Giới thiệu
Văn án:
Từ khi bước vào Thời gia, được gia đình cô giúp đỡ, Hứa Túc Dã đã theo thói quen mà nhìn lên.
Cô cao cao tại thượng, hắn hèn mọn như trần.
Mùa hè năm ấy.
Trên sân thượng trường học, Hứa Túc Dã đặt Thời Lục để ở trên tường, dịu dàng thật cẩn thận mà hôn.
Hắn nhịn không được mà động tình, nghênh đón hắn lại là một bàn tay thanh thúy.
"Hứa Túc Dã, anh tốt nhất nên nhìn nhận rõ thân phận của anh" Cô lạnh nhạt nói xong, rồi xoay người rời đi.
_____
Năm đó là một thiếu niên nghèo túng, nhiều năm sau hắn đã là một nhà khoa học kỹ thuật tân quý.
Mà hào môn Thời gia lại bị người khác gài bẫy, ngày càng sa sút. Đại tiểu thư Thời gia muốn dựa liên hôn cứu vớt gia tộc của mình.
Bọn họ gặp lại nhau trong bữa tiệc.
Cô vẫn cao ngạo giống một con khổng tước, nghiêng người lướt qua hắn, không nhìn qua hắn một cái.
Hứa Túc Dã dùng sức cầm cổ tay cô. Hầu kết của hắn nổi lên, giọng nói khó khăn "Vì sao không đi tìm anh?".
Thời Lục xoay người, cười không chút để ý "Tìm anh? Không phải tôi đã nói anh bị tôi chơi đủ rồi sao?".
Hứa Túc Dã trầm mặc, đến lúc cô phải đi, rốt cuộc nhịn không được đem cô ôm vào trong lòng, trong mắt tràn ngập hèn mọn cầu xin "Tới tìm anh đi".
"...... Đừng tìm người khác".
________
Từ khi bước vào Thời gia, được gia đình cô giúp đỡ, Hứa Túc Dã đã theo thói quen mà nhìn lên.
Cô cao cao tại thượng, hắn hèn mọn như trần.
Mùa hè năm ấy.
Trên sân thượng trường học, Hứa Túc Dã đặt Thời Lục để ở trên tường, dịu dàng thật cẩn thận mà hôn.
Hắn nhịn không được mà động tình, nghênh đón hắn lại là một bàn tay thanh thúy.
"Hứa Túc Dã, anh tốt nhất nên nhìn nhận rõ thân phận của anh" Cô lạnh nhạt nói xong, rồi xoay người rời đi.
_____
Năm đó là một thiếu niên nghèo túng, nhiều năm sau hắn đã là một nhà khoa học kỹ thuật tân quý.
Mà hào môn Thời gia lại bị người khác gài bẫy, ngày càng sa sút. Đại tiểu thư Thời gia muốn dựa liên hôn cứu vớt gia tộc của mình.
Bọn họ gặp lại nhau trong bữa tiệc.
Cô vẫn cao ngạo giống một con khổng tước, nghiêng người lướt qua hắn, không nhìn qua hắn một cái.
Hứa Túc Dã dùng sức cầm cổ tay cô. Hầu kết của hắn nổi lên, giọng nói khó khăn "Vì sao không đi tìm anh?".
Thời Lục xoay người, cười không chút để ý "Tìm anh? Không phải tôi đã nói anh bị tôi chơi đủ rồi sao?".
Hứa Túc Dã trầm mặc, đến lúc cô phải đi, rốt cuộc nhịn không được đem cô ôm vào trong lòng, trong mắt tràn ngập hèn mọn cầu xin "Tới tìm anh đi".
"...... Đừng tìm người khác".
________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook