng lại rất chú ý đến người mình, một lời bình luận có thể ảnh hưởng đến cả đời mình.
Giáo sư Đào trừng mắt lườm Chu Đào, sau đó nhã nhặn vui vẻ hỏi Lý Thất Thốn: “Anh Lý, người bị rắn năm bước cắn này có cách nào giảm bớt đau khổ không? Giảm bớt thương thế cho cậu ấy?”
“Để tôi thử một lần, nhưng sợ rằng không giữ được ngón tay của người này, lại thêm hai ngày nữa, nếu như thối rữa quá nghiêm trọng, chỉ có thể cắt.” Lý Thất Thốn nói xong kêu Lý Thanh Vân lấy túi của hắn ra, kêu Lý Vân Thông đi lấy ít nước tinh khiết trong quân doanh.
Giáo sư Đào ở bên cạnh nói: “Nếu như định dùng nước rửa vết thương, hay dùng nước muối sinh lý, nếu như anh định phối dược, coi như tôi chưa nói gì.”
Lý Thất Thốn giải thích: “Độc tố còn sót lại ở trên ngón tay cậu ấy rất nhiều, hiện giờ đã lan rộng đến toàn bộ cánh tay, thậm chí toàn thân đều có lượng độc tố nhỏ. Lát nữa tôi dùng dao nhỏ rạch chữ thập ở chỗ hai dấu răng, dùng miệng hút độc cho cậu ấy, hút xong dùng nước rửa sạch, không để miệng vết thương có khả năng khép lại. Sau đó lại đút cho cậu ấy viên thuốc đặc chế, hỗ trợ bài độc cho cậu ấy.”
Giáo sư Đào nghe thấy hắn định dùng miệng hút độc, lập tức cảm thấy kính nể, sau đó nói: “Thật ra không cần anh lấy thân mạo hiểm, bọn tôi có máy móc chuyên nghiệp, tuy rằng vị trí trên ngón tay không tốt lắm, nhưng có thể hút ra. Hơn nữa, bọn tôi đã hút ra cho cậu ấy mấy lần, hiện giờ lại hút, sợ rằng hiệu quả không lớn. Nếu như định không để cho miệng vết thương của cậu ấy khép lại khi bài độc, có thể ngâm ngón tay của cậu ấy ở trong nước.”
Lý Thất Thốn thở dài, nói: “Thật ra tôi cũng không định hút, chẳng những nguy hiểm, còn bẩn nữa. Nhưng mà… tôi không muốn nhìn thấy một người chết đi ở trước mặt tôi vì bị trúng độc rắn. Tôi đã từng thấy thiết bị hút độc rắn ở trong bệnh viện, không thể so với miệng. Tôi không nói ra được chỗ khác biệt cụ thể, nhưng nọc độc máy móc không hút ra được, miệng lại có thể hút ra.”
Vào lúc này, Lý Thanh Vân đã lấy túi của hắn ra, đầu tiên hắn lấy một lọ dầu hạt cải, súc miệng, sau đó nhíu mày, nuốt xuống.
Lấy một con dao nhọn từ trong túi ra, trước đó kêu người bị thương tưởng ngủ nhưng không phải chuẩn bị tâm lý, cũng kêu Lý Thanh Vân cố định cánh tay người bị thương lại. Cắt nhanh chuẩn hai chữ thập ở trên hai dấu răng nọc, rất sâu, đau đến người bị thương kêu lên thảm thiết.
Dịch chảy ra từ chỗ miệng vết thương vẫn là dịch đặc nhiều, máu ít, sau khi dùng nước muối sinh lý bóp rửa, Lý Thất Thốn dùng miệng ngậm chặt ngón tay người bị thương, hai tay vuốt từ trên bả vai người này xuống, tay trái vuốt, tay phải bóp, đau đến người này lớn tiếng kêu rên. Nhưng người bị thương biết rõ đang chữa trị cho mình, nếu như không phải quá mức đau đớn, hắn đã không thể kêu ầm lên, do đó kêu cực thảm, nhưng không chửi bậy giãy giụa.
Chỉ vài cái đã mút vào đầy một miệng hỗn hợp có máu, chất lỏng màu vàng ít dần, máu tươi nhiều lên. Lý Thất Thốn nhận lấy nước con trai đưa tới, súc miệng xong, ngâm ngón tay của người bị thương vào trong nước muối sinh lý.
Sau đó đổ ra năm viên thuốc từ trong bình sứ màu đỏ, kêu người bị thương uống.
“Được rồi, chờ thêm hai tiếng lại quan sát phản ứng của cậu ấy.” Lý Thất Thốn cực kỳ tự tin nói: “Tiếp theo, chúng ta xử lý người bị thương trên đùi. Phúc Oa, Đại Đầu, hai đứa có nhận ra đây là bị rắn độc nào cắn không?”
Hai người cùng nhau lắc đầu, nhưng Lý Thanh Vân thông minh, biết rõ đây là độc tính gì, nói: “Miệng vết thương của anh ấy sưng đỏ không rõ ràng, đặt ống thở còn hô hấp khó khăn, có lẽ trúng độc tố thần kinh trong độc rắn, cũng chính là phong độc. Loại rắn thường thấy nhất là rắn cạp nong và rắn cạp nia, gần chỗ chúng ta cũng chỉ có hai loại rắn này thuộc về độc tố thần kinh, phương pháp trị liệu tương tự, do đó không cần phân chia nữa.”
Lý Thất Thốn cười nói: “Ha ha, cháu thật sự là một đứa bé lanh lợi, do đó chú nói cháu thông minh, Đại Đầu không phục cũng không được. Nếu như dùng phương pháp dân gian của chúng ta, thật sự không cần phân chia cụ thể, không phải rắn cạp nong chính là rắn cạp nia, đút cho cậu ấy ba đến năm viên thuốc trong bình màu xanh là được. Nhưng đối với bệnh viện bình thường, tiêm huyết thanh kháng độc rắn thích hợp nhất mới có thể cứu về sinh mệnh của người bị thương. Nếu như người bị thương hôn mê, không thể mở miệng, hoặc không nhìn thấy rõ dáng vẻ của con rắn độc ra sao, thì cần bác sĩ dựa vào kinh nghiệm để phán đoán.”
“Hai đứa nhìn xem, xung quanh miệng vết thương của cậu ấy chỉ có sưng đỏ rất nhỏ, nhưng bên cạnh vết răng nanh là màu tím đen. Người bị thương trừ bỏ hô hấp khó khăn ra còn có cảm giác nôn mửa, chắc hai đứa có chú ý, cậu ấy luôn mê man, ý thức không tỉnh táo. Nếu như bị rắn cạp nong cắn, độc tính của rắn cạp nong hơi yếu, cậu ấy không có phản ứng nghiêm trọng như vậy, càng sẽ không có chuyện còn nguy hiểm đến tính mạng sau khi điều trị. Do đó, cậu ấy bị rắn cạp nia cắn.”
Ở lĩnh vực độc rắn, Lý Thất Thốn chính là chuyên gia, một vài lời trầm tĩnh bình thường, cứ chậm rãi nói ra, lại từ một chút miệng vết thương đã suy đoán chuẩn xác là bị rắn độc nào cắn.
Bốp bốp bốp bốp! Giáo sư Đào Thuận Bình lại vỗ tay, vô cùng kích động nói: “Không sai, không sai, đúng là rắn cạp nia cắn, lúc đó tôi còn chưa tới, nếu như quân y của bọn tôi sớm đoán được là bị rắn cạp nia cắn, cũng sẽ không tiêm huyết thanh kháng độc tố thần kinh bình thường cho cậu ấy, làm trễ nải thời gian điều trị quý giá.”
Sắc mặt của vài quân y bình thường thật khó coi, đường đường quân y tốt nghiệp chính quy, có quân hàm đứng đắn, lại không sánh bằng một thầy lang quê mùa, điều này khiến cho bọn họ thật mất mặt.
“Chỉ mở miệng, ai chẳng nói được. Thầy lang Lý, người bị thương này điều trị như thế nào? Cũng định dùng miệng hút độc rắn uống thuốc sao? Tình huống như của cậu ấy, có thể có nguy hiểm tính mạng? Dù sao cậu ấy đã rơi vào hôn mê.” Một quân y trong đó đứng ra nói.
Lý Thất Thốn không biết bác bỏ và cãi cọ, nhưng hắn lấy bất biến ứng vạn biến, không chú ý đến khiêu khích của người này, nói với Lý Thanh Vân: “Lấy viên thuốc ở trong bình màu xanh, đút cho cậu ấy năm viên. Sau đó lại rạch miệng vết thương ra, dùng máy hút độc rắn, hút một chút cho cậu ấy. Có lẽ cậu ấy đã trúng độc hai ngày rồi, hiện giờ hút hơi trễ, nhưng ít nhiều gì còn có chút tác dụng. Hút xong băng bó lại, hai giờ sau xem kết quả.”
Lý Thanh Vân đút thuốc xong, hút độc rắn xong cho bệnh nhân, cảm thấy nếu như mình biết công thức của viên thuốc là có thể xuất sư. Đương nhiên, đó chỉ là suy nghĩ trong lòng thôi, còn phải học nhiều thứ nữa.
Chiều cao cân nặng của những quân nhân này tương đương, do đó lượng thuốc dùng không khác nhau. Nếu như trúng độc cùng một thời gian, vậy chắc bọn họ có thể tìm tới một khối đá mặt trời, bị các loại rắn độc tụ tập cùng nhau công kích. Bị cắn một phát là may mắn, nếu như bị rắn độc khác nhau cắn trúng, đoán chừng còn chưa đưa về đã hy sinh.
Bác sĩ kia mất thể diện, tức giận đến mức hừ hừ: “Hừ, cố tỏ vẻ huyền bí, đút thuốc trước giải độc sau có gì khác giải độc trước đút thuốc sau chứ? Cố ý khoe khoang y thuật của mình cao minh nên mới làm trái lời tôi nói? Hai giờ sau, nếu như không có hiệu quả, mới khiến người chê cười.”
Chu Đào cũng phụ họa: “Ha ha, bọn họ mới không sợ bị người chê cười đâu, dù sao không có danh tiếng gì trong giới y học cả, nếu như được đưa tin ra, ngược lại giúp bọn họ thành danh, bọn họ vui vẻ còn không kịp ấy chứ.”
Lý Thất Thốn lười phản bác, cũng không cho Lý Thanh Vân cãi nhau với người ta, thu dọn xong đồ, mang theo hai học đồ đi ra ngoài. Không phải mấy người kêu bọn ta thử điều trị cho hai người bị thương sao, bọn ta đã thử, chuyện khác lười nói.
“Này này này, mọi người nhìn mấy nông dân kia xem, không biết lễ phép gì cả, nói đi là đi, không chào một tiếng, thiệt thòi cho giáo sư Đào còn nói chuyện với bọn họ hồi lâu…”
Bác sĩ nói mát kia còn chưa dứt lời đã bị giáo sư Đào lạnh lùng cắt ngang.
“Đủ rồi! Mấy cô cậu, nếu như dùng một nửa tâm tư khác ở trên nghiên cứu y học, cũng không đến mức kể cả bệnh nhân bị loại rắn độc nào cắn đều không phân biệt ra được. Các cô cậu đều đi ra ngoài cả đi, một mình tôi ở đây quan sát tình hình của bệnh nhân là đủ.” Nói xong, giáo sư Đào ra tay đuổi người, hắn thật tức giận, khó khăn lắm mới nhìn thấy một cao thủ dân gian chân chính, định thảo luận một chút y thuật trị rắn độc với người ta, lại bị đồng đội giống như heo này làm phiền hà, người ta vốn lười để ý đến mình.
Những người này bị giáo sư Đào răn dạy đến không dám nói một câu, xám xịt rời đi. Ở trong bệnh viện, khi trị rắn độc cắn, chỉ để ý hỏi bệnh nhân bị rắn độc gì cắn, sau đó tiêm huyết thanh kháng độc rắn tương ứng là được. Đâu giống như hiện giờ, không hỏi ra được bị rắn độc gì cắn, tiêm đúng huyết thanh cũng vô dụng, như vậy kêu mình cứu chữa làm sao? Thật sự bó tay chịu thua.
Lúc rời khỏi lều bệnh, vài quân y căm phẫn trong lòng thầm nghĩ, nếu như hai tiếng nữa không có hiệu quả, lại một lần nữa sỉ nhục thầy lang quê mùa giang hồ này, đừng tưởng rằng có thể phân biệt ra bị rắn độc gì cắn là thiên hạ vô địch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook