Nhìn Lên - Thủy Mật Đào Vị
-
Chương 24
Editor: Olwen_5
Mấy ngày sau, mỗi buổi tối, đều là Hứa Túc Dã tới phòng Thời Lục ngủ.
Nhưng hắn chỉ nằm cách xa, rất ít có sự tiếp xúc thân mật.
Gần nhất Thời Lục nhìn qua có vẻ mệt mỏi, tinh thần uể oải, cả người đều như không dậy nổi, việc đùa giỡn hắn cũng không còn hứng thú nữa.
Hứa Túc Dã sốt ruột trong lòng, nhưng vẫn không dám nói cho cô biết.
Hắn càng ngày càng không có cảm giác an toàn, sợ Thời Lục xảy ra chuyện, liền gắn camera và định vị ở trên xe cô.
"Ngày mai anh đưa em đi làm đi?" Lúc ăn cơm chiều, Hứa Túc Dã thử thăm dò.
Thời Lục đúng lúc không muốn lái xe, lười nhác gật đầu.
Cơm chiều cô chỉ ăn một ít, liền đặt đũa xuống, nằm ở trên sô pha nhắm mắt lại dưỡng thần.
Hứa Túc Dã yên ngồi xuống cạnh cô.
"Ngày mai em muốn đến nơi nào?"
"Kỳ Đại"
"Em làm việc ở Kỳ Đại?" Nói đến cũng thật buồn cười, bọn họ đã kết hôn, nhưng hắn thậm chí còn không biết Thời Lụ làm công việc gì.
Sợ chọc giận cô, hắn ngày thường hiểu rõ tính khí của cô, có chút cẩn thận.
"Ừ" Thời Lục lười nói nhiều lời.
"Lên giường nằm đi" Hắn muốn ôm cô đi đến giường.
"Không cần" Thời Lục không kiên nhẫn mà nói xong, nhấc chân lên đạp vào người hắn một chút "Cách xa tôi ra một chút"
Hứa Túc Dã thuận theo mà đứng dậy, đến ghế sô pha bênh cạnh mà ngồi xuống.
Hắn nhìn cô, sau đó phải thực nhắc chế tầm mắt, sợ quấy nhiễu cô.
________
Buổi tối trước khi ngủ, Thời Lục từ tủ lạnh lấy ra mấy bình rượu, ngồi ở trước cửa sổ yên lặng uống.
Hứa Túc Dã khuyên cô, nhưng mới mở lời đã bị cô đánh gãy "Đừng làm phiền tôi"
Hắn không dám nói lại.
Ban ngày, Thời Lục rất ít để ý đến hắn
Lúc ngủ, Thời Lục cũng không cho hắn tới gần.
Bọn họ rõ ràng là vợ chồng, nhưng so với người xa lạ còn cũng không khác là bao.
Hứa Túc Dã có thể cảm nhận Thời Lục cố ý đối xử với hắn như vậy, cô đang trừng phạt chuyện hắn bỏ đi lần trước.
Nói chuyện cùng Trì Càng, hắn biết bệnh của Thời Lục đang chuyển biến.
Cụ thể là ngày thứ sáu đó.
Gần đây Thời Lục rất thích ngủ, còn dậy rất sớm.
Đôi mắt cô rất sáng, đuôi lông mày khẽ nhếch, nhìn qua tâm tình rất tốt.
Cơm sáng cô vẫn ăn bình thường, không giống như trước không muốn ăn.
Hứa Túc Dã đưa cô đi làm, lúc cô bước xuống xe, còn quay lại vẫy tay với hắn.
Hắn nghĩ rằng bệnh của cô đang dần tốt lên, nhẹ nhàng thở ra.
Buổi tối, Hứa Túc Dã đi đón cô làm về.
Thời Lục so với ngày thường nói rất nhiều, còn cùng hắn chia sẻ chuyện ở trường học.
"Tôi có một học sinh rất có thiên phú, tương lai khẳng định có thể trở thành tay kéo đàn cello xuất sắc".
"Hôm nay tôi gặp được bạn cũ học cao trung, Công Văn Nghệ, anh còn nhớ không?"
Hứa Túc Dã chuyên tâm nhìn về con đường phía trước, tay áo sơ mi kéo nhẹ lên, cánh tay thả lỏng mà để ở trên tay lái xe, tiếng nói ôn hòa "Ừ, nhớ rõ, trước kia em ngồi cùng bàn".
"Trước kia ở trường học có quen biết, giờ gặp lại lần nữa, thật hay".
"Đúng vậy".
"Cô ấy nói đến tết sẽ tổ chức họp lớp, anh có muốn đi không?" Thời Lục quay đầu nhìn về phía hắn.
"Em đi thì anh đi" Vừa lúc phải đợi đèn đỏ, Hứa Túc Dã dừng lại xe, thừa dịp nhìn về phía cô
Thời Lục hôm nay so với những ngày trước đều không giống nhau, mắt đào hoa hơi cong, khóe môi vẫn luôn vô ý thức cong lên.
Trong trí nhớ, hắn rất ít khi nhìn thấy cô vui vẻ.
Tâm tình của hắn cũng từ đó mà tốt lên, đôi mắt đen nhánh nổi lên ý cười.
Nhìn đèn giao thông phía trước đếm ngược, tâm tư Hứa Túc Dã khẽ động, thử thăm dò hỏi "Chúng ta đi ra ngoài ăn?"
"Được" Thời Lục quả nhiên đáp ứng.
Đèn xanh sáng lên, Hứa Túc Dã nhẹ nhàng dẫm chân ga xuống, đưa cô đến một nhà hàng kiểu Pháp.
Trên đường đi, Thời Lục nhìn ra bên ngoài cửa sổ, câu được câu không mà cùng Hứa Túc Dã nói chuyện.
"Anh còn nhớ rõ không? Trước kia gần nhà tôi có một vị hàng xóm, ông ta ở trong sân trồng một vườn hoa hướng dương".
Bọn họ lúc trước sống cùng nhau, đó là năm nghỉ hè tốt nghiệp sơ trung.
"Nhớ rõ"
"Cái vị lão gia nói trồng hoa hướng dương là vì kỷ niệm ngày vợ ông ấy qua đời" Giọng nói của Thời Lục rất nhẹ "Hứa Túc Dã, nếu tôi chết, anh cũng sẽ vì tôi mà trồng hoa hướng dương chứ?".
Hứa Túc Dã đột nhiên dẫm hạ phanh lại.
Màu môi của hắn trắng bệch, con ngươi co rút lại, kinh hoàng nhìn cô, thanh âm run rẩy,"Thời Lục"
"Tôi nói giỡn" Thời Lục đưa lưng về phía hắn, ngữ khí bình tĩnh.
Trong lúc ăn cơm, toàn bộ quá trình Hứa Túc Dã đều bất an lo sợ, lực chú ý vẫn luôn đặt ở trên người Thời Lục.
Thời Lục lại rất bình tĩnh.
Cô có lẽ chỉ là dọa hắn, Hứa Túc Dã nghĩ vậy.
Hắn tình nguyện đó chỉ là sự trả thù của Thời Lục, thật không mong lời kia có khác hàm nghĩa.
_
______
Buổi tối về đến nhà, Hứa Túc Dã ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh cô.
Thời Lục lại bỗng nhiên nằm lên trên người hắn.
Trong bóng đêm, hô hấp của Hứa Túc Dã trở nên có chút tán loạn, đôi mắt rất sáng, chuyên chú nhìn cô.
Hắn ngừng thở, chờ cô nói.
Thời Lục chỉ mặc váy ngủ hai dây, rất mỏng, bọn họ cơ hồ không có cách trở, có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể lẫn nhau.
"Muốn làm không?" Thời Lục hỏi.
"Muốn" giọng nói của Hứa Túc Dã khàn khàn, che giấu không được kích động.
Một bàn tay Hứa Túc Dã đặt ở sau cổ cô, mềm nhẹ sờ soạng, hơi ngẩng đầu lên, hôn lên môi cô.
Động tác của hắn rất nhẹ mà tách đôi môi cô ra, đầu lưỡi giốn nhưg lông chim đảo qua hàm trên của cô.
Thời Lục không đẩy hắn ra.
Hứa Túc Dã quay người đè lên người cô, đem váy ngủ của cô đẩy lên, nhẹ nhàng hôn môi.
Lúc chuẩn bị bắt đầu, Hứa Túc Dã mới bỗng nhiên phát hiện thiếu đồ.
Cánh tay hắn chống ở bên cạnh người cô, đường cong sắc bén, mồ hôi theo cằm nhỏ tinh xảo mà chảy xuống "Thiếu đồ, anh đi mua".
"Không sao" Thời Lục chủ động ôm cổ hắn.
"Em đồng ý sinh con cho anh sao?" Hứa Túc Dã dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên cằm.
Thời Lục nhắm mắt lại, hàm hồ đồng ý "Ừ, anh nhanh lên".
"Được" đôi mắt Hứa Túc Dã sáng lên, thương tiếc mà hôn lên sườn mặt của cô.
Thời Lục hơi ngửa đầu, phần lưng không có dán ở trên giường, mà lõm ra một độ cong.
Cô bị mồ hôi làm ướt nhẹp, dính ở trên mặt, nói ra âm thanh nhỏ vụn "Anh đoán, tôi có đi tìm người khác không?"
Động tác của Hứa Túc Dã dừng lại, sau đó vì tình thế cấp bách mà cúi đầu, hôn lên môi cô, thấp giọng nói: "Anh không muốn biết, đừng nói".
"Anh sợ?"
"Anh sợ, em đừng nói"
Tuy rằng cảm thấy Thời Lục có thể sẽ không tìm người khác, nhưng bọn họ chia tay bốn năm, trung gian sẽ phát sinh chuyện gì, không ai có thể bảo đảm.
Sự thật đối với Hứa Túc Dã mà nói, đều không quan trọng. Chỉ cần cô không nói, hắn liền có thể đem cô từ đầu tới cuối đều chỉ thuộc về mình hắn.
Mắt đào hoa của Thời Lục híp lại, môi đỏ cong lên.
Hứa Túc Dã không có cách tiếp tục ngụy trang, ánh mắt hắn thật sâu nhìn cô, ánh mắt si mê, như là nguyện ý chết ở trên người cô.
"Anh còn thích lừa mình dối người?"
"Đúng vậy." Hứa Túc Dã dứt khoát mà thừa nhận.
Bọn họ lăn lộn đến rạng sáng mới dần dần dừng lại.
Hứa Túc Dã gắt gao ôm Thời Lục, tim đập như sấm.
"Ngủ đi"
"Không tiếp tục nữa sao?" Thời Lục hỏi.
"Còn muốn sao?"
"Anh không được?" Thời Lục nhướng mày, hoàn toàn không thèm để ý những lời này có thể làm tổn thương đến tự tôn của hắn.
Hứa Túc Dã không trả lời, dùng hành động mà nói cho cô đáp án.
Dục vọng của hắn mạnh mẽ, Thời Lục trước kia không ham thích.
Cho nên theo thói quen, cô bảo hắn dừng hắn liền dừng.
Rất ít khi Thời Lục nhiệt tình như hôm nay.
Hứa Túc Dã không kịp suy nghĩ nguyên nhân, hùa theo cô cùng thỏa mãn cô và dục vọng của hắn.
Sáng sớm, cả cơ thể Thời Lục đều mệt mỏi, Hứa Túc Dã lại gần cô liền dùng sức đẩy hắn ra.
Hắn không một câu oán hận, ôm cô đi tắm, sau đó dịu dàng ôm cô đi vào giấc ngủ.
Kỳ thật Thời Lục có đam mê thích bị ngược.
Khi còn nhỏ, mỗi lần cô bị thương, bởi vì cô nhịn không được mà chạm vào miệng vết thương.
Ấn miệng vết thương để khiến mình đau đớn, làm cô cảm thấy sợ, lại nhịn không được mà thành nghiện.
Càng quan trọng là chỉ có lúc cô bị bệnh mới có thể có thời gian ngắn ngủi được cha mẹ để ý đến
Biết rõ cơ thể không tốt, lại không khống chế được. Hoặc là biết nhưng không muốn khống chế.
Thời Lục chủ động, ngay từ đầu Hứa Túc Dã cảm thấy vui vẻ.
Nhưng hai ngày sau, nghi hoặc trong lòng hắn càng lúc càng lớn.
Biểu hiện của cô quá mức hưng phấn, cả ngày mất ngủ, mỗi ngày chỉ ngủ ba đến bốn tiếng.
Hứa Túc Dã khuyên cô ở nhà ngủ bù, cô lại như không cảm nhận thấy, không thể ngủ được.
Một lần, Trì Càng gọi điện thoại đến, hẹn thời gian gặp mặt là hai ngày sau.
Buổi tối, Thời Lục đột nhiên không quấn lấy hắn, cảm xúc của cô đi xuống, cả người đều ủ rũ.
Ăn uống, ngủ nghỉ, bất luận chuyện gì đều không có hứng thú nổi.
Hứa Túc Dã thử nói chuyện cùng cô, rất ít khi được đáp lại. Nếu có đáp lại, cơ bản cũng chỉ vài ba câu, thái độ cũng không kiên nhẫn.
Hắn có thể cảm nhận được Thời Lục không để ý tới bất kỳ chuyện gì, cô chỉ chìm đắm trong cảm xúc của mình.
Gần rạng sáng, thấy Thời Lục không có ý muốn lên giường ý ngủ, Hứa Túc Dã thấp giọng nhắc nhở "Nên đi ngủ"
"Không cần phiền đến anh, anh trở về đi"
"Cái gì?"
"Về phòng của anh ngủ đi" Thời Lục cau mày.
Hứa Túc Dã nắm chặt tay, lại lần nữa buông ra.
Như quay về 4 năm trước, thái độ của cô đối với hắn giống như bây giờ, thay đổi rất nhanh.
Cuối cùng, hắn thuận theo mà đồng ý "Được"
Những ngày sau, hắn không yên lòng, lặng lẽ theo dõi cô.
Rạng sáng hai giờ, Thời Lục dựa vào cửa sổ ngủ.
Hứa Túc Dã dùng mật mã mở cửa, ôm cô lên giường, giúp cô đắp chăn đàng hoàng, sau đó mới rời đi.
Ngày hôm sau Thời Lục tỉnh lại, phát hiện mình ở trên giường, có trong nháy mắt liền nghi hoặc, cô nhớ rõ mình dựa vào bên cửa ngủ.
Có thể là uống say nên cô đã nhầm lẫn.
Buổi sáng không có tiết dạy, Thời Lục có chút lười biếng, nằm ở trên giường thật lâu mới rời giường.
Kỳ thật cô thật cũng chưa trải qua cảm giác này. Khi thì như ở trên đám mây, cả người đều rất vui vẻ, khi thì như ngã vào vực sâu, bất luận chuyện gì đều không hứng thú nổi.
Cô biết mình nên đi bệnh viện, nhưng cô rất bài xích việc này, không muốn đi.
Cũng may cô còn có thể miễn cưỡng khống chế được cảm xúc, không để hoàn toàn bị ảnh hưởng. Đến nỗi ngày thường đối xử với Hứa Túc Dã lạnh nhạt, cũng là bởi vì cô không nghĩ sẽ khống chế, chỉ nghĩ tùy hứng đối xử như vậy với hắn.
_________
Buổi tối, cô vừa về đến nhà, điện thoại liền vang lên, Thời Lục vào ghi chú, cảm thấy có chút đau đầu, do dự thật lâu mới nghe máy.
Ngoài dự đoán, lần này cha mẹ không ép cô kết hôn cùng Giang Thừa nữa, nói là Giang gia chủ động hủy bỏ hôn ước, nhưng chuyện hai nhà hợp tác sẽ không bị ảnh hưởng.
Thời Lục nói hai câu có lệ, sau đó ngắt điện thoại.
Hứa Túc Dã đi tới, tựa hồ như có chuyện muốn nói. Thời Lục lại nhận được điện thoại của Trì Càng, lần này cô không do dự, liền nghe máy.
Bọn họ cách nhau không xa, Hứa Túc Dã dễ dàng nhìn thấy trên màn hình điện thoại.
Hắn đứng yên tại chỗ, ánh mắt trầm ngưng, tay đặt trên tay vịn ghế sô pha không tự giác mà dùng sức, mu bàn tay nổi lên mạch máu màu xanh nhạt rõ ràng.
"Ngày mai tôi liền về nước" Trì Càng nói.
Thời Lục trầm mặc.
"Cô không muốn nói gì sao?"
"Nói cái gì?"
"Không định đến gặp tôi sao?"
Thời Lục cười.
Đây là lần đầu tiên Hứa Túc Dã nhìn thấy cô cười từ sau những ngày kia.
Liên tưởng tới cuộc nói chuyện của cô và Trì Càng, biết Trì Càng là một nam nhân trẻ, giọng nói như ánh mặt trời.
Hứa Túc Dã rũ mắt xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
Trì Càng vịn tây trên lan can ban công, liếm liếm môi "Gần đây cô có uống thuốc đúng giờ không?"
Không đợi cô trả lời, hắn tiếp tục nói "Ngày mai tôi trở về, cô gạt tôi cũng vô dụng."
"Cho nên?" Thời Lục hỏi.
"Chờ tôi về, tôi cùng cô nói"
"Nếu anh chỉ muốn nói về chuyện này, thì đừng tới gặp tôi"
Bỗng nhiên Trì Càng nói sang một việc khác "Chúng ta là cùng một loại người, cô nghĩ gì, tôi đều rất rõ".
Thời Lục nắm chặt điện thoại, không nói.
"Cô yên tâm, tôi không ép cô, chỉ là muốn cùng cô nói chuyện".
"Ừ".
"Ngày mai gặp".
"Được".
Ngắt điện thoại, nhìn thấy Hứa Túc Dã đứng ở một bên, Thời Lục trực tiếp bỏ qua hắn, liền đi vòng qua đi.
Hứa Túc Dã bỗng nhiên nắm lấy cổ tay của cô, động tác cũng không nhẹ.
"Nói chuyện cùng bạn sao?" Hắn hỏi.
Thời Lục nhăn mi lại, "Không cần anh quản"
Hứa Túc Dã hiện tại có thể chia cô ra làm hai trạng thái.
Hiện tại cô không quá mức vui vẻ, tâm trạng không quá đi xuống, là ở mức bình thường.
Lúc vui vẻ, cô lôi kéo hắn ở trên giường trầm luân.
Lúc đi xuống, cô hoàn toàn không để ý đến hắn.
Hiện tại cô không ở hai trạng thái kia, nhưng cũng không muốn nói nhiều với hắn.
Thời Lục biết rõ dục vọng chiếm hữu của hắn rất mạnh, nhưng vẫn không muốn cho hắn một lời giải thích.
Hắn ở trong lòng cô, một chút cũng không quan trọng.
So với trước kia cũng không khác nhau, hắn vẫn như cũ chỉ là đồ chơi của cô.
"Anh sẽ không quản em, chỉ là muốn hỏi một chút" Thái độ của hắn hèn mọn, sức lực trên tay không tự giác mà lỏng đi rất nhiều.
Thời Lục hất tay hắn ra, xoay người đi vào nhà.
Hứa Túc Dã đứng tại chỗ, hít sâu vài cái, chớp mắt có chút nhanh.
Đợi một lát, hắn xoay người đi theo sau
Mấy ngày sau, mỗi buổi tối, đều là Hứa Túc Dã tới phòng Thời Lục ngủ.
Nhưng hắn chỉ nằm cách xa, rất ít có sự tiếp xúc thân mật.
Gần nhất Thời Lục nhìn qua có vẻ mệt mỏi, tinh thần uể oải, cả người đều như không dậy nổi, việc đùa giỡn hắn cũng không còn hứng thú nữa.
Hứa Túc Dã sốt ruột trong lòng, nhưng vẫn không dám nói cho cô biết.
Hắn càng ngày càng không có cảm giác an toàn, sợ Thời Lục xảy ra chuyện, liền gắn camera và định vị ở trên xe cô.
"Ngày mai anh đưa em đi làm đi?" Lúc ăn cơm chiều, Hứa Túc Dã thử thăm dò.
Thời Lục đúng lúc không muốn lái xe, lười nhác gật đầu.
Cơm chiều cô chỉ ăn một ít, liền đặt đũa xuống, nằm ở trên sô pha nhắm mắt lại dưỡng thần.
Hứa Túc Dã yên ngồi xuống cạnh cô.
"Ngày mai em muốn đến nơi nào?"
"Kỳ Đại"
"Em làm việc ở Kỳ Đại?" Nói đến cũng thật buồn cười, bọn họ đã kết hôn, nhưng hắn thậm chí còn không biết Thời Lụ làm công việc gì.
Sợ chọc giận cô, hắn ngày thường hiểu rõ tính khí của cô, có chút cẩn thận.
"Ừ" Thời Lục lười nói nhiều lời.
"Lên giường nằm đi" Hắn muốn ôm cô đi đến giường.
"Không cần" Thời Lục không kiên nhẫn mà nói xong, nhấc chân lên đạp vào người hắn một chút "Cách xa tôi ra một chút"
Hứa Túc Dã thuận theo mà đứng dậy, đến ghế sô pha bênh cạnh mà ngồi xuống.
Hắn nhìn cô, sau đó phải thực nhắc chế tầm mắt, sợ quấy nhiễu cô.
________
Buổi tối trước khi ngủ, Thời Lục từ tủ lạnh lấy ra mấy bình rượu, ngồi ở trước cửa sổ yên lặng uống.
Hứa Túc Dã khuyên cô, nhưng mới mở lời đã bị cô đánh gãy "Đừng làm phiền tôi"
Hắn không dám nói lại.
Ban ngày, Thời Lục rất ít để ý đến hắn
Lúc ngủ, Thời Lục cũng không cho hắn tới gần.
Bọn họ rõ ràng là vợ chồng, nhưng so với người xa lạ còn cũng không khác là bao.
Hứa Túc Dã có thể cảm nhận Thời Lục cố ý đối xử với hắn như vậy, cô đang trừng phạt chuyện hắn bỏ đi lần trước.
Nói chuyện cùng Trì Càng, hắn biết bệnh của Thời Lục đang chuyển biến.
Cụ thể là ngày thứ sáu đó.
Gần đây Thời Lục rất thích ngủ, còn dậy rất sớm.
Đôi mắt cô rất sáng, đuôi lông mày khẽ nhếch, nhìn qua tâm tình rất tốt.
Cơm sáng cô vẫn ăn bình thường, không giống như trước không muốn ăn.
Hứa Túc Dã đưa cô đi làm, lúc cô bước xuống xe, còn quay lại vẫy tay với hắn.
Hắn nghĩ rằng bệnh của cô đang dần tốt lên, nhẹ nhàng thở ra.
Buổi tối, Hứa Túc Dã đi đón cô làm về.
Thời Lục so với ngày thường nói rất nhiều, còn cùng hắn chia sẻ chuyện ở trường học.
"Tôi có một học sinh rất có thiên phú, tương lai khẳng định có thể trở thành tay kéo đàn cello xuất sắc".
"Hôm nay tôi gặp được bạn cũ học cao trung, Công Văn Nghệ, anh còn nhớ không?"
Hứa Túc Dã chuyên tâm nhìn về con đường phía trước, tay áo sơ mi kéo nhẹ lên, cánh tay thả lỏng mà để ở trên tay lái xe, tiếng nói ôn hòa "Ừ, nhớ rõ, trước kia em ngồi cùng bàn".
"Trước kia ở trường học có quen biết, giờ gặp lại lần nữa, thật hay".
"Đúng vậy".
"Cô ấy nói đến tết sẽ tổ chức họp lớp, anh có muốn đi không?" Thời Lục quay đầu nhìn về phía hắn.
"Em đi thì anh đi" Vừa lúc phải đợi đèn đỏ, Hứa Túc Dã dừng lại xe, thừa dịp nhìn về phía cô
Thời Lục hôm nay so với những ngày trước đều không giống nhau, mắt đào hoa hơi cong, khóe môi vẫn luôn vô ý thức cong lên.
Trong trí nhớ, hắn rất ít khi nhìn thấy cô vui vẻ.
Tâm tình của hắn cũng từ đó mà tốt lên, đôi mắt đen nhánh nổi lên ý cười.
Nhìn đèn giao thông phía trước đếm ngược, tâm tư Hứa Túc Dã khẽ động, thử thăm dò hỏi "Chúng ta đi ra ngoài ăn?"
"Được" Thời Lục quả nhiên đáp ứng.
Đèn xanh sáng lên, Hứa Túc Dã nhẹ nhàng dẫm chân ga xuống, đưa cô đến một nhà hàng kiểu Pháp.
Trên đường đi, Thời Lục nhìn ra bên ngoài cửa sổ, câu được câu không mà cùng Hứa Túc Dã nói chuyện.
"Anh còn nhớ rõ không? Trước kia gần nhà tôi có một vị hàng xóm, ông ta ở trong sân trồng một vườn hoa hướng dương".
Bọn họ lúc trước sống cùng nhau, đó là năm nghỉ hè tốt nghiệp sơ trung.
"Nhớ rõ"
"Cái vị lão gia nói trồng hoa hướng dương là vì kỷ niệm ngày vợ ông ấy qua đời" Giọng nói của Thời Lục rất nhẹ "Hứa Túc Dã, nếu tôi chết, anh cũng sẽ vì tôi mà trồng hoa hướng dương chứ?".
Hứa Túc Dã đột nhiên dẫm hạ phanh lại.
Màu môi của hắn trắng bệch, con ngươi co rút lại, kinh hoàng nhìn cô, thanh âm run rẩy,"Thời Lục"
"Tôi nói giỡn" Thời Lục đưa lưng về phía hắn, ngữ khí bình tĩnh.
Trong lúc ăn cơm, toàn bộ quá trình Hứa Túc Dã đều bất an lo sợ, lực chú ý vẫn luôn đặt ở trên người Thời Lục.
Thời Lục lại rất bình tĩnh.
Cô có lẽ chỉ là dọa hắn, Hứa Túc Dã nghĩ vậy.
Hắn tình nguyện đó chỉ là sự trả thù của Thời Lục, thật không mong lời kia có khác hàm nghĩa.
_
______
Buổi tối về đến nhà, Hứa Túc Dã ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh cô.
Thời Lục lại bỗng nhiên nằm lên trên người hắn.
Trong bóng đêm, hô hấp của Hứa Túc Dã trở nên có chút tán loạn, đôi mắt rất sáng, chuyên chú nhìn cô.
Hắn ngừng thở, chờ cô nói.
Thời Lục chỉ mặc váy ngủ hai dây, rất mỏng, bọn họ cơ hồ không có cách trở, có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể lẫn nhau.
"Muốn làm không?" Thời Lục hỏi.
"Muốn" giọng nói của Hứa Túc Dã khàn khàn, che giấu không được kích động.
Một bàn tay Hứa Túc Dã đặt ở sau cổ cô, mềm nhẹ sờ soạng, hơi ngẩng đầu lên, hôn lên môi cô.
Động tác của hắn rất nhẹ mà tách đôi môi cô ra, đầu lưỡi giốn nhưg lông chim đảo qua hàm trên của cô.
Thời Lục không đẩy hắn ra.
Hứa Túc Dã quay người đè lên người cô, đem váy ngủ của cô đẩy lên, nhẹ nhàng hôn môi.
Lúc chuẩn bị bắt đầu, Hứa Túc Dã mới bỗng nhiên phát hiện thiếu đồ.
Cánh tay hắn chống ở bên cạnh người cô, đường cong sắc bén, mồ hôi theo cằm nhỏ tinh xảo mà chảy xuống "Thiếu đồ, anh đi mua".
"Không sao" Thời Lục chủ động ôm cổ hắn.
"Em đồng ý sinh con cho anh sao?" Hứa Túc Dã dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên cằm.
Thời Lục nhắm mắt lại, hàm hồ đồng ý "Ừ, anh nhanh lên".
"Được" đôi mắt Hứa Túc Dã sáng lên, thương tiếc mà hôn lên sườn mặt của cô.
Thời Lục hơi ngửa đầu, phần lưng không có dán ở trên giường, mà lõm ra một độ cong.
Cô bị mồ hôi làm ướt nhẹp, dính ở trên mặt, nói ra âm thanh nhỏ vụn "Anh đoán, tôi có đi tìm người khác không?"
Động tác của Hứa Túc Dã dừng lại, sau đó vì tình thế cấp bách mà cúi đầu, hôn lên môi cô, thấp giọng nói: "Anh không muốn biết, đừng nói".
"Anh sợ?"
"Anh sợ, em đừng nói"
Tuy rằng cảm thấy Thời Lục có thể sẽ không tìm người khác, nhưng bọn họ chia tay bốn năm, trung gian sẽ phát sinh chuyện gì, không ai có thể bảo đảm.
Sự thật đối với Hứa Túc Dã mà nói, đều không quan trọng. Chỉ cần cô không nói, hắn liền có thể đem cô từ đầu tới cuối đều chỉ thuộc về mình hắn.
Mắt đào hoa của Thời Lục híp lại, môi đỏ cong lên.
Hứa Túc Dã không có cách tiếp tục ngụy trang, ánh mắt hắn thật sâu nhìn cô, ánh mắt si mê, như là nguyện ý chết ở trên người cô.
"Anh còn thích lừa mình dối người?"
"Đúng vậy." Hứa Túc Dã dứt khoát mà thừa nhận.
Bọn họ lăn lộn đến rạng sáng mới dần dần dừng lại.
Hứa Túc Dã gắt gao ôm Thời Lục, tim đập như sấm.
"Ngủ đi"
"Không tiếp tục nữa sao?" Thời Lục hỏi.
"Còn muốn sao?"
"Anh không được?" Thời Lục nhướng mày, hoàn toàn không thèm để ý những lời này có thể làm tổn thương đến tự tôn của hắn.
Hứa Túc Dã không trả lời, dùng hành động mà nói cho cô đáp án.
Dục vọng của hắn mạnh mẽ, Thời Lục trước kia không ham thích.
Cho nên theo thói quen, cô bảo hắn dừng hắn liền dừng.
Rất ít khi Thời Lục nhiệt tình như hôm nay.
Hứa Túc Dã không kịp suy nghĩ nguyên nhân, hùa theo cô cùng thỏa mãn cô và dục vọng của hắn.
Sáng sớm, cả cơ thể Thời Lục đều mệt mỏi, Hứa Túc Dã lại gần cô liền dùng sức đẩy hắn ra.
Hắn không một câu oán hận, ôm cô đi tắm, sau đó dịu dàng ôm cô đi vào giấc ngủ.
Kỳ thật Thời Lục có đam mê thích bị ngược.
Khi còn nhỏ, mỗi lần cô bị thương, bởi vì cô nhịn không được mà chạm vào miệng vết thương.
Ấn miệng vết thương để khiến mình đau đớn, làm cô cảm thấy sợ, lại nhịn không được mà thành nghiện.
Càng quan trọng là chỉ có lúc cô bị bệnh mới có thể có thời gian ngắn ngủi được cha mẹ để ý đến
Biết rõ cơ thể không tốt, lại không khống chế được. Hoặc là biết nhưng không muốn khống chế.
Thời Lục chủ động, ngay từ đầu Hứa Túc Dã cảm thấy vui vẻ.
Nhưng hai ngày sau, nghi hoặc trong lòng hắn càng lúc càng lớn.
Biểu hiện của cô quá mức hưng phấn, cả ngày mất ngủ, mỗi ngày chỉ ngủ ba đến bốn tiếng.
Hứa Túc Dã khuyên cô ở nhà ngủ bù, cô lại như không cảm nhận thấy, không thể ngủ được.
Một lần, Trì Càng gọi điện thoại đến, hẹn thời gian gặp mặt là hai ngày sau.
Buổi tối, Thời Lục đột nhiên không quấn lấy hắn, cảm xúc của cô đi xuống, cả người đều ủ rũ.
Ăn uống, ngủ nghỉ, bất luận chuyện gì đều không có hứng thú nổi.
Hứa Túc Dã thử nói chuyện cùng cô, rất ít khi được đáp lại. Nếu có đáp lại, cơ bản cũng chỉ vài ba câu, thái độ cũng không kiên nhẫn.
Hắn có thể cảm nhận được Thời Lục không để ý tới bất kỳ chuyện gì, cô chỉ chìm đắm trong cảm xúc của mình.
Gần rạng sáng, thấy Thời Lục không có ý muốn lên giường ý ngủ, Hứa Túc Dã thấp giọng nhắc nhở "Nên đi ngủ"
"Không cần phiền đến anh, anh trở về đi"
"Cái gì?"
"Về phòng của anh ngủ đi" Thời Lục cau mày.
Hứa Túc Dã nắm chặt tay, lại lần nữa buông ra.
Như quay về 4 năm trước, thái độ của cô đối với hắn giống như bây giờ, thay đổi rất nhanh.
Cuối cùng, hắn thuận theo mà đồng ý "Được"
Những ngày sau, hắn không yên lòng, lặng lẽ theo dõi cô.
Rạng sáng hai giờ, Thời Lục dựa vào cửa sổ ngủ.
Hứa Túc Dã dùng mật mã mở cửa, ôm cô lên giường, giúp cô đắp chăn đàng hoàng, sau đó mới rời đi.
Ngày hôm sau Thời Lục tỉnh lại, phát hiện mình ở trên giường, có trong nháy mắt liền nghi hoặc, cô nhớ rõ mình dựa vào bên cửa ngủ.
Có thể là uống say nên cô đã nhầm lẫn.
Buổi sáng không có tiết dạy, Thời Lục có chút lười biếng, nằm ở trên giường thật lâu mới rời giường.
Kỳ thật cô thật cũng chưa trải qua cảm giác này. Khi thì như ở trên đám mây, cả người đều rất vui vẻ, khi thì như ngã vào vực sâu, bất luận chuyện gì đều không hứng thú nổi.
Cô biết mình nên đi bệnh viện, nhưng cô rất bài xích việc này, không muốn đi.
Cũng may cô còn có thể miễn cưỡng khống chế được cảm xúc, không để hoàn toàn bị ảnh hưởng. Đến nỗi ngày thường đối xử với Hứa Túc Dã lạnh nhạt, cũng là bởi vì cô không nghĩ sẽ khống chế, chỉ nghĩ tùy hứng đối xử như vậy với hắn.
_________
Buổi tối, cô vừa về đến nhà, điện thoại liền vang lên, Thời Lục vào ghi chú, cảm thấy có chút đau đầu, do dự thật lâu mới nghe máy.
Ngoài dự đoán, lần này cha mẹ không ép cô kết hôn cùng Giang Thừa nữa, nói là Giang gia chủ động hủy bỏ hôn ước, nhưng chuyện hai nhà hợp tác sẽ không bị ảnh hưởng.
Thời Lục nói hai câu có lệ, sau đó ngắt điện thoại.
Hứa Túc Dã đi tới, tựa hồ như có chuyện muốn nói. Thời Lục lại nhận được điện thoại của Trì Càng, lần này cô không do dự, liền nghe máy.
Bọn họ cách nhau không xa, Hứa Túc Dã dễ dàng nhìn thấy trên màn hình điện thoại.
Hắn đứng yên tại chỗ, ánh mắt trầm ngưng, tay đặt trên tay vịn ghế sô pha không tự giác mà dùng sức, mu bàn tay nổi lên mạch máu màu xanh nhạt rõ ràng.
"Ngày mai tôi liền về nước" Trì Càng nói.
Thời Lục trầm mặc.
"Cô không muốn nói gì sao?"
"Nói cái gì?"
"Không định đến gặp tôi sao?"
Thời Lục cười.
Đây là lần đầu tiên Hứa Túc Dã nhìn thấy cô cười từ sau những ngày kia.
Liên tưởng tới cuộc nói chuyện của cô và Trì Càng, biết Trì Càng là một nam nhân trẻ, giọng nói như ánh mặt trời.
Hứa Túc Dã rũ mắt xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
Trì Càng vịn tây trên lan can ban công, liếm liếm môi "Gần đây cô có uống thuốc đúng giờ không?"
Không đợi cô trả lời, hắn tiếp tục nói "Ngày mai tôi trở về, cô gạt tôi cũng vô dụng."
"Cho nên?" Thời Lục hỏi.
"Chờ tôi về, tôi cùng cô nói"
"Nếu anh chỉ muốn nói về chuyện này, thì đừng tới gặp tôi"
Bỗng nhiên Trì Càng nói sang một việc khác "Chúng ta là cùng một loại người, cô nghĩ gì, tôi đều rất rõ".
Thời Lục nắm chặt điện thoại, không nói.
"Cô yên tâm, tôi không ép cô, chỉ là muốn cùng cô nói chuyện".
"Ừ".
"Ngày mai gặp".
"Được".
Ngắt điện thoại, nhìn thấy Hứa Túc Dã đứng ở một bên, Thời Lục trực tiếp bỏ qua hắn, liền đi vòng qua đi.
Hứa Túc Dã bỗng nhiên nắm lấy cổ tay của cô, động tác cũng không nhẹ.
"Nói chuyện cùng bạn sao?" Hắn hỏi.
Thời Lục nhăn mi lại, "Không cần anh quản"
Hứa Túc Dã hiện tại có thể chia cô ra làm hai trạng thái.
Hiện tại cô không quá mức vui vẻ, tâm trạng không quá đi xuống, là ở mức bình thường.
Lúc vui vẻ, cô lôi kéo hắn ở trên giường trầm luân.
Lúc đi xuống, cô hoàn toàn không để ý đến hắn.
Hiện tại cô không ở hai trạng thái kia, nhưng cũng không muốn nói nhiều với hắn.
Thời Lục biết rõ dục vọng chiếm hữu của hắn rất mạnh, nhưng vẫn không muốn cho hắn một lời giải thích.
Hắn ở trong lòng cô, một chút cũng không quan trọng.
So với trước kia cũng không khác nhau, hắn vẫn như cũ chỉ là đồ chơi của cô.
"Anh sẽ không quản em, chỉ là muốn hỏi một chút" Thái độ của hắn hèn mọn, sức lực trên tay không tự giác mà lỏng đi rất nhiều.
Thời Lục hất tay hắn ra, xoay người đi vào nhà.
Hứa Túc Dã đứng tại chỗ, hít sâu vài cái, chớp mắt có chút nhanh.
Đợi một lát, hắn xoay người đi theo sau
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook