Nhìn Lên - Thủy Mật Đào Vị
-
Chương 17
Nước mắt cô bắt đầu từng đợt biến thành màu đen, Hứa Túc Dã vẫn là chọn buông lỏng tay.
Không khí nhanh chóng mà xâm nhập vào phổi bộ, Thời Lục rốt cuộc là không thể ngăn cản bản năng sinh tồn của cơ thể, cong lưng, hít từng ngụm không khí.
Lại lần nữa đứng thẳng, Thời Lục nhìn về phía Hứa Túc Dã, vẫn như cũ cười, trong mắt còn mang theo hô hấp không thuận mà nổi lên nước mắt "Đúng vậy, tôi rất đắc ý".
Màu da Thời Lục rất trắng, vệt đỏ trên cổ vẫn không biến mất, nhưng cô còn đang cười, cười một cách điên cuồng.
Trong bọn họ, hắn vĩnh viễn đều là kẻ hèn mọn.
Hứa Túc Dã đem toàn bộ tức giận trong nháy mắt tiết ra.
Sau một lúc lâu, hắn dùng sức nắm lấy vai Thời Lục. Giọng nói rất nhẹ, hơi thở mỏng manh, thống khổ lại tuyệt vọng "Tôi thật muốn cùng cô xuống địa ngục".
Thời Lục thân mật cọ cọ lên mặt hắn, như tình nhân nói nhỏ "Được nha"
Hứa Túc Dã không nói chuyện nữa, chỉ ghé vào vai cô, im lặng mà nhìn chằm chằm vào vùng cổ non mịn của cô, muốn cắn, muốn dùng sức mà cắn, muốn cho máu tươi của cô dính đầy môi hắn, muốn cho chô đau, làm cô vĩnh viễn nhớ kỹ hắn.
Cô đối xử với hắn một chút tốt đều không có, vẫn luôn đùa giỡn hắn, nhưng hắn vẫn luyến tiếc cô chết đi.
Cửa sổ hành lang mở ra, gió ban đêm lạnh lẽo luồn vào, ánh trăng lại chiếu không tới.
Nơi này so với Hứa Túc Dã, cũng chẳng khác địa ngục là bao.
Qua thật lâu, trong bóng đêm truyền đến giọng nói rất thấp "Sao lại hư như vậy?" mang ủy khuất khó hiểu, hoảng hốt còn có cả tiếng khóc nức nở.
Thời Lục cảm giác được, có chất lỏng lạnh lẽo ở trên vai cô. Nghiêng đầu nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy lông mi hắn rũ xuống, che khuất đôi mắt.
Hứa Túc Dã dùng sức ôm lấy cô, đầu chôn vào bên gáy vô, thanh âm run đến lợi hại, lại yếu ớt đến làm người ta đau lòng "Chị để ý đến một chút cảm nhận của tôi được không?"
"Tôi là người, tôi cũng sẽ đau."
Thời Lục ôn nhu mà ôm eo hắn.
Đáy lòng bị xúc động, cũng thật lâu như trước kia mà gọi hắn "A Dã, chúng ta quay lại đi".
Yết hầu của Hứa Túc Dã hơi ngạnh, chua xót cùng đau đớn thật lâu mới có thể một lần nữa mở miệng, hắn ngữ khí cố chấp lại không cường ngạnh, ngược lại lộ ra chút khẩn cầu "Bốn năm trước, tôi muốn một lời giải thích"
Động tác của Thời Lục cứng đờ, âm thanh lạnh nhạt "Tôi không muốn nói".
Thời Lục cảm giác được người trước người ngực bắt đầu phập phồng kịch liệt cánh tay của cô càng dùng sức ôm chặt, thân hình cao lớn của hắn đều đang run.
"Chị, nói đi, nói gì tôi cũng tin, chỉ cần chị giải thích cho tôi nghe, tôi đều đồng ý"
"Tôi cầu xin chị"
Thời Lục ôn nhu mà khuyên hắn "Vì sao một hai phải chấp nhất với chuyện này? Cho nó qua đi, không được sao?"
Đó là chuyện u ám nhất cuộc đời cô, cô không nghĩ sẽ đem những chuyện này nói cho hắn nghe.
Cô đáng thương lại yếu ớt, có thể cho người khác nhìn thấy, cũng chỉ duy nhất mình hắn không được.
Hy vọng trong lòng Hứa Túc Dã vội tắt.
Hắn nhắm mắt lại, hầu kết lăn lộn "Chỉ cần tỷ nói rõ, ta đều tin"
Thời Lục trầm mặc, cuối cùng nói ra đáp án lại "Anh biết tôi không thích nói dối."
Cho nên vẫn là không muốn nói cho hắn sự thật.
Hứa Túc Dã không rõ.
Bọn họ cùng nhau vượt qua mười hai năm.
Bốn năm trước, bọn họ cãi nhau nguyên nhân gây ra, chính là hiểu lầm, nhưng cuối cùng lại chia tay, kỳ thật cũng không có liên lạc.
Xong việc, Thời Lục đi tắm, Hứa Túc Dã không vô tình thấy được tin nhắn trong điện thoại của cô
"Cậu để quên son ở nhà tớ, có cần tớ lái xe đem tới không?"
Hứa Túc Dã trong lòng không quá thoải mái, nhưng cũng không có nhiều nghi vấn. Hắn vẫn luôn tin tưởng cô.
Chỉ là thái độ lúc sau của Thời Lục bắt đầu làm hắn cảm thấy không đúng.
Từ phòng tắm bước ra, thấy hắn cầm điện thoại của cô, biểu hiện của Thời Lục rất khẩn trương.
Cô bị hắn nhìn, lạnh giọng chất vấn "Anh xem điện thoại của tôi làm gì?"
Hắn còn không kịp giải thích, đã bị cô đánh gãy, "Đừng đụng vào điện thoại của tôi"
Tóc đen của Thời Lục hơi ướt, cô không sấy tóc mà đi điện thoại rồi ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất.
Biểu tình của cô giấu sau tấm kính màu trắng, nhìn không rõ, chỉ có thể thấy rõ một đôi mắt đào hoa, như là bị nước đá tẩm quá.
Do dự tại chỗ thật lâu, Hứa Túc Dã vẫn không nhịn được mà hỏi "Em để quên son ở nhà ai?" Dù sao cũng sự tình ái muội sự, không nói rõ ràng, trước sau vẫn để trong lòng.
Thời Lục nhìn về phía ngoài cửa sổ, khung cảnh đêm phồn hoa, không đáp, coi như không nghe thấy.
Hứa Túc Dã lại nghĩ tới sự tình khác "Hôm nay em mới từ nước ngoài trở về, em đi gặp người khác, phải không?"
Thời Lục không nói dối. Nhưng hôm nay hắn hỏi cô vừa từ nước ngoài trở về sao, cô không trả lời, hắn vốn tưởng rằng là có thể chịu đựng, nhưng hiện tại xem ra đều không thể rồi.
"Chuyện này quan trọng sao?" Thời Lục cũng không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nghĩ cách làm cho hắn mau chóng câm miệng.
Nói cũng thật buồn cười, Hứa Túc Dã đầu tiên cảm thấy thật hoang đường, cư nhiên là giúp cô tìm cớ.
"Hoặc là, em hôm nay mới trở về, nhưng bạn không biết, cho nên mới định lái xe qua đây đưa cho, là như vậy phải không?"
Khi đó hắn cùng hiện tại đều giống nhau, chỉ cần cô chịu giải thích, hắn sẽ tin.
Cô nói cái gì hắn đều tin.
Nếu khi đó, Thời Lục nói một tiếng "Đúng vậy".
Mặc kệ là thật hay giả, hắn đều sẽ không chút do dự mà tin tưởng cô. Bọn họ cũng sẽ không chia tay.
Nhưng Thời Lục lại nói: "Đừng hỏi nữa"
Tương đương gián tiếp thừa nhận, cô căn bản không phải hôm nay mới về nước, cũng không phải vừa trở về liền đi tìm hắn.
Sống lưng Hứa Túc Dã phát lạnh, buộc chính mình cố gắng không đi hoài nghi cô "Ngày đó trở về? Sau đó đi đâu?"
"Về nhà sao?"
"Thời Lục, mau trả lời"
Bị hỏi đến phiền, Thời Lục nói "Tôi cần thiết phải báo mọi chuyện cho anh biết sao?"
Hứa Túc Dã á khẩu không trả lời được.
Đến giờ phút này, hắn mới bỗng nhiên phát hiện, hắn ở trong lòng Thời Lục không hề có địa vị.
Hắn chỉ là món đồ chơi của cô, không có tư cách hỏi chủ nhân mọi chuyện, chủ nhân cũng sẽ không để ý đến cảm nhận của hắn.
Lông mi Hứa Túc Dã run rẩy, lẩm bẩm nói "Em thật sự yêu tôi sao?"
Ngón trỏ của Thời Lục khẽ nhúc nhích.
"Mấy năm nay, em vứt bỏ tôi rất nhiều lần, mỗi lần đều là tôi cầu xin em trở về. Sau đó tốt nghiệp cao trung, em không từ mà biệt, đến bây giờ cũng chưa cho tôi một lời giải thích"
"Emcăn bản không yêu tôi, có phải không?"
Cô vẫn như cũ không chịu mở miệng, cũng không nói cho hắn đáp án.
"Em không yêu tôi, vì sao lại tới trêu đùa tình cảm của tôi?"
Thời Lục đau đầu đến sắp nổ tung, không lựa lời mà nói ra một câu "Tôi rảnh rỗi đến vậy sao? Không muốn cùng tôi ở bên nhau thì chia tay đi".
Hứa Túc Dã ngồi ở trên sô pha, lâm vào trầm tư.
Trầm mặc thật lâu, hốc mắt hắn có chút đỏ, giọng nói khàn khàn: "Được, chúng ta chia tay".
Lúc hắn đi, cô thậm chí không cho hắn một cái liếc mắt, không chút nào lưu luyến.
Bọn họ lần này một rời xa, chính là bốn năm.
Bốn năm sau, Thời Lục tưởng rằng bọn họ sẽ quay lại, nhưng vẫn là không chịu cho hắn một lời giải thích.
Thu hồi suy nghĩ.
Hứa Túc Dã không hề chấp nhất sự thật, dùng một tia sức lực cuối cùng, hèn mọn cầu xin cô "Em nói dối gạt tôi cũng được" hắn gắt gao ôm cô.
Trước mặt Thời Lục, hắn hèn mọn tới cực hạn.
Chỉ cần cô có thể để ý hắn một chút, hắn sẽ nguyện ở lại bên cô.
Nhưng cô nói dối lừa hắn cũng được, hắn cảm nhận ở trong lòng cô, hắn một chút cũng không quan trọng.
Thời Lục buông tay ôm eo hắn ra, lùi về phía sau nửa bước.
Cô ôm lấy cổ hắn, giống như trước, chủ động hôn lên môi hắn.
Hành lang tối om, Hứa Túc Dã mở to mắt, nặng nề nhìn cô, không đáp lại nụ hôn của cô.
Thời Lục cảm thấy chính mình như là hôn môi người chết, môi hắn lạnh băng, ánh mắt đen như mực.
Hứa Túc Dã nhắm mắt lại, lại lần nữa mở mắt ra, trong mắt đã không có nửa phần gợn sóng.
Hắn đẩy cô ra, tâm hoàn toàn lạnh lẽo.
"Thời Lục, kết thúc thật rồi" Hứa Túc Dã không về nhà, hắn xoay người rời đi.
Hành lang trống vắng, chỉ còn lại một mình Thời Lục.
Tựa như quá khứ rất nhiều năm về trước, cô luôn là người bị bỏ rơi.
Luôn là chỉ còn cô một mình, ở trong bóng đêm chật vật, lại tìm không thấy một tia ánh sáng. Sẽ bị Hứa Túc Dã bỏ rơi, hoàn toàn ra ngòa suy nghĩ của Thời Lục.
Tuyệt vọng cùng sợ hãi để lại, làm cho cô thở dốc
Thời Lục dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối, sống lưng bị cộm đến sinh đau.
Hứa Túc Dã không cứu rỗi cô.
Hắn cũng không phải vĩnh viễn đều sẽ ở bên cô.
Thời Lục ở trong lòng mình thầm nhủ.
Trong bóng đêm thật lâu, khi vào đến nhà, mới vừa mở đèn lên, ánh đèn thiếu chút nữa làm Thời Lục chảy ra nước mắt.
Cô lấy ra điện thoại ra, không chút lưu luyến mà xóa phương thức liên lạc với Hứa Túc Dã, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc, rời khỏi căn hộ này.
Trận này giằng co kéo dài mười hai năm, tra tấn nhau, đây là lúc kết thúc.
Người con trai trong mộng mà Thời Lục thường xuyên mơ thấy cùng những chuyện kia đều không đáng nhắc tới nữa.
Không khí nhanh chóng mà xâm nhập vào phổi bộ, Thời Lục rốt cuộc là không thể ngăn cản bản năng sinh tồn của cơ thể, cong lưng, hít từng ngụm không khí.
Lại lần nữa đứng thẳng, Thời Lục nhìn về phía Hứa Túc Dã, vẫn như cũ cười, trong mắt còn mang theo hô hấp không thuận mà nổi lên nước mắt "Đúng vậy, tôi rất đắc ý".
Màu da Thời Lục rất trắng, vệt đỏ trên cổ vẫn không biến mất, nhưng cô còn đang cười, cười một cách điên cuồng.
Trong bọn họ, hắn vĩnh viễn đều là kẻ hèn mọn.
Hứa Túc Dã đem toàn bộ tức giận trong nháy mắt tiết ra.
Sau một lúc lâu, hắn dùng sức nắm lấy vai Thời Lục. Giọng nói rất nhẹ, hơi thở mỏng manh, thống khổ lại tuyệt vọng "Tôi thật muốn cùng cô xuống địa ngục".
Thời Lục thân mật cọ cọ lên mặt hắn, như tình nhân nói nhỏ "Được nha"
Hứa Túc Dã không nói chuyện nữa, chỉ ghé vào vai cô, im lặng mà nhìn chằm chằm vào vùng cổ non mịn của cô, muốn cắn, muốn dùng sức mà cắn, muốn cho máu tươi của cô dính đầy môi hắn, muốn cho chô đau, làm cô vĩnh viễn nhớ kỹ hắn.
Cô đối xử với hắn một chút tốt đều không có, vẫn luôn đùa giỡn hắn, nhưng hắn vẫn luyến tiếc cô chết đi.
Cửa sổ hành lang mở ra, gió ban đêm lạnh lẽo luồn vào, ánh trăng lại chiếu không tới.
Nơi này so với Hứa Túc Dã, cũng chẳng khác địa ngục là bao.
Qua thật lâu, trong bóng đêm truyền đến giọng nói rất thấp "Sao lại hư như vậy?" mang ủy khuất khó hiểu, hoảng hốt còn có cả tiếng khóc nức nở.
Thời Lục cảm giác được, có chất lỏng lạnh lẽo ở trên vai cô. Nghiêng đầu nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy lông mi hắn rũ xuống, che khuất đôi mắt.
Hứa Túc Dã dùng sức ôm lấy cô, đầu chôn vào bên gáy vô, thanh âm run đến lợi hại, lại yếu ớt đến làm người ta đau lòng "Chị để ý đến một chút cảm nhận của tôi được không?"
"Tôi là người, tôi cũng sẽ đau."
Thời Lục ôn nhu mà ôm eo hắn.
Đáy lòng bị xúc động, cũng thật lâu như trước kia mà gọi hắn "A Dã, chúng ta quay lại đi".
Yết hầu của Hứa Túc Dã hơi ngạnh, chua xót cùng đau đớn thật lâu mới có thể một lần nữa mở miệng, hắn ngữ khí cố chấp lại không cường ngạnh, ngược lại lộ ra chút khẩn cầu "Bốn năm trước, tôi muốn một lời giải thích"
Động tác của Thời Lục cứng đờ, âm thanh lạnh nhạt "Tôi không muốn nói".
Thời Lục cảm giác được người trước người ngực bắt đầu phập phồng kịch liệt cánh tay của cô càng dùng sức ôm chặt, thân hình cao lớn của hắn đều đang run.
"Chị, nói đi, nói gì tôi cũng tin, chỉ cần chị giải thích cho tôi nghe, tôi đều đồng ý"
"Tôi cầu xin chị"
Thời Lục ôn nhu mà khuyên hắn "Vì sao một hai phải chấp nhất với chuyện này? Cho nó qua đi, không được sao?"
Đó là chuyện u ám nhất cuộc đời cô, cô không nghĩ sẽ đem những chuyện này nói cho hắn nghe.
Cô đáng thương lại yếu ớt, có thể cho người khác nhìn thấy, cũng chỉ duy nhất mình hắn không được.
Hy vọng trong lòng Hứa Túc Dã vội tắt.
Hắn nhắm mắt lại, hầu kết lăn lộn "Chỉ cần tỷ nói rõ, ta đều tin"
Thời Lục trầm mặc, cuối cùng nói ra đáp án lại "Anh biết tôi không thích nói dối."
Cho nên vẫn là không muốn nói cho hắn sự thật.
Hứa Túc Dã không rõ.
Bọn họ cùng nhau vượt qua mười hai năm.
Bốn năm trước, bọn họ cãi nhau nguyên nhân gây ra, chính là hiểu lầm, nhưng cuối cùng lại chia tay, kỳ thật cũng không có liên lạc.
Xong việc, Thời Lục đi tắm, Hứa Túc Dã không vô tình thấy được tin nhắn trong điện thoại của cô
"Cậu để quên son ở nhà tớ, có cần tớ lái xe đem tới không?"
Hứa Túc Dã trong lòng không quá thoải mái, nhưng cũng không có nhiều nghi vấn. Hắn vẫn luôn tin tưởng cô.
Chỉ là thái độ lúc sau của Thời Lục bắt đầu làm hắn cảm thấy không đúng.
Từ phòng tắm bước ra, thấy hắn cầm điện thoại của cô, biểu hiện của Thời Lục rất khẩn trương.
Cô bị hắn nhìn, lạnh giọng chất vấn "Anh xem điện thoại của tôi làm gì?"
Hắn còn không kịp giải thích, đã bị cô đánh gãy, "Đừng đụng vào điện thoại của tôi"
Tóc đen của Thời Lục hơi ướt, cô không sấy tóc mà đi điện thoại rồi ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất.
Biểu tình của cô giấu sau tấm kính màu trắng, nhìn không rõ, chỉ có thể thấy rõ một đôi mắt đào hoa, như là bị nước đá tẩm quá.
Do dự tại chỗ thật lâu, Hứa Túc Dã vẫn không nhịn được mà hỏi "Em để quên son ở nhà ai?" Dù sao cũng sự tình ái muội sự, không nói rõ ràng, trước sau vẫn để trong lòng.
Thời Lục nhìn về phía ngoài cửa sổ, khung cảnh đêm phồn hoa, không đáp, coi như không nghe thấy.
Hứa Túc Dã lại nghĩ tới sự tình khác "Hôm nay em mới từ nước ngoài trở về, em đi gặp người khác, phải không?"
Thời Lục không nói dối. Nhưng hôm nay hắn hỏi cô vừa từ nước ngoài trở về sao, cô không trả lời, hắn vốn tưởng rằng là có thể chịu đựng, nhưng hiện tại xem ra đều không thể rồi.
"Chuyện này quan trọng sao?" Thời Lục cũng không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nghĩ cách làm cho hắn mau chóng câm miệng.
Nói cũng thật buồn cười, Hứa Túc Dã đầu tiên cảm thấy thật hoang đường, cư nhiên là giúp cô tìm cớ.
"Hoặc là, em hôm nay mới trở về, nhưng bạn không biết, cho nên mới định lái xe qua đây đưa cho, là như vậy phải không?"
Khi đó hắn cùng hiện tại đều giống nhau, chỉ cần cô chịu giải thích, hắn sẽ tin.
Cô nói cái gì hắn đều tin.
Nếu khi đó, Thời Lục nói một tiếng "Đúng vậy".
Mặc kệ là thật hay giả, hắn đều sẽ không chút do dự mà tin tưởng cô. Bọn họ cũng sẽ không chia tay.
Nhưng Thời Lục lại nói: "Đừng hỏi nữa"
Tương đương gián tiếp thừa nhận, cô căn bản không phải hôm nay mới về nước, cũng không phải vừa trở về liền đi tìm hắn.
Sống lưng Hứa Túc Dã phát lạnh, buộc chính mình cố gắng không đi hoài nghi cô "Ngày đó trở về? Sau đó đi đâu?"
"Về nhà sao?"
"Thời Lục, mau trả lời"
Bị hỏi đến phiền, Thời Lục nói "Tôi cần thiết phải báo mọi chuyện cho anh biết sao?"
Hứa Túc Dã á khẩu không trả lời được.
Đến giờ phút này, hắn mới bỗng nhiên phát hiện, hắn ở trong lòng Thời Lục không hề có địa vị.
Hắn chỉ là món đồ chơi của cô, không có tư cách hỏi chủ nhân mọi chuyện, chủ nhân cũng sẽ không để ý đến cảm nhận của hắn.
Lông mi Hứa Túc Dã run rẩy, lẩm bẩm nói "Em thật sự yêu tôi sao?"
Ngón trỏ của Thời Lục khẽ nhúc nhích.
"Mấy năm nay, em vứt bỏ tôi rất nhiều lần, mỗi lần đều là tôi cầu xin em trở về. Sau đó tốt nghiệp cao trung, em không từ mà biệt, đến bây giờ cũng chưa cho tôi một lời giải thích"
"Emcăn bản không yêu tôi, có phải không?"
Cô vẫn như cũ không chịu mở miệng, cũng không nói cho hắn đáp án.
"Em không yêu tôi, vì sao lại tới trêu đùa tình cảm của tôi?"
Thời Lục đau đầu đến sắp nổ tung, không lựa lời mà nói ra một câu "Tôi rảnh rỗi đến vậy sao? Không muốn cùng tôi ở bên nhau thì chia tay đi".
Hứa Túc Dã ngồi ở trên sô pha, lâm vào trầm tư.
Trầm mặc thật lâu, hốc mắt hắn có chút đỏ, giọng nói khàn khàn: "Được, chúng ta chia tay".
Lúc hắn đi, cô thậm chí không cho hắn một cái liếc mắt, không chút nào lưu luyến.
Bọn họ lần này một rời xa, chính là bốn năm.
Bốn năm sau, Thời Lục tưởng rằng bọn họ sẽ quay lại, nhưng vẫn là không chịu cho hắn một lời giải thích.
Thu hồi suy nghĩ.
Hứa Túc Dã không hề chấp nhất sự thật, dùng một tia sức lực cuối cùng, hèn mọn cầu xin cô "Em nói dối gạt tôi cũng được" hắn gắt gao ôm cô.
Trước mặt Thời Lục, hắn hèn mọn tới cực hạn.
Chỉ cần cô có thể để ý hắn một chút, hắn sẽ nguyện ở lại bên cô.
Nhưng cô nói dối lừa hắn cũng được, hắn cảm nhận ở trong lòng cô, hắn một chút cũng không quan trọng.
Thời Lục buông tay ôm eo hắn ra, lùi về phía sau nửa bước.
Cô ôm lấy cổ hắn, giống như trước, chủ động hôn lên môi hắn.
Hành lang tối om, Hứa Túc Dã mở to mắt, nặng nề nhìn cô, không đáp lại nụ hôn của cô.
Thời Lục cảm thấy chính mình như là hôn môi người chết, môi hắn lạnh băng, ánh mắt đen như mực.
Hứa Túc Dã nhắm mắt lại, lại lần nữa mở mắt ra, trong mắt đã không có nửa phần gợn sóng.
Hắn đẩy cô ra, tâm hoàn toàn lạnh lẽo.
"Thời Lục, kết thúc thật rồi" Hứa Túc Dã không về nhà, hắn xoay người rời đi.
Hành lang trống vắng, chỉ còn lại một mình Thời Lục.
Tựa như quá khứ rất nhiều năm về trước, cô luôn là người bị bỏ rơi.
Luôn là chỉ còn cô một mình, ở trong bóng đêm chật vật, lại tìm không thấy một tia ánh sáng. Sẽ bị Hứa Túc Dã bỏ rơi, hoàn toàn ra ngòa suy nghĩ của Thời Lục.
Tuyệt vọng cùng sợ hãi để lại, làm cho cô thở dốc
Thời Lục dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối, sống lưng bị cộm đến sinh đau.
Hứa Túc Dã không cứu rỗi cô.
Hắn cũng không phải vĩnh viễn đều sẽ ở bên cô.
Thời Lục ở trong lòng mình thầm nhủ.
Trong bóng đêm thật lâu, khi vào đến nhà, mới vừa mở đèn lên, ánh đèn thiếu chút nữa làm Thời Lục chảy ra nước mắt.
Cô lấy ra điện thoại ra, không chút lưu luyến mà xóa phương thức liên lạc với Hứa Túc Dã, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc, rời khỏi căn hộ này.
Trận này giằng co kéo dài mười hai năm, tra tấn nhau, đây là lúc kết thúc.
Người con trai trong mộng mà Thời Lục thường xuyên mơ thấy cùng những chuyện kia đều không đáng nhắc tới nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook