Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 172
Ở trong lều trại do quân đội bố trí cho bọn họ, Thất Thốn căn cứ vào ví dụ thực tế hai người bị thương kia để giảng giải bí quyết dùng thuốc cho Lý Thanh Vân và Lý Vân Thông, một lần nữa giảng giải toàn bộ quá trình khám và chữa bệnh, để bọn họ tăng thêm ấn tượng.
Trí nhớ của Lý Thanh Vân rất mạnh, Thất Thốn giảng giải một lần, hắn gần như ghi nhớ được tất cả, thậm chí có thể suy một ra ba, nắm chắc lượng thuốc dùng vô cùng tốt.
Dụng cụ thường dùng chỉ có vài loại kia, nói một lần đơn giản, kể cả Lý Vân Thông đều biết sử dụng: Quan trọng nhất là bí phương chế thuốc cùng với phối hợp sử dụng độc tố hỗn hợp.
Nhưng mà bây giờ không phải là thời cơ tốt để truyền thụ, Thất Thốn sợ bị người nghe trộm. Hơn nữa hai tiếng lập tức đến, có thể đi ra xem kết quả.
Đi ra lều trại, Thất Thốn lại thấy hai người quen, đều là xà y có tiếng trong huyện, một người họ Quý, một người họ Phương.
Hai xà y này thấy Thất Thốn cũng đến, hiển nhiên hơi ngoài ý muốn, cũng hơi xấu hổ.
“A, đây chẳng phải xà y Lý sao, cậu đến đây đùa nghịch cái gì, độc rắn quân y đều không trị hết, chúng ta nên đi thôi. Haizzz, đúng là quái gở, độc rắn bình thường ở nhà dễ dàng trị khỏi, ở đây lại không được.” Xà y họ Quý vừa chào hỏi vừa oán giận, chòm râu nhỏ lưa thưa sắp bị hắn nhổ sạch.
Thất Thốn nhỏ giọng giải thích cho Lý Thanh Vân: “Họ Quý này là một kẻ lừa gạt, ỷ vào họ Quý, giả mạo truyền nhân xà dược Quý thị. Thật ra chẳng biết gì cả, chỉ biết phương pháp cứu chữa người bình thường đều biết, lại đút cho bọn họ xà dược Quý Đức Thắng nổi tiếng, có thể chữa khỏi thì khỏi, không chữa được thì nói đưa tới trễ.”
Xà y họ Phương lại rất khách khí chắp tay, đi tới nói: “Xà y Lý, anh cũng nhìn xem tình huống nơi đây rồi hả? Tình huống thật sự cổ quái, bản thân tôi cũng coi như hiểu sơ y lý, nhưng sau khi dùng thuốc, hiệu quả cực kém, suýt nữa gây ra mạng người. Hiện giờ tôi đều không dám kê đơn thuốc cho người bị thương ở đây nữa.”
Thất Thốn cũng chắp tay với người này, đầu tiên đáp lời, sau đó mới nhỏ giọng giới thiệu cho hai người: “Vị này có chút bản lĩnh thật sự, trừ bỏ biết trị độc rắn ra, còn biết lý luận trung y, còn mạnh hơn ba. Tổ tiên hai nhà chúng ta từng cùng tranh tài trị độc rắn. Về sau phương thuốc nhà mình được ông nội Phúc Oa sửa đổi, lúc này mới nổi danh ở trấn Thanh Long, hơn xa xà y họ Phương.”
Mấy người này đến gần, Thất Thốn mới dùng giọng điệu bình thường trả lời: “Tôi cũng mới đến không lâu, đã trị cho hai người bị thương, về phần có hiệu quả hay không, tôi đang định đi nhìn xem.”
Xà y Quý xua tay thở dài: “Vô dụng thôi, lấy kinh nghiệm trị độc nhiều năm của tôi đều không trị được, anh cũng vậy. Tôi nói với anh, nếu như những độc rắn này dễ trị, cũng không cần những thầy lang quê như chúng ta, quân y nơi đây thiết bị gì không có chứ? Tôi nghĩ, có phải va chạm Xà Thần ở miếu Xà Thần không, lúc này mới giáng xuống nhiều rắn độc khó trị như vậy…”
Xà y Phương khinh thường hừ lạnh nói: “Lấy đâu ra miếu Xà Thần, tôi làm nghề y hơn nửa đời người, còn chưa từng thấy Xà Thần. Tôi thừa nhận, trị không khỏi là có nguyên nhân, nhưng cũng không thể đẩy hết lên trên thần tiên ma quỷ. Chúng ta không trị khỏi cho người bị thương, đã khiến quân y khinh thường, không thể lại để cho mình khinh thường mình.”
Xà y Quý tức giận nói: “Này, sao cậu nói chuyện khó nghe vậy chứ? Tôi chỉ suy đoán thôi, ai xem thường ai? Họ Phương kia, năm đó khi lão phu làm nghề y, cậu còn chưa ra đời đâu, đừng tưởng rằng dựa vào bí phương tổ truyền thì khinh thường anh hùng thiên hạ!”
“Tôi dùng bí phương tổ truyền cũng mạnh hơn người khác nhận bừa tổ tiên!” Xà y Phương khinh thường nói.
Thấy sắp gây gổ, chỉ thấy một quân nhân chạy tới, la lớn: “Chú Lý, giáo sư Đào cho mời, kêu chú đến lều trại số hai.”
Lều trại số hai chính là nơi bọn họ trị cho người bị thương, Thất Thốn không nhiều lời, đáp lại, mang theo Lý Thanh Vân và Lý Vân Thông đi qua.
Xà y Phương và xà y Quý không ầm ĩ nữa, nghiêm mặt nhìn nhau, chắp tay sau lưng, cung theo vào, định nhìn xem tình huống. Đều nói đồng hành là oan gia, hai người này ầm ĩ thành như vậy rồi, không rõ sao còn đi chung nữa?
Vào lều trại số hai, giáo sư Đào và một nhóm quân y đều ở đó, nhìn thấy nhóm người Lý Thất Thốn đi vào, giáo sư Đào vô cùng hưng phấn, kêu lên: “Thầy lang Lý, anh mau đến nhìn xem, hai người bọn họ có chuyển biến tốt đẹp rõ ràng, người trúng độc tố thần kinh đã tỉnh.”
Lý Thất Thốn mang theo Lý Thanh Vân và Lý Vân Thông đi đến trước giường của người bị thương, dạy bọn họ kiểm tra tình huống khôi phục của người bị thương như thế nào.
Kiểm tra xong, Lý Thất Thốn lại lắc đầu: “Tình huống khôi phục thật hỏng bét, có khác biệt rất lớn với kết quả như dự tính của tôi, thuốc của bọn tôi bình thường một lần thấy rõ hiệu quả, hai lần hoặc ba lần là có thể quét sạch toàn bộ độc tố trong cơ thể. Nếu như không quét sạch, vậy là vô dụng. Dùng nhiều hơn nữa chỉ còn độc thuốc bắc, gan thận sẽ bị hao tổn nghiêm trọng.”
Lý Thanh Vân biết rõ, đây là kết quả của rắn độc sau biến dị. Lúc trước hi Lý Thất Thốn cứu chữa cho chuyên gia khoáng thạch nước Mỹ kia, cũng bởi vì con rắn đầu sắt Mangshan biến dị, dẫn đến tình trạng nguy hiểm, đưa về bệnh viện thành phố cũng chịu thua, sau khi chuyển về nước Mỹ vẫn không được, cuối cùng tìm một con rắn đầu sắt Mangshan biến dị, gửi nọc độc sang Mỹ, sản sinh ra huyết thanh độc rắn nhắm vào, lúc này mới cứu được tính mạng.
Giáo sư Đào không hiểu hỏi: “Thầy lang Lý, chúng tôi thấy anh chỉ cho bọn họ dùng thuốc một lần đã đạt tới hiệu quả này, đã là kết quả vô cùng tốt, vì sao anh vẫn không vừa lòng chứ?”
Lý Thất Thốn thành thật trả lời: “Độc rắn quá mạnh, dược lực không đủ, nhưng thuốc lại không thể dùng quá mạnh, sẽ tổn hại đến gan thận của bệnh nhân. Ngày mai còn có thể lại dùng một lần, có thể giữ mạng, muốn triệt để chữa khỏi, sợ rằng phải chờ đến khi các anh nghiên cứu ra huyết thanh kháng độc rắn thế hệ mới.”
Trong quân y có người cười lạnh không đúng lúc: “Dùng phương thuốc dân gian của các anh không trị hết mới đúng chứ? Cuối cùng còn không phải dựa vào huyết thanh kháng độc rắn của Tây y sao? Có vài người ấy mà, chẳng biết trời cao đất rộng.”
“Im miệng!” Giáo sư Đào phẫn nộ xoay người lại, khiển trách Chu Đào: “Cậu có bản lĩnh có thể làm cho người bị thương tình huống chuyển biến tốt đẹp sao? Có thể bảo đảm giữ được tính mạng của bọn họ sao? Bản thân không biết hấp bánh bao còn chê người khác hấp không ăn được, không biết xấu hổ! Tôi sẽ báo cáo lên lãnh đạo tình huống phản ứng chi tiết nơi đây, người như cậu, không thích hợp đảm nhiệm quân y.”
Giáo sư Đào vẫn là lần đầu tiên nghiêm khắc khiển trách một bác sĩ như thế, Chu Đào lập tức mặt mày trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trên mặt xuống. Tuy rằng gia thế hắn không tầm thường, nhưng lấy địa vị của giáo sư Đào ở các bệnh viện quân khu lớn và sở nghiên cứu độc rắn, rất nhiều lãnh đạo đều sẽ nể mặt hắn.
Chu Đào định giải thích, nhưng lại bị quân y khác kéo về, bọn họ biết rõ tính khí của giáo sư Đào, chờ hắn bớt giận, có lẽ nói vài lời xin lỗi là được. Nếu như giải thích vào lúc này, ngược lại thành lửa cháy đổ thêm dầu.
Lý Thanh Vân không đồng tình với hạng người này, hơn nữa hắn cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, bởi vì quân đội đã kiểm nghiệm trình độ xà y của Lý Thất Thốn, mười mấy người bị thương còn lại cũng giao cho hắn khám chữa.
Bận rộn hơn nửa đêm, thuốc sắp dùng hết mới trị liệu xong một lần cho bảy mươi sáu người bị thương. Giáo sư Đào lại luôn đi cạnh bên, gặp được tình huống không hiểu lại không ngại học hỏi kẻ dưới, giống như học sinh cẩn thận hỏi nguyên nhân và nguyên lý điều trị. Trong số những người bị thương này lại có tám người bị rắn hổ mang chúa cắn, thuộc về độc tố hỗn hợp, là bị thương cực kỳ nguy hiểm, người bị thương hôm nay khiêng đi cũng là do rắn hổ mang chúa cắn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Thanh Vân đi theo Lý Thất Thốn cùng với vài quân y kiểm tra phòng bệnh, phát hiện phần lớn người bị thương đều chuyển biến tốt đẹp rõ ràng, nhưng có vài người bị thương cực kỳ nghiêm trọng vẫn không thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm. Đặc biệt là vài người bị rắn hổ mang chúa cắn kia, gần như không có chuyển biến, nói lên viên thuốc của Lý Thất Thốn không có tác dụng với bọn họ.
Người có bản lĩnh, ở đâu đều được tôn kính. Vài quân y ngày hôm qua có thành kiến với Lý Thất Thốn, lúc này cũng thay đổi thái độ, vô cùng khách khí thỉnh giáo Lý Thất Thốn một vài vấn đề.
Giáo sư Đào dậy hơi muộn, sau khi dậy, nhanh chóng tìm được đoàn người Lý Thất Thốn, hỏi hắn phương án điều trị tiếp theo. Bởi vì độc tính của một đám rắn độc này quá mạnh mẽ, khi chế tạo huyết thanh kháng rắn độc, xuất hiện một ít vấn đề, trước mắt vẫn cần những viên thuốc đặc hiệu do hắn mang đến.
Lý Thất Thốn nói cho giáo sư Đào viên thuốc không đủ, không nghĩ tới ở đây có nhiều người bị thương như vậy, quan quân đến mời cũng không nói rõ ràng. Lúc này viên thuốc chỉ còn một ít, cần về phối chế.
Giáo sư Đào nói cần thảo dược gì thì kêu quân đội dùng máy bay trực thăng đưa tới. Lý Thất Thốn lại nói không tiện, phải đi về tự mình phối. Phen này giáo sư Đào đã rõ, hóa ra người ta sợ bí phương tổ truyền của mình bị lộ.
Đã như vậy thì không thể cưỡng cầu nữa. Gọi Tôn Nham quản hậu cần đến, kêu hắn ra 10.000 tệ, nói là để thầy lang Lý trở về mua thảo dược phối chế thuốc trị độc rắn. Đây là chi phí nguyên vật liệu mua đồ, chi phí vất vả và thù lao chờ hoàn thành nhiệm vụ xong, quân đội sẽ trả.
Lúc Lý Thất Thốn đi gọi cả con trai Lý Vân Thông, nói là kêu hắn hỗ trợ. Lại giao hai bình thuốc còn lại và công cụ cho Lý Thanh Vân, nói Lý Thanh Vân có thể xuất sư, nếu như có người bị thương mới, có thể để cho hắn thử tay nghề.
Lý Vân Thông tràn đầy không vừa ý, còn định vụng trộm chơi đùa gần đó, nhưng bị một câu nói của ba hắn đến không dám nữa. Bởi vì Lý Thất Thốn nói, khắp núi nơi đây đều là rắn độc biến dị, quân nhân đều không phòng được, ngươi có đầu to như thế, bị rắn độc cắn một phát là không cứu mạng được.
Được rồi, Lý Vân Thông bị ba hắn triệt để đánh bại, đầu to và không kêu cứu mạng được có liên quan gì? Vì thế ngoan ngoãn đi theo Lý Thất Thốn, ngồi máy bay trực thăng đi về. Hai xà y khác cũng tiện thể đưa về.
Lý Thanh Vân cười thầm, trong lòng tự nhủ Đại Đầu bị ba hắn mang đi, ngược lại giảm việc cho mình, chờ lát nữa chuồn đi, ngắm phong cảnh giữa sườn núi đỉnh Vọng Tiên. Nhưng còn chưa đắc ý được bao lâu đã bị chuyện bất ngờ làm rối loạn kế hoạch.
Một quân nhân sốt ruột xông vào lều trại của hắn, la lớn: “Anh Lý, đội khảo sát lại rơi vào tập kích của rất nhiều rắn độc, hiệu quả của huyết thanh kháng độc rắn không rõ ràng, đã có hai người hy sinh tại chỗ, hiện giờ mời anh đi tới hiện trường, dùng phương pháp dân gian chữa trị cho chuyên gia và đồng đội của bọn tôi.”
Vào quân doanh, cho dù tạm thời triệu tập cũng thế, đã xem như nửa quân nhân, thời khắc khẩn cấp, phải tuân theo mệnh lệnh của quân đội, nếu chống lệnh, sợ rằng không bị quân đội đoàng đoàng đoàng thì cũng không có kết cục gì tốt.
“Được, có người dẫn đường cho tôi là được.” Lý Thanh Vân đứng lên, đeo ba lô leo núi bước đi, đang lo không kiếm được cớ đi ra ngoài, phen này hay rồi, có thể đến gần đội khảo sát, thậm chí có thể đi vào đạo quan đổ nát trên đỉnh núi nhìn xem.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook