Nhìn Lên - Thủy Mật Đào Vị
-
Chương 23
Edit: Olwen_5
Thời Lục gần đây rất kỳ quái, buổi tối cô không thể ngủ được, thành ra nhiều đêm không ngủ.
Hứa Túc Dã nằm xuống bên cạnh cô, giữ khoảng cách hai mươi cm, trong bóng đêm yên lặng mà nhìn cô.
Cô giống như không thay đổi, lại giống như thay đổi rất nhiều.
Vẫn như cũ, lạnh băng, ngạo mạn, có đam mê kỳ quái.
Nhưng lại khiến hắn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái.
Hôm nay vì sao cô lại hỏi vậy? Hứa Túc Dã rất để ý.
Đêm khuya, tiếng sấm vang lên, một vài tia sét đánh xuống, hiện lên trong phòng một chút ánh sáng.
Hứa Túc Dã biết Thời Lục sợ sấm sét, xê dịch người nằm bên cạnh cô, nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong lồng ngực.
Thời Lục bị cuốn vào hồi ức trong mơ.
Là khung cảnh cô một mình ở nhà, bên ngoài sấm sét ầm ầm, đêm khuya cô bị ác mộng làm tỉnh giấc, nhìn khoảng không trống vắng nhà ở, cùng với tia chớp phóng ra hiện lên bức rèm một cách dữ tợn, cô có chút sợ hãi.
Không biết tìm ai, liền gửi tin nhắn cho Hứa Túc Dã.
Thời Lục: [Anh ở trong nhà một mình sao?].
Hứa Túc Dã rất nhạn đã trả lời: [Ừ, làm sao vậy?]
Thời Lục: [Không có gì]
Hứa Túc Dã: [Anh tới tìm em].
Thời Lục: [Tôi mở cửa cho anh].
Khi đó Hứa Túc Dã vốn dĩ đã ngủ say, lại bị tiếng sấm làm tỉnh giấc.
Nhớ tới Thời Lục sợ sấm sét, liền ôm di động chờ, nghĩ có lẽ cô sẽ cần hắn.
Hắn chân trần đứng ở trên sàn nhà lạnh băng chờ, quả nhiên cô gửi tin nhắn tới.
Sau đó Hứa Túc Dã đội mưa to tới, ở trong phòng cô.
Hắn ngồi ở cửa sổ sát đất, ánh mắt trước sau như một, ôn thuần, chuyên chú.
Hắn nói sẽ vẫn luôn ở bên cạnh cô, cô không phải sợ.
Cô không đáp lời, nằm ở trên giường, trợn tròn mắt nhìn trần nhà.
Qua thật lâu đều ngủ không được, cô hỏi hắn đang làm gì.
Hắn nói đang nhìn ánh trăng.
Nhưng bên ngoài mưa lớn như vậy, tầng mây thâm đen dày đặc, nào có ánh trăng.
Cô nghĩ nghĩ, sau lại dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cho dù là ngủ, Thời Lục cũng có thể cảm nhận được Hứa Túc Dã vẫn luôn nhìn cô.
Sau đó, cảnh tượng trong mơ bỗng nhiên thay đổi.
Thời Lục phát hiện cô ở trên một vách núi.
Đỉnh đầu là một mảnh tối tăm, mông lung, mây đen quay cuồng, tiếng sấm vang lên từng trận.
Dưới chân là tiếng sóng vang mãnh liệt, va chạm vào đá, thanh âm nặng nề.
Trong mơ cô ngồi ở trên một đỉnh núi, tóc cô bị gió lạnh thổi loạn.
"Hứa Túc Dã? Hứa Túc Dã? Anh đâu rồi?"
Cô tìm hắn khắp nơi, lại không tìm thấy, tầm mắt đều là đen nhánh.
Lúc sau, Thời Lục đi đến *huyền nhai bên cạnh, cố sức mà đi xuống xem, gió thổi đến khiến cô không mở ra được mắt.
*Huyền nhai: Sườn núi dốc đứng ( như treo lên).
Trong bóng đêm, sóng biển như là một đầu của một con dã thú thật lớn, có thể cắn, nuốt hết thảy mọi thứ.
Trong nước biển, lờ mờ hiện lên ánh trăng màu đỏ ở dưới đáy nước, bên cạnh là bộ răng cưa khổng lồ kỳ dị.
Thời Lục ngẩng đầu lên, ở trên trời không nhìn thấy ánh trăng, chỉ có ở dưới là vực sâu.
Hứa Túc Dã nói muốn nhìn ánh trăng, ánh trăng dưới biển kia sao?
Là muốn nhảy xuống mới có thể nhìn rõ ràng hơn sao?
Hứa Túc Dã yên tĩnh nhìn Thời Lục lúc ngủ, nghĩ sẽ chờ tiếng sấm dừng lại rồi ngủ tiếp để tránh cô bị doạ làm tỉnh dậy.
Trong bóng đêm, điện thoại của Thời Lục bỗng nhiên sáng lên.
Hứa Túc Dã theo bản năng nhìn thoáng qua.
Trì Càng: [Cậu uống thuốc đúng giờ chưa?]
Nếu là tin nhắn khác, sợ rằng Thời Lục sẽ tức giận, Hứa Túc Dã nhất định sẽ không đọc. Nhưng người nọ nhắc tới thuốc, làm hắn rất để ý.
Thời Lục uống thuốc sao?
Nhưng hắn hoàn toàn không biết.
Hứa Túc Dã không do dự, liền dùng vân tay của Thời Lục để mở khóa.
Đọc tin nhắn vừa nãy, hắn liền phát hiện trong phần chat với người tên Trì Càng mỗi tuần đều sẽ gửi tới một tin nhắn: [Cậu uống thuốc đúng giờ chưa?]
Thời Lục mỗi lần đều trả lời: [Ừ]
Hứa Túc Dã thoát khỏi mục chat, đem tin nhắn này đánh dấu chưa đọc, một lần nữa đem điện Thời Lục để lại chỗ cũ, yên lặng nhìn chằm chằm Thời Lục trong chốc lát
Lúc sau, hắn giúp cô đắp chăn, lặng lẽ đứng dậy ra khỏi phòng.
Dùng đèn pin từ điện thoại phát ra, hắn bắt đầu ở trong phòng tìm thuốc.
Đồ đạc của Thời Lục còn chưa thu dọn hết, tất cả đều để ở trong vali hành lý.
Thuốc đều được để ở trong một cái túi trắng trong suốt, bị hắn dễ dàng tìm được.
Chỉ là có rất nhiều loại thuốc.
Hứa Túc Dã lấy ra từ trong vali một lọ, dựa theo vài tia chớp ngoài cửa nhìn thấy rõ tên thuốc.
Hắn nỗ lực mở to hai mắt, một lần nữa nhìn vài lần, xác nhận mấy chữ này.
Lại đọc đến tác dụng của thuốc, liền thấy rõ bệnh trạng của người dùng.
Như đột nhiên bị vứt vào một hố băng sâu, làm cả người hắn vỡ nát, cả người đều không khống chế được mà run rẩy.
Hắn nửa quỳ ở trên mặt đất lạnh băng, đại não trống rỗng, qua thật lâu mới ổn định được lại.
Hứa Túc Dã ở hòm thuốc tìm được đơn thuốc, mỗi tuần một lần, người bệnh được viết tên trên thuốc chính là "Thời Lục".
Cô vẫn luôn dùng thuốc đúng hạn, nhưng chưa bao giờ uống.
Một khắc trong lòng Hứa Túc Dã bỗng nhiên cảm thấy thống khổ.
Nếu hôm nay mọi chuyện xảy ra đều là giấc mộng thì thật tốt.
Hắn nguyện không kết hôn cùng cô, cũng không muốn cô chịu khổ vì bệnh.
Trở lại phòng ngủ, hắn mơ hồ nghe được giọng nói của Thời Lục.
Hứa Túc Dã nhẹ nhàng đi tới, không nghe được lời đáp lại, lúc này mới phát hiện là cô nói mê.
Cô nhíu mi.
"Hứa Túc Dã, anh không phải nói muốn nhìn ánh trăng sao? Ở đây rất tối"
"Trăng đâu? Chỗ nào có ánh trăng?" Giọng nói của cô rất hoảng loạn, rõ ràng là bất lực.
Như có vô số pha lê sắc bén chui vào trong lòng hắn.
Hứa Túc Dã run rẩy đi đến, ôm chặt cô vào lòng, nhắm mắt lại. "Ánh trăng ở đây, ở đây, đừng sợ." Hắn khóc rồi nói.
Thời Lục ngủ thật sự không an ổn, tuy rằng không hề nói mê, giữa lông mày vẫn nhăn lại như cũ, gắt gao ôm lấy Hứa Túc Dã không buông.
Hứa Túc Dã cũng ôm lấy cô, ở phía sau cô vỗ nhẹ vào lưng để trấn an.
Thời Lục ở trong mơ kêu tên của hắn, càng làm cho Hứa Túc Dã trở nên vui mừng cùng khổ sở.
Vui mừng vì cô mơ thấy hắn.
Khổ sở vì trong mộng hắn lại vô dụng, không có cách nào bảo vệ cô, làm cô vui vẻ.
Qua hơn mười phút, tiếng sấm giảm đi, Thời Lục cuối cùng cũng buông tay ra, bình yên ngủ.
Trong bóng đêm, Hứa Túc Dã lặng lẽ xuống giường.
Hắn đóng lại vòi nước, ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
______
Rạng sáng, tiếng mưa rơi bên ngoài, hiện lên ánh sáng chói mắt, chiếu sáng lên nửa gian phòng.
Sắc mặt Hứa Túc Dã tái nhợt, con ngươi đen nhánh, tóc đen trên trán bị làm ướt nhẹp, trên mặt còn mang theo nước chưa khô.
Nửa phút sau, Hứa Túc Dã cầm khăn lông trở lại phòng ngủ, giúp Thời Lục lau mồ hôi vẫn còn trên mặt.
Hắn lại lần nữa cầm lấy điện thoại của Thời Lục, ghi nhớ số di động của người tên "Trì Càng" kia.
Hắn nằm trên giường cách Thời Lục khoảng hai mươi cm, từ đếm qua tới giờ vẫn chưa ngủ.
Mở mắt ra, cảnh tượng trong mộng không biến mất, vẫn như cũ mà ghi nhớ rõ ở trong đầu, làm Thời Lục có chút thất thần.
Thời Lục chuẩn bị xuống giường mới nhớ ra ngày hôm qua cô cùng Hứa Túc Dã ngủ chung.
Cô nhìn về phía đằng sau, đã không còn nhìn thấy hắn.
Đi làm sao?
Thời Lục cũng không quá để ý. Mở cửa phòng ngủ ra, bỗng nhiên nghe được tiếng phát ra từ.
Cô theo tiếng động phát mà đi tới, liền nhìn thấy bộ dáng bận rộn của Hứa Túc Dã, hắn đần làm bữa sáng.
Thời gian phảng phất quay lậu trước kia, lúc bọn họ còn ở biệt thự nhà cô. Có khi cô sẽ cố ý không chi bảo mẫu nấu cơm, một hai phải để Hứa Túc Dã nấu, tay nghề của hắn cứ như vậy bị cô luyện ra.
Thời Lục không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn nhìn thật lâu, cho đến khi Hứa Túc Dã nấu xong, cầm bát xoay người lại, đối diện tầm mắt của cô.
Hứa Túc Dã đột nhiên không kịp phòng ngừa mà sửng sốt, ánh mắt hơi lóe, rất nhanh liền điều chỉnh lại biểu tình, dường như không có chuyện gì "Tỉnh?"
"Ừ" Thời Lục đi tới phía trước rửa mặt, trang điểm xong, cô đi đến bàn ăn rồi ngồi xuống.
Hứa Túc Dã ngồi đối diện cô, đem sandwich vừa mới làm xong đưa cho cô "Bữa sáng"
Không biết có phải hay không.
Thời Lục cảm thấy hiện tại Hứa Túc Dã có chút quái dị.
Hắn không giống mấy ngày hôm qua hưng phấn kích động, còn bây giờ thì bình tĩnh, làm người ta cảm thấy không thoải mái, cảm giác quỷ dị bao quanh.
Cô chậm rãi nhai đồ ăn, ăn hai miếng liền buông xuống
"Không thích sao?" Hứa Túc Dã thấy thế, ngước mắt nhìn về phía cô, khẩn trương hỏi.
"Ừ" Không phải không thích, chỉ là hôm nay cô không muốn ăn.
"Muốn ăn cái gì? Anh làm cho em"
Thời Lục nhìn chằm chằm hắn, cố ý nói "Anh làm tôi không thích"
Nói xong, quả nhiên nhìn thấy hắn nhấp nhấp môi, hơi cúi đầu, dễ như trở bàn tay bị một câu nói của cô làm tổn thương.
Hắn đem đĩa sandwich đặt xuống, rõ ràng không phải hắn sai, hắn cũng ở xin lỗi, ăn nói khép nép "Xin lỗi".
Thời Lục dựa theo cách thức của mình mà tra tấn hắn.
Nhưng kỳ quái chính là cô cũng không cảm thấy vui sướng, ít nhất cũng không thấy vui vẻ như trong tưởng tượng của cô. Ngược lại chỉ làm cô cảm thấy mệt mỏi.
"Tôi đi làm" Thời Lục cảm thấy không thú vị, không nghĩ sẽ tiếp tục lãng phí thời gian nữa.
"Không ăn sáng sao?" Hứa Túc Dã nhìn cô, đi theo phía sau. Bởi vì động tác quá nhanh, tiếng bát đĩa trên bàn cùng đá cẩm thạch cọ xát lại với nhau, liền phát ra âm thanh chói tai.
Thời Lục không đáp lại, vội lấy chìa khóa xe của mình rồi xuống lầu.
Hứa Túc Dã đem sandwich ném vào thùng rác.
Lúc sau, hắn lấy điện thoại gọi cho người tên "Trì Càng" kia.
Nói rõ thân phận của mình, Trì Càng bán tín bán nghi hỏi
"Thời Lục kết hôn?"
"Chúng tôi ngày hôm qua mới vừa đi lãnh chứng." Hứa Túc Dã trầm giọng nói.
Thời Lục rời đi, hắn cũng không cần nỗ lực giả bộ không có chuyện gì.
Hiện tại ánh mắt hắn suy sút, biểu tình thống khổ mà giãy giụa.
Hứa Túc Dã đem chuyện mình thấy được đống thuốc kia, đều nói cho Trì Càng.
Bên kia trầm mặc thật lâu, lại lần nữa mở miệng, ngữ khí trở nên có chút kích động "Cô ấy cứ như vậy sẽ rất nguy hiểm, anh mau chóng đưa cô ấy đi bác sĩ"
"Đừng nói cho cô ấy biết"
"Tại sao? Anh có biết chuyện này rất nghiêm trọng không?"
"Nếu nói cho Thời Lục, sự tình lại càng nghiêm trọng"
Hứa Túc Dã nói xong, Trì Càng á khẩu không trả lời được, không thể không thừa nhận là hắn đang nói dối.
Nói về sự kiêu ngạo của Thời Lục, nếu biết bệnh của mình bị những người khác biết, cô chắc chắn sẽ không chịu nổi, nói không chừng sẽ làm ra hành vi quá khích.
Hai bên đều rơi vào trầm mặc, cuối cùng Hứa Túc Dã mở miệng "Cô ấy rốt cuộc bị làm sao vậy?"
"Tuần sau anh tới tìm tôi, tôi cùng anh gặp mặt nói" Trì Càng vẫn là không quá tin tưởng hắn, không yên tâm nói ở trong điện thoại.
"Được"
Trì Càng tạm thời biết được đáp án, Hứa Túc Dã chỉ có thể mang theo những nghi vấn đó tới gặp bác sĩ, đại khái muốn biết về bệnh tình của Thời Lục.
Cũng may không phải tinh thần phân liệt, hắn hơi chút nhẹ nhàng thở ra.
Hứa Túc Dã không dám hỏi rõ Thời Lục chuyện này, lo lắng cô xảy ra chuyện, liền gắn trộm ở trong phòng một cái camera.
Hắn không dám nghĩ nếu chuyện này bị Thời Lục phát hiện, cô sẽ phản ứng ra sao.
Hiện tại Hứa Túc Dã chỉ có một suy nghĩ, chính là mong Thời Lục sống sót.
Thời Lục gần đây rất kỳ quái, buổi tối cô không thể ngủ được, thành ra nhiều đêm không ngủ.
Hứa Túc Dã nằm xuống bên cạnh cô, giữ khoảng cách hai mươi cm, trong bóng đêm yên lặng mà nhìn cô.
Cô giống như không thay đổi, lại giống như thay đổi rất nhiều.
Vẫn như cũ, lạnh băng, ngạo mạn, có đam mê kỳ quái.
Nhưng lại khiến hắn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái.
Hôm nay vì sao cô lại hỏi vậy? Hứa Túc Dã rất để ý.
Đêm khuya, tiếng sấm vang lên, một vài tia sét đánh xuống, hiện lên trong phòng một chút ánh sáng.
Hứa Túc Dã biết Thời Lục sợ sấm sét, xê dịch người nằm bên cạnh cô, nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong lồng ngực.
Thời Lục bị cuốn vào hồi ức trong mơ.
Là khung cảnh cô một mình ở nhà, bên ngoài sấm sét ầm ầm, đêm khuya cô bị ác mộng làm tỉnh giấc, nhìn khoảng không trống vắng nhà ở, cùng với tia chớp phóng ra hiện lên bức rèm một cách dữ tợn, cô có chút sợ hãi.
Không biết tìm ai, liền gửi tin nhắn cho Hứa Túc Dã.
Thời Lục: [Anh ở trong nhà một mình sao?].
Hứa Túc Dã rất nhạn đã trả lời: [Ừ, làm sao vậy?]
Thời Lục: [Không có gì]
Hứa Túc Dã: [Anh tới tìm em].
Thời Lục: [Tôi mở cửa cho anh].
Khi đó Hứa Túc Dã vốn dĩ đã ngủ say, lại bị tiếng sấm làm tỉnh giấc.
Nhớ tới Thời Lục sợ sấm sét, liền ôm di động chờ, nghĩ có lẽ cô sẽ cần hắn.
Hắn chân trần đứng ở trên sàn nhà lạnh băng chờ, quả nhiên cô gửi tin nhắn tới.
Sau đó Hứa Túc Dã đội mưa to tới, ở trong phòng cô.
Hắn ngồi ở cửa sổ sát đất, ánh mắt trước sau như một, ôn thuần, chuyên chú.
Hắn nói sẽ vẫn luôn ở bên cạnh cô, cô không phải sợ.
Cô không đáp lời, nằm ở trên giường, trợn tròn mắt nhìn trần nhà.
Qua thật lâu đều ngủ không được, cô hỏi hắn đang làm gì.
Hắn nói đang nhìn ánh trăng.
Nhưng bên ngoài mưa lớn như vậy, tầng mây thâm đen dày đặc, nào có ánh trăng.
Cô nghĩ nghĩ, sau lại dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cho dù là ngủ, Thời Lục cũng có thể cảm nhận được Hứa Túc Dã vẫn luôn nhìn cô.
Sau đó, cảnh tượng trong mơ bỗng nhiên thay đổi.
Thời Lục phát hiện cô ở trên một vách núi.
Đỉnh đầu là một mảnh tối tăm, mông lung, mây đen quay cuồng, tiếng sấm vang lên từng trận.
Dưới chân là tiếng sóng vang mãnh liệt, va chạm vào đá, thanh âm nặng nề.
Trong mơ cô ngồi ở trên một đỉnh núi, tóc cô bị gió lạnh thổi loạn.
"Hứa Túc Dã? Hứa Túc Dã? Anh đâu rồi?"
Cô tìm hắn khắp nơi, lại không tìm thấy, tầm mắt đều là đen nhánh.
Lúc sau, Thời Lục đi đến *huyền nhai bên cạnh, cố sức mà đi xuống xem, gió thổi đến khiến cô không mở ra được mắt.
*Huyền nhai: Sườn núi dốc đứng ( như treo lên).
Trong bóng đêm, sóng biển như là một đầu của một con dã thú thật lớn, có thể cắn, nuốt hết thảy mọi thứ.
Trong nước biển, lờ mờ hiện lên ánh trăng màu đỏ ở dưới đáy nước, bên cạnh là bộ răng cưa khổng lồ kỳ dị.
Thời Lục ngẩng đầu lên, ở trên trời không nhìn thấy ánh trăng, chỉ có ở dưới là vực sâu.
Hứa Túc Dã nói muốn nhìn ánh trăng, ánh trăng dưới biển kia sao?
Là muốn nhảy xuống mới có thể nhìn rõ ràng hơn sao?
Hứa Túc Dã yên tĩnh nhìn Thời Lục lúc ngủ, nghĩ sẽ chờ tiếng sấm dừng lại rồi ngủ tiếp để tránh cô bị doạ làm tỉnh dậy.
Trong bóng đêm, điện thoại của Thời Lục bỗng nhiên sáng lên.
Hứa Túc Dã theo bản năng nhìn thoáng qua.
Trì Càng: [Cậu uống thuốc đúng giờ chưa?]
Nếu là tin nhắn khác, sợ rằng Thời Lục sẽ tức giận, Hứa Túc Dã nhất định sẽ không đọc. Nhưng người nọ nhắc tới thuốc, làm hắn rất để ý.
Thời Lục uống thuốc sao?
Nhưng hắn hoàn toàn không biết.
Hứa Túc Dã không do dự, liền dùng vân tay của Thời Lục để mở khóa.
Đọc tin nhắn vừa nãy, hắn liền phát hiện trong phần chat với người tên Trì Càng mỗi tuần đều sẽ gửi tới một tin nhắn: [Cậu uống thuốc đúng giờ chưa?]
Thời Lục mỗi lần đều trả lời: [Ừ]
Hứa Túc Dã thoát khỏi mục chat, đem tin nhắn này đánh dấu chưa đọc, một lần nữa đem điện Thời Lục để lại chỗ cũ, yên lặng nhìn chằm chằm Thời Lục trong chốc lát
Lúc sau, hắn giúp cô đắp chăn, lặng lẽ đứng dậy ra khỏi phòng.
Dùng đèn pin từ điện thoại phát ra, hắn bắt đầu ở trong phòng tìm thuốc.
Đồ đạc của Thời Lục còn chưa thu dọn hết, tất cả đều để ở trong vali hành lý.
Thuốc đều được để ở trong một cái túi trắng trong suốt, bị hắn dễ dàng tìm được.
Chỉ là có rất nhiều loại thuốc.
Hứa Túc Dã lấy ra từ trong vali một lọ, dựa theo vài tia chớp ngoài cửa nhìn thấy rõ tên thuốc.
Hắn nỗ lực mở to hai mắt, một lần nữa nhìn vài lần, xác nhận mấy chữ này.
Lại đọc đến tác dụng của thuốc, liền thấy rõ bệnh trạng của người dùng.
Như đột nhiên bị vứt vào một hố băng sâu, làm cả người hắn vỡ nát, cả người đều không khống chế được mà run rẩy.
Hắn nửa quỳ ở trên mặt đất lạnh băng, đại não trống rỗng, qua thật lâu mới ổn định được lại.
Hứa Túc Dã ở hòm thuốc tìm được đơn thuốc, mỗi tuần một lần, người bệnh được viết tên trên thuốc chính là "Thời Lục".
Cô vẫn luôn dùng thuốc đúng hạn, nhưng chưa bao giờ uống.
Một khắc trong lòng Hứa Túc Dã bỗng nhiên cảm thấy thống khổ.
Nếu hôm nay mọi chuyện xảy ra đều là giấc mộng thì thật tốt.
Hắn nguyện không kết hôn cùng cô, cũng không muốn cô chịu khổ vì bệnh.
Trở lại phòng ngủ, hắn mơ hồ nghe được giọng nói của Thời Lục.
Hứa Túc Dã nhẹ nhàng đi tới, không nghe được lời đáp lại, lúc này mới phát hiện là cô nói mê.
Cô nhíu mi.
"Hứa Túc Dã, anh không phải nói muốn nhìn ánh trăng sao? Ở đây rất tối"
"Trăng đâu? Chỗ nào có ánh trăng?" Giọng nói của cô rất hoảng loạn, rõ ràng là bất lực.
Như có vô số pha lê sắc bén chui vào trong lòng hắn.
Hứa Túc Dã run rẩy đi đến, ôm chặt cô vào lòng, nhắm mắt lại. "Ánh trăng ở đây, ở đây, đừng sợ." Hắn khóc rồi nói.
Thời Lục ngủ thật sự không an ổn, tuy rằng không hề nói mê, giữa lông mày vẫn nhăn lại như cũ, gắt gao ôm lấy Hứa Túc Dã không buông.
Hứa Túc Dã cũng ôm lấy cô, ở phía sau cô vỗ nhẹ vào lưng để trấn an.
Thời Lục ở trong mơ kêu tên của hắn, càng làm cho Hứa Túc Dã trở nên vui mừng cùng khổ sở.
Vui mừng vì cô mơ thấy hắn.
Khổ sở vì trong mộng hắn lại vô dụng, không có cách nào bảo vệ cô, làm cô vui vẻ.
Qua hơn mười phút, tiếng sấm giảm đi, Thời Lục cuối cùng cũng buông tay ra, bình yên ngủ.
Trong bóng đêm, Hứa Túc Dã lặng lẽ xuống giường.
Hắn đóng lại vòi nước, ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
______
Rạng sáng, tiếng mưa rơi bên ngoài, hiện lên ánh sáng chói mắt, chiếu sáng lên nửa gian phòng.
Sắc mặt Hứa Túc Dã tái nhợt, con ngươi đen nhánh, tóc đen trên trán bị làm ướt nhẹp, trên mặt còn mang theo nước chưa khô.
Nửa phút sau, Hứa Túc Dã cầm khăn lông trở lại phòng ngủ, giúp Thời Lục lau mồ hôi vẫn còn trên mặt.
Hắn lại lần nữa cầm lấy điện thoại của Thời Lục, ghi nhớ số di động của người tên "Trì Càng" kia.
Hắn nằm trên giường cách Thời Lục khoảng hai mươi cm, từ đếm qua tới giờ vẫn chưa ngủ.
Mở mắt ra, cảnh tượng trong mộng không biến mất, vẫn như cũ mà ghi nhớ rõ ở trong đầu, làm Thời Lục có chút thất thần.
Thời Lục chuẩn bị xuống giường mới nhớ ra ngày hôm qua cô cùng Hứa Túc Dã ngủ chung.
Cô nhìn về phía đằng sau, đã không còn nhìn thấy hắn.
Đi làm sao?
Thời Lục cũng không quá để ý. Mở cửa phòng ngủ ra, bỗng nhiên nghe được tiếng phát ra từ.
Cô theo tiếng động phát mà đi tới, liền nhìn thấy bộ dáng bận rộn của Hứa Túc Dã, hắn đần làm bữa sáng.
Thời gian phảng phất quay lậu trước kia, lúc bọn họ còn ở biệt thự nhà cô. Có khi cô sẽ cố ý không chi bảo mẫu nấu cơm, một hai phải để Hứa Túc Dã nấu, tay nghề của hắn cứ như vậy bị cô luyện ra.
Thời Lục không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn nhìn thật lâu, cho đến khi Hứa Túc Dã nấu xong, cầm bát xoay người lại, đối diện tầm mắt của cô.
Hứa Túc Dã đột nhiên không kịp phòng ngừa mà sửng sốt, ánh mắt hơi lóe, rất nhanh liền điều chỉnh lại biểu tình, dường như không có chuyện gì "Tỉnh?"
"Ừ" Thời Lục đi tới phía trước rửa mặt, trang điểm xong, cô đi đến bàn ăn rồi ngồi xuống.
Hứa Túc Dã ngồi đối diện cô, đem sandwich vừa mới làm xong đưa cho cô "Bữa sáng"
Không biết có phải hay không.
Thời Lục cảm thấy hiện tại Hứa Túc Dã có chút quái dị.
Hắn không giống mấy ngày hôm qua hưng phấn kích động, còn bây giờ thì bình tĩnh, làm người ta cảm thấy không thoải mái, cảm giác quỷ dị bao quanh.
Cô chậm rãi nhai đồ ăn, ăn hai miếng liền buông xuống
"Không thích sao?" Hứa Túc Dã thấy thế, ngước mắt nhìn về phía cô, khẩn trương hỏi.
"Ừ" Không phải không thích, chỉ là hôm nay cô không muốn ăn.
"Muốn ăn cái gì? Anh làm cho em"
Thời Lục nhìn chằm chằm hắn, cố ý nói "Anh làm tôi không thích"
Nói xong, quả nhiên nhìn thấy hắn nhấp nhấp môi, hơi cúi đầu, dễ như trở bàn tay bị một câu nói của cô làm tổn thương.
Hắn đem đĩa sandwich đặt xuống, rõ ràng không phải hắn sai, hắn cũng ở xin lỗi, ăn nói khép nép "Xin lỗi".
Thời Lục dựa theo cách thức của mình mà tra tấn hắn.
Nhưng kỳ quái chính là cô cũng không cảm thấy vui sướng, ít nhất cũng không thấy vui vẻ như trong tưởng tượng của cô. Ngược lại chỉ làm cô cảm thấy mệt mỏi.
"Tôi đi làm" Thời Lục cảm thấy không thú vị, không nghĩ sẽ tiếp tục lãng phí thời gian nữa.
"Không ăn sáng sao?" Hứa Túc Dã nhìn cô, đi theo phía sau. Bởi vì động tác quá nhanh, tiếng bát đĩa trên bàn cùng đá cẩm thạch cọ xát lại với nhau, liền phát ra âm thanh chói tai.
Thời Lục không đáp lại, vội lấy chìa khóa xe của mình rồi xuống lầu.
Hứa Túc Dã đem sandwich ném vào thùng rác.
Lúc sau, hắn lấy điện thoại gọi cho người tên "Trì Càng" kia.
Nói rõ thân phận của mình, Trì Càng bán tín bán nghi hỏi
"Thời Lục kết hôn?"
"Chúng tôi ngày hôm qua mới vừa đi lãnh chứng." Hứa Túc Dã trầm giọng nói.
Thời Lục rời đi, hắn cũng không cần nỗ lực giả bộ không có chuyện gì.
Hiện tại ánh mắt hắn suy sút, biểu tình thống khổ mà giãy giụa.
Hứa Túc Dã đem chuyện mình thấy được đống thuốc kia, đều nói cho Trì Càng.
Bên kia trầm mặc thật lâu, lại lần nữa mở miệng, ngữ khí trở nên có chút kích động "Cô ấy cứ như vậy sẽ rất nguy hiểm, anh mau chóng đưa cô ấy đi bác sĩ"
"Đừng nói cho cô ấy biết"
"Tại sao? Anh có biết chuyện này rất nghiêm trọng không?"
"Nếu nói cho Thời Lục, sự tình lại càng nghiêm trọng"
Hứa Túc Dã nói xong, Trì Càng á khẩu không trả lời được, không thể không thừa nhận là hắn đang nói dối.
Nói về sự kiêu ngạo của Thời Lục, nếu biết bệnh của mình bị những người khác biết, cô chắc chắn sẽ không chịu nổi, nói không chừng sẽ làm ra hành vi quá khích.
Hai bên đều rơi vào trầm mặc, cuối cùng Hứa Túc Dã mở miệng "Cô ấy rốt cuộc bị làm sao vậy?"
"Tuần sau anh tới tìm tôi, tôi cùng anh gặp mặt nói" Trì Càng vẫn là không quá tin tưởng hắn, không yên tâm nói ở trong điện thoại.
"Được"
Trì Càng tạm thời biết được đáp án, Hứa Túc Dã chỉ có thể mang theo những nghi vấn đó tới gặp bác sĩ, đại khái muốn biết về bệnh tình của Thời Lục.
Cũng may không phải tinh thần phân liệt, hắn hơi chút nhẹ nhàng thở ra.
Hứa Túc Dã không dám hỏi rõ Thời Lục chuyện này, lo lắng cô xảy ra chuyện, liền gắn trộm ở trong phòng một cái camera.
Hắn không dám nghĩ nếu chuyện này bị Thời Lục phát hiện, cô sẽ phản ứng ra sao.
Hiện tại Hứa Túc Dã chỉ có một suy nghĩ, chính là mong Thời Lục sống sót.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook