Nhìn Lên - Thủy Mật Đào Vị
-
Chương 16
Edit: Olwen_5
Buổi tối, Thời Lục cùng Vân Mùa Đông đi uống rượu.
Nơi này âm nhạc thư giãn, ánh đèn mờ ảo, Thời Lục biểu tình lười nhác, đen sự tình phát sinh hôm nay nói cho Vân Mùa Đông.
"A đông, chuyện hôm nay, khả năng ít nhiều cũng sẽ tổn thương đến em trai cậu, tớ đã quên nói với hắn lời xin lỗi."
Vân Mùa Đông cười xua tay, hoàn toàn không để ở trong lòng "Không có gì, cậu không lừa dối em trai tớ, nó là nam nhân, không yếu ớt như vậy đâu"
"Bất quá tớ có chút lo lắng......"
"Lo lắng cái gì?" Thời Lục nhấp chút rượu, rượu này hương vị thanh đạm, có ngọt thanh của hoa quả, không mạnh giống rượu lần trước.
Vân Mùa Đông gõ gõ ngón tay trỏ ở trên quầy bar, do dự mà nói: "Nếu bạn trai cũ của cậu nghĩ cậu có bạn trai mới, hắn lập tức cũng tìm bạn gái mới, thì phải làm sao?"
"Hắn sẽ không để tâm vào chuyện vụn vặt mà sinh nông nỗi" Thời Lục chắc chắn nói.
"Mười hai năm đều không có, hiện tại cũng sẽ không có"
Nghe Thời Lục nói xong, Vân Mùa Đông kinh ngạc mà há to miệng "Mười hai năm?"
Thời Lục lúc này mới phát hiện mình không cẩn thận nói, cùng lắm là nói cho Vân
Mùa Đông cũng không có gì.
Thời Lục trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng mở miệng: "Ừ, mười hai năm"
"Vậy từ lúc hai người chia tay, đã ở bên nhau tám năm?"
"Không phải tám năm," Thời Lục lắc đầu "Thời gian đó tớ cùng hắn không yêu đương, chỉ là sống cùng nhau"
Vân Mùa Đông cảm thấy cô cùng bạn trai cũ rất phức tạp, thử dò hỏi "Cậu nguyện ý nói cho tớ biết sao?"
"Có thể" Thời Lục đáp
Chỉ là cùng Hứa Túc Dã yêu đương nhiều năm, chuyện xảy đều nói không hết, có thể nói phần nào thì tới phần đó.
Chờ Thời Lục ngừng lại, Vân Mùa Đông hỏi: "Lục Lục, tớ có thể đem chuyện xưa của cậu và bạn trao cũ, cải biên thành truyện tranh không?"
Thời Lục xuất thần mà nhìn chằm chằm trên "Câu chuyện này có giá trị để cải biên sao?"
"Rõ ràng rất đặc biệt"
"Tùy cậu"
Có lẽ là nói quá nhiều, Thời Lục lúc sau liền không thể nào nói tiếp, chỉ là trầm mặc mà ngồi một chỗ, không biết suy nghĩ cái gì.
Cuối cùng trước khi đi, cô hỏi Vân Mùa Đông: "A Đông, nếu cải biên chuyện này, cậu sẽ đặt tên là gì, cậu sẽ nói cái gì?"
Vân Mùa Đông buột miệng thốt ra "Thuần hóa. Tớ nghe xong, trong đầu liền hiện ra cái từ này"
Đồng tử Thời Lục co rút lại, nháy mắt không nói gì, bất động tại chỗ.
Thuần hóa.
Mười hai năm, cô thuần hóa Hứa Túc Dã, làm hắn trở nên nghe lời mà làm theo.
Nhưng nàng lại cũng bị Hứa Túc Dã thuần hóa.
"Thực thích hợp." Thời Lục kéo kéo môi, có chút tự chế giễu.
Đi ra tới thang máy, gót giày tinh tế vang trên mặt đất, hành lang tối om bỗng chốc sáng lên.
Bóng tối biến mất, trước cửa nhà, Thời Lục thấy được Hứa Túc Dã.
Hắn dựa người bên tường, thân hình cao lớn, thon gầy, không biết đợi bao lâu.
Thời Lục ở trước mặt hắn dừng bước chân.
Hắn không ngẩng đầu, hơi rũ mắt, mũi thẳng, môi hồng không có độ cong.
Thời Lục yên lặng nhìn hắn trong chốc lát, cuối cùng chọn hạ mi, mở cửa vào nhà.
Cô không biết Hứa Túc Dã sẽ ở ngoài cửa chờ bao lâu, cũng hoàn toàn không để ý.
Từ mắt mèo, chỉ cần nhìn qua là có thể thấy, nhưng Thời Lục không làm được.
Vào nhà, đi tắm rửa, nghe một chút âm nhạc, cô liền đi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, đã không còn thấy Hứa Túc Dã nữa.
Mấy ngày kế tiếp, cô mỗi buổi tối đều sẽ thaya hắn đứng ở cửa chờ, như là có rất nhiều lời muốn nói, rồi lại cứu vớt lấy tôn nghiêm, nói không nên lời.
Thời Lục biết bốn năm trước bọn họ chia tay, gây tổn thương thật sâu cho Hứa Túc Dã, mang đến rất nhiều đau đớn, cho nên hắn không dám dễ dàng quay lại. Nhưng hắn hiện tại giãy giụa là vô nghĩa, thay đổi không được kết quả cuối cùng.
Thời Lục biết Hứa Túc Dã sắp kiên trì không được, nhưng cô không nghĩ tới, chuyện này sẽ quá mức như vậy.
Hôm nay, Thời Lục cùng Vân Mùa Dsông đi đến quán bar.
Thời Lục lần này không chọn rượu có nghĩa "Bỗng nhiên quay đầu" nữa, mà là gọi một ly rượu có nghĩa là "Nhà giam".
Từ dưới lên trên màu tím của rượu càng rõ, thật đúng là như là một tòa nhà giam.
Không ngoài dự liệu, lại ở chỗ này gặp Giang Thừa.
Hắn nhìn Thời Lục, nhất thời hai mắt sáng lên, bỏ qua đám người đi cùng mà đi lại chỗ cô rồi ngồi xuống.
Trong lúc Vân Mùa Đông đi vệ sinh, Giang Thừa chủ động nhắc tới sự tình hai nhà "Cha mẹ tôi cùng tôi nói chuyện, là nhà cô muốn cùng nhà tôi liên hôn, cô thì sao?"
Nhìn Thời Lục không trả lời, Giang Thừa nói ý nghĩ trong đầu mình "Tôi không phản đối, công ty nhà cô gặp chuyện, cha mẹ tôi sẽ giúp đỡ tới cùng"
"Liên hôn?" Thời Lục hơi nhíu mi.
Cha mẹ cô tuy rằng thúc giục, nhưng cũng không có trực tiếp nói cho cô biết chuyện muốn cùng Giang gia liên hôn.
"Đúng vậy, cô không biết?" Lần này đến phiên Giang Thừa kinh ngạc
Thời Lục không trả lời.
Từ trước giờ, công ty xảy ra chuyện gì, cô hoàn toàn đều không biết.
Thời Lục nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của Giang Thừa, nói "Anh đồng ý kết hôn?"
Hắn rõ ràng là háo sắc, tình nguyện chết dưới chân nữ nhân, thế nào cũng sẽ đồng ý.
"Kết hôn cũng làm ảnh hưởng tới cô. Cô yên tâm, tôi suy nghĩ rất thoáng, cô muốn chơi như thế nào cũng được, chỉ cần đừng cùng nam nhân khác có con, mọi chuyện tôi đều đồng ý" Giang thừa cà lơ phất phơ mà nói.
Dù sao cũng không muốn kết hôn, hắn cũng không thích ai cả, chi bằng cưới một mỹ nữ xinh đẹp nhất về nhà.
Hắn căn bản không đem kết hôn để vào mắt, nên có thể tùy ý nói ra như vậy.
Thời Lục không nói nữa, Giang Thừa cũng dần dần im lặng.
"Cô chậm rãi suy xét đi, tôi sẽ không thúc giục"
Nói xong, Giang Thừa đứng dậy, nhìn chằm chằm vào nữ nhân mình coi trọng rồi quay người đi.
Vân Mùa Đông ở phòng làm việc có việc, không thể không rời đi trước.
Vân Mùa Đông đi rồi, Thời Lục liền không động vào ly rượu, tính trở về.
Lúc đúng dậy, bên cạnh đột nhiên có một nam nhân trẻ tuổi đi tới, ngăn đường đi của cô.
"Uống một chén?"
"Không" Thời Lục từ chối, chuẩn bị vòng qua hắn.
Hắn lại nhanh hơn một bước, hoàn toàn che ở trước mặt cô, "Cho tôi một chút mặt mũi đi, uống một chén, tôi sẽ cho cô đi".
"Cút" ánh mắt Thời Lục hoàn toàn lạnh xuống.
Ngũ quan của cô tinh xảo, môi hơi đỏ, da thịt trắng sứ lộ ra, váy đen đeo đai gợi cảm, thực bức người.
Gặp được mỹ nhân như vậy, nam nhân phía trước lại uống không ít rượu, gan càng thêm lớn, thậm chí giơ tay lại phía cô để chiếm tiện nghi.
"Giả bộ thanh thuần làm cái gì, tới quán bar còn không phải vì việc này sao?"
Tay nam nhân đó đụng vào người cô, Thời Lục nhanh chóng né tránh, thuận tay mà cầm lấy chai rượu vừa uống xong trên bàn, đột nhiên giơ lên ở trước mặt hắn.
Nam nhân bị chai rượu lạnh lẽo đập vào mặt, đầu tiên là vẻ mặt sửng sốt, rồi sau đó dùng tay lau mặt, trong miệng hùng hùng hổ hổ. "Mẹ nó, cô có biết lão tử là ai không? Lão tử nói một câu là có thể làm cô ở Kỳ thành này sống không yên đâu, cô có tin không?"
Thời Lục lại chỉ cảm thấy ồn ào.
Nam nhân đó định tiến thêm một bước, Thời Lục trực tiếp cầm lấy vỏ chai rượu bên cạnh đập vào bàn, bỗng vang lên tiếng mảnh vỡ thủy tinh, chia năm xẻ bảy, tung tóe ra khắp nơi.
Tuy là quán bar âm thanh ồn ào, nhưng âm thanh vừa nãy lại rất gây chú ý.
Tiếng cười nói cùng tiếng tán tỉnh đều mà dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn phía bên này.
Nam nhân đó bị cô hù dọa, nhìn trai rượu trong tay cô giờ đã biến thành vũ khí, với những miếng thủy tinh sắc bén.
Giang Thừa bị âm thanh thu hút, thấy một màn như vậy, liền lập tức chạy tới.
Hắn thường xuyên đến quán bar, liếc mắt một cái liền hiểu rõ sự tình.
Hắn thuần thục mà cởi trên người áo khoác lên vai Thời Lục.
"Người phụ nữ của tôi, anh cũng dám động tới?" Giang thừa mặt đầy tức giận.
Người đàn ông đó nhận ra Giang Thừa, khí thế lập tức đi xuống.
"Ngại quá, Giang thiếu, tôi không biết đây là người phụ nữ của anh, là tôi si tâm vọng tưởng, không biết tốt xấu" Người đàn ông đó vội vàng giảng hòa.
Giang Thừa từ xoang mũi phát ra một tiếng cười lạnh, bảo hắn cút.
Áo khoác trên vai Thời Lục mang theo mùi vị nồng đậm của thuốc lá và rượu, mới vừa khoác lên người cô, Thời Lục liền tránh ra, lại bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt quen thuộc đang nhìn cô.
Trong hóc tối của quán bar, có một người nặng nề nhìn chăm chú vào cô, tầm mắt có chút trầm trọng, lại có chút khinh thường.
Thời Lục đánh mất suy nghĩ muốn giãy giụa, tùy ý để Giang Thừa khoác áo lên người cô rồi ôm vai cô rời khỏi quán bar.
Đi ra, hơi lạnh từ gió đêm thổi tới.
Cô để áo khoác rơi xuống, ôm lấy cánh tay của mình đứng một bên, cùng hắn kéo dài khoảng cách.
"Cô quá vô tình rồi? Lợi dụng tôi xong liền ném đi?" biểu tình Giang Thừa khoa trương.
Thái độ Thời Lục lãnh đạm, mắt đào hoa lộ ra vài phần lạnh lẽo, ngữ khí không chút để ý, "Tôi không có cần anh giúp"
"Được rồi, là tôi tự nguyện" Giang Thừa vẫn cười như cũ.
Thời Lục xoay người, đi lấy xe.
Hôm nay cô đến, bãi đỗ xe đã đầy, liền đem xe dừng ở chỗ khác.
Giang Thừa đi theo sau cô, nhớ lại chuyện vừa rồi, vẫn còn có chút sợ hãi "Tôi thật không nghĩ tới, cô nhìn qua rất yếu đuối, sao lại có thể làm được vậy".
Hắn còn nhớ rõ vừa rồi nhìn qua, ánh mắt của Thời Lục lạnh băng. Cô cầm chai rượu trên tay, hoàn toàn không có một chút do dự và sợ hãi.
"Yếu đuối?" Thời Lục cảm thấy buồn cười.
"Vừa nãy cô đánh tên kia, đồng bọn của hắn ở đây không ít, tôi đưa cô về" Giang Thừa nói, nhìn ra Thời Lục có ý từ chối, hắn vội nói "Tôi có tài xế riêng, cô có thể kêu tài xế lái".
Thời Lục im lặng, xem như đồng ý.
Hắn và Thời Lục cùng nhau lên xe, ngồi ở hàng phía sau.
"Tới Vân Loan" Thời Lục nói ra địa chỉ.
Cửa sổ xe mở ra, thổi một ít gió lạnh vào, không có không khí như quám bar, Giang Thừa tức khắc tỉnh táo không ít.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy việc kết hôn với Thời Lục giống như không phải lựa chọn tốt.
Cô là người phụ nữ tàn nhẫn, nếu một ngày nào đó hắn chọc tức cô, có lẽ cô sẽ cầm dao giết hắn.
Giang Thừa bắt đầu hối hận, tự trách mình vừa rồi ham mê sắc, một hai nhất quyết bảo tài xế đưa cô về.
Hắn nghĩ có chút sợ, liền cạnh xê dịch vị trí "Cái kia, tôi cảm thấy chúng ta làm bạn vẫn thích hợp hơn"
"Ừ" Thời Lục nhắm mắt lại, không quá phản ứng.
Giang Thừa thở phào nhẹ nhõm.
Thời Lục hồi tưởng lại chuyện vừa rồi.
Cảm nhận được tầm mắt trong góc đó, cô lập tức liền hướng bên kia nhìn thoáng qua
Chỉ là trong nháy mắt, tuy rằng ánh sáng không rõ, cô vẫn có thể nhận thân hình của hắn, chính là Hứa Túc Dã.
Ở trong ấn tượng của cô, hắn sẽ không bao giờ đến nơi này.
Quả nhiên con người sẽ thay đổi.
Thời Lục ngồi ở trong xe, men say đi lên, bất tri bất giác trung liền ngủ.
Xe chạy đến dưới căn hộ liền dừng lại, Thời Lục vẫn còn ngủ.
Giang thừa trong mắt khẳng định Thời Lục chính là một "mỹ nhân xà", xinh đẹp lại nguy hiểm.
Ai biết cô trong người có con dao nhỏ nào không, hắn không dám gọi cô tỉnh dậy.
Hứa Túc Dã hôm nay tới quán bar, là vì bàn chuyện công việc.
Nghe được tiếng chai rượu vỡ vụn, tất cả mọi người đều hướng mắt lại xem, hắn lại không có gì hiếu kỳ.
Cho đến khi người ngồi cùng bàn nói một câu "Nữ nhân váy đen kia thật xinh đẹp, có lẽ là minh tinh?"
Váy đen.
Hứa Túc Dã theo bản năng nhìn qua.
Thấy bóng dáng của Thời Lục, hắn liền đứng lên, làm những người khác cùng bàn một phen đều hoảng sợ.
Còn không đợi hắn đi đến, cũng đã có một người đi trước, đem áo khoác của mình cởi ra, khoác ở trên người Thời Lục.
Thời Lục không từ chối.
Hứa Túc Dã như là bị đinh tại chỗ, mãi cũng không tiến tới.
Hắn bắt đầu ù tai, trong đầu ầm ầm vang lên, âm thanh chung quanh đều biến mất. Hắn liền như vậy ở trong bóng tối, yên lặng nhìn bọn họ.
Chờ Thời Lục cùng người đàn ông kia rời đi, hắn mới bừng tỉnh, rồi lấy lại tinh thần.
Đuổi theo một lần nữa, đã không thấy bọn họ đâu nữa.
Hắn không có tâm tư bàn chuyện hợp tác, trở về chỗ ngồi cũ, nhấc ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch "Xin lỗi, tôi không thể tiếp tục được, hẹn lần khác" nói xong, hắn liền cầm áo khoác rời đi.
Hắn không biết đi đâu để tìm Thời Lục, chỉ có thể đứng trước cửa chờ cô.
Hắn không biết đêm nay cô có về không, cũng không dám nghĩ.
Thời Lục ngủ hơn một giờ mới tỉnh lại.
Cô nhẹ nhàng quay đầu, nhớ lại mọi chuyện vừa rồi, trong mắt mọi buồn ngủ đều đã biến mất.
Quay qua nhìn về phía bên cạnh, Giang Thừa đang chán nản mà chơi điện thoại. Hắn thói quen mà nhìn về phía Thời Lục, thấy cô tỉnh lại, thân thể run lên, lập tức ngồi lại "Cô tỉnh rồi".
"Cảm ơn" Thời Lục không cùng hắn nói chuyện, trực tiếp mở cửa xuống xe.
Giang Thừa cũng từ trong xe bước ra.
Tài xế đã sớm xuống xe, đứng bên cạnh chờ.
Thời Lục khóa lại xe, cũng không quay đầu nhìn mà lên thẳng lầu.
Giang Thừa vì cô bỏ đi mà nhẹ nhàng thở ra.
Buổi tối, Thời Lục cùng Vân Mùa Đông đi uống rượu.
Nơi này âm nhạc thư giãn, ánh đèn mờ ảo, Thời Lục biểu tình lười nhác, đen sự tình phát sinh hôm nay nói cho Vân Mùa Đông.
"A đông, chuyện hôm nay, khả năng ít nhiều cũng sẽ tổn thương đến em trai cậu, tớ đã quên nói với hắn lời xin lỗi."
Vân Mùa Đông cười xua tay, hoàn toàn không để ở trong lòng "Không có gì, cậu không lừa dối em trai tớ, nó là nam nhân, không yếu ớt như vậy đâu"
"Bất quá tớ có chút lo lắng......"
"Lo lắng cái gì?" Thời Lục nhấp chút rượu, rượu này hương vị thanh đạm, có ngọt thanh của hoa quả, không mạnh giống rượu lần trước.
Vân Mùa Đông gõ gõ ngón tay trỏ ở trên quầy bar, do dự mà nói: "Nếu bạn trai cũ của cậu nghĩ cậu có bạn trai mới, hắn lập tức cũng tìm bạn gái mới, thì phải làm sao?"
"Hắn sẽ không để tâm vào chuyện vụn vặt mà sinh nông nỗi" Thời Lục chắc chắn nói.
"Mười hai năm đều không có, hiện tại cũng sẽ không có"
Nghe Thời Lục nói xong, Vân Mùa Đông kinh ngạc mà há to miệng "Mười hai năm?"
Thời Lục lúc này mới phát hiện mình không cẩn thận nói, cùng lắm là nói cho Vân
Mùa Đông cũng không có gì.
Thời Lục trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng mở miệng: "Ừ, mười hai năm"
"Vậy từ lúc hai người chia tay, đã ở bên nhau tám năm?"
"Không phải tám năm," Thời Lục lắc đầu "Thời gian đó tớ cùng hắn không yêu đương, chỉ là sống cùng nhau"
Vân Mùa Đông cảm thấy cô cùng bạn trai cũ rất phức tạp, thử dò hỏi "Cậu nguyện ý nói cho tớ biết sao?"
"Có thể" Thời Lục đáp
Chỉ là cùng Hứa Túc Dã yêu đương nhiều năm, chuyện xảy đều nói không hết, có thể nói phần nào thì tới phần đó.
Chờ Thời Lục ngừng lại, Vân Mùa Đông hỏi: "Lục Lục, tớ có thể đem chuyện xưa của cậu và bạn trao cũ, cải biên thành truyện tranh không?"
Thời Lục xuất thần mà nhìn chằm chằm trên "Câu chuyện này có giá trị để cải biên sao?"
"Rõ ràng rất đặc biệt"
"Tùy cậu"
Có lẽ là nói quá nhiều, Thời Lục lúc sau liền không thể nào nói tiếp, chỉ là trầm mặc mà ngồi một chỗ, không biết suy nghĩ cái gì.
Cuối cùng trước khi đi, cô hỏi Vân Mùa Đông: "A Đông, nếu cải biên chuyện này, cậu sẽ đặt tên là gì, cậu sẽ nói cái gì?"
Vân Mùa Đông buột miệng thốt ra "Thuần hóa. Tớ nghe xong, trong đầu liền hiện ra cái từ này"
Đồng tử Thời Lục co rút lại, nháy mắt không nói gì, bất động tại chỗ.
Thuần hóa.
Mười hai năm, cô thuần hóa Hứa Túc Dã, làm hắn trở nên nghe lời mà làm theo.
Nhưng nàng lại cũng bị Hứa Túc Dã thuần hóa.
"Thực thích hợp." Thời Lục kéo kéo môi, có chút tự chế giễu.
Đi ra tới thang máy, gót giày tinh tế vang trên mặt đất, hành lang tối om bỗng chốc sáng lên.
Bóng tối biến mất, trước cửa nhà, Thời Lục thấy được Hứa Túc Dã.
Hắn dựa người bên tường, thân hình cao lớn, thon gầy, không biết đợi bao lâu.
Thời Lục ở trước mặt hắn dừng bước chân.
Hắn không ngẩng đầu, hơi rũ mắt, mũi thẳng, môi hồng không có độ cong.
Thời Lục yên lặng nhìn hắn trong chốc lát, cuối cùng chọn hạ mi, mở cửa vào nhà.
Cô không biết Hứa Túc Dã sẽ ở ngoài cửa chờ bao lâu, cũng hoàn toàn không để ý.
Từ mắt mèo, chỉ cần nhìn qua là có thể thấy, nhưng Thời Lục không làm được.
Vào nhà, đi tắm rửa, nghe một chút âm nhạc, cô liền đi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, đã không còn thấy Hứa Túc Dã nữa.
Mấy ngày kế tiếp, cô mỗi buổi tối đều sẽ thaya hắn đứng ở cửa chờ, như là có rất nhiều lời muốn nói, rồi lại cứu vớt lấy tôn nghiêm, nói không nên lời.
Thời Lục biết bốn năm trước bọn họ chia tay, gây tổn thương thật sâu cho Hứa Túc Dã, mang đến rất nhiều đau đớn, cho nên hắn không dám dễ dàng quay lại. Nhưng hắn hiện tại giãy giụa là vô nghĩa, thay đổi không được kết quả cuối cùng.
Thời Lục biết Hứa Túc Dã sắp kiên trì không được, nhưng cô không nghĩ tới, chuyện này sẽ quá mức như vậy.
Hôm nay, Thời Lục cùng Vân Mùa Dsông đi đến quán bar.
Thời Lục lần này không chọn rượu có nghĩa "Bỗng nhiên quay đầu" nữa, mà là gọi một ly rượu có nghĩa là "Nhà giam".
Từ dưới lên trên màu tím của rượu càng rõ, thật đúng là như là một tòa nhà giam.
Không ngoài dự liệu, lại ở chỗ này gặp Giang Thừa.
Hắn nhìn Thời Lục, nhất thời hai mắt sáng lên, bỏ qua đám người đi cùng mà đi lại chỗ cô rồi ngồi xuống.
Trong lúc Vân Mùa Đông đi vệ sinh, Giang Thừa chủ động nhắc tới sự tình hai nhà "Cha mẹ tôi cùng tôi nói chuyện, là nhà cô muốn cùng nhà tôi liên hôn, cô thì sao?"
Nhìn Thời Lục không trả lời, Giang Thừa nói ý nghĩ trong đầu mình "Tôi không phản đối, công ty nhà cô gặp chuyện, cha mẹ tôi sẽ giúp đỡ tới cùng"
"Liên hôn?" Thời Lục hơi nhíu mi.
Cha mẹ cô tuy rằng thúc giục, nhưng cũng không có trực tiếp nói cho cô biết chuyện muốn cùng Giang gia liên hôn.
"Đúng vậy, cô không biết?" Lần này đến phiên Giang Thừa kinh ngạc
Thời Lục không trả lời.
Từ trước giờ, công ty xảy ra chuyện gì, cô hoàn toàn đều không biết.
Thời Lục nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của Giang Thừa, nói "Anh đồng ý kết hôn?"
Hắn rõ ràng là háo sắc, tình nguyện chết dưới chân nữ nhân, thế nào cũng sẽ đồng ý.
"Kết hôn cũng làm ảnh hưởng tới cô. Cô yên tâm, tôi suy nghĩ rất thoáng, cô muốn chơi như thế nào cũng được, chỉ cần đừng cùng nam nhân khác có con, mọi chuyện tôi đều đồng ý" Giang thừa cà lơ phất phơ mà nói.
Dù sao cũng không muốn kết hôn, hắn cũng không thích ai cả, chi bằng cưới một mỹ nữ xinh đẹp nhất về nhà.
Hắn căn bản không đem kết hôn để vào mắt, nên có thể tùy ý nói ra như vậy.
Thời Lục không nói nữa, Giang Thừa cũng dần dần im lặng.
"Cô chậm rãi suy xét đi, tôi sẽ không thúc giục"
Nói xong, Giang Thừa đứng dậy, nhìn chằm chằm vào nữ nhân mình coi trọng rồi quay người đi.
Vân Mùa Đông ở phòng làm việc có việc, không thể không rời đi trước.
Vân Mùa Đông đi rồi, Thời Lục liền không động vào ly rượu, tính trở về.
Lúc đúng dậy, bên cạnh đột nhiên có một nam nhân trẻ tuổi đi tới, ngăn đường đi của cô.
"Uống một chén?"
"Không" Thời Lục từ chối, chuẩn bị vòng qua hắn.
Hắn lại nhanh hơn một bước, hoàn toàn che ở trước mặt cô, "Cho tôi một chút mặt mũi đi, uống một chén, tôi sẽ cho cô đi".
"Cút" ánh mắt Thời Lục hoàn toàn lạnh xuống.
Ngũ quan của cô tinh xảo, môi hơi đỏ, da thịt trắng sứ lộ ra, váy đen đeo đai gợi cảm, thực bức người.
Gặp được mỹ nhân như vậy, nam nhân phía trước lại uống không ít rượu, gan càng thêm lớn, thậm chí giơ tay lại phía cô để chiếm tiện nghi.
"Giả bộ thanh thuần làm cái gì, tới quán bar còn không phải vì việc này sao?"
Tay nam nhân đó đụng vào người cô, Thời Lục nhanh chóng né tránh, thuận tay mà cầm lấy chai rượu vừa uống xong trên bàn, đột nhiên giơ lên ở trước mặt hắn.
Nam nhân bị chai rượu lạnh lẽo đập vào mặt, đầu tiên là vẻ mặt sửng sốt, rồi sau đó dùng tay lau mặt, trong miệng hùng hùng hổ hổ. "Mẹ nó, cô có biết lão tử là ai không? Lão tử nói một câu là có thể làm cô ở Kỳ thành này sống không yên đâu, cô có tin không?"
Thời Lục lại chỉ cảm thấy ồn ào.
Nam nhân đó định tiến thêm một bước, Thời Lục trực tiếp cầm lấy vỏ chai rượu bên cạnh đập vào bàn, bỗng vang lên tiếng mảnh vỡ thủy tinh, chia năm xẻ bảy, tung tóe ra khắp nơi.
Tuy là quán bar âm thanh ồn ào, nhưng âm thanh vừa nãy lại rất gây chú ý.
Tiếng cười nói cùng tiếng tán tỉnh đều mà dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn phía bên này.
Nam nhân đó bị cô hù dọa, nhìn trai rượu trong tay cô giờ đã biến thành vũ khí, với những miếng thủy tinh sắc bén.
Giang Thừa bị âm thanh thu hút, thấy một màn như vậy, liền lập tức chạy tới.
Hắn thường xuyên đến quán bar, liếc mắt một cái liền hiểu rõ sự tình.
Hắn thuần thục mà cởi trên người áo khoác lên vai Thời Lục.
"Người phụ nữ của tôi, anh cũng dám động tới?" Giang thừa mặt đầy tức giận.
Người đàn ông đó nhận ra Giang Thừa, khí thế lập tức đi xuống.
"Ngại quá, Giang thiếu, tôi không biết đây là người phụ nữ của anh, là tôi si tâm vọng tưởng, không biết tốt xấu" Người đàn ông đó vội vàng giảng hòa.
Giang Thừa từ xoang mũi phát ra một tiếng cười lạnh, bảo hắn cút.
Áo khoác trên vai Thời Lục mang theo mùi vị nồng đậm của thuốc lá và rượu, mới vừa khoác lên người cô, Thời Lục liền tránh ra, lại bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt quen thuộc đang nhìn cô.
Trong hóc tối của quán bar, có một người nặng nề nhìn chăm chú vào cô, tầm mắt có chút trầm trọng, lại có chút khinh thường.
Thời Lục đánh mất suy nghĩ muốn giãy giụa, tùy ý để Giang Thừa khoác áo lên người cô rồi ôm vai cô rời khỏi quán bar.
Đi ra, hơi lạnh từ gió đêm thổi tới.
Cô để áo khoác rơi xuống, ôm lấy cánh tay của mình đứng một bên, cùng hắn kéo dài khoảng cách.
"Cô quá vô tình rồi? Lợi dụng tôi xong liền ném đi?" biểu tình Giang Thừa khoa trương.
Thái độ Thời Lục lãnh đạm, mắt đào hoa lộ ra vài phần lạnh lẽo, ngữ khí không chút để ý, "Tôi không có cần anh giúp"
"Được rồi, là tôi tự nguyện" Giang Thừa vẫn cười như cũ.
Thời Lục xoay người, đi lấy xe.
Hôm nay cô đến, bãi đỗ xe đã đầy, liền đem xe dừng ở chỗ khác.
Giang Thừa đi theo sau cô, nhớ lại chuyện vừa rồi, vẫn còn có chút sợ hãi "Tôi thật không nghĩ tới, cô nhìn qua rất yếu đuối, sao lại có thể làm được vậy".
Hắn còn nhớ rõ vừa rồi nhìn qua, ánh mắt của Thời Lục lạnh băng. Cô cầm chai rượu trên tay, hoàn toàn không có một chút do dự và sợ hãi.
"Yếu đuối?" Thời Lục cảm thấy buồn cười.
"Vừa nãy cô đánh tên kia, đồng bọn của hắn ở đây không ít, tôi đưa cô về" Giang Thừa nói, nhìn ra Thời Lục có ý từ chối, hắn vội nói "Tôi có tài xế riêng, cô có thể kêu tài xế lái".
Thời Lục im lặng, xem như đồng ý.
Hắn và Thời Lục cùng nhau lên xe, ngồi ở hàng phía sau.
"Tới Vân Loan" Thời Lục nói ra địa chỉ.
Cửa sổ xe mở ra, thổi một ít gió lạnh vào, không có không khí như quám bar, Giang Thừa tức khắc tỉnh táo không ít.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy việc kết hôn với Thời Lục giống như không phải lựa chọn tốt.
Cô là người phụ nữ tàn nhẫn, nếu một ngày nào đó hắn chọc tức cô, có lẽ cô sẽ cầm dao giết hắn.
Giang Thừa bắt đầu hối hận, tự trách mình vừa rồi ham mê sắc, một hai nhất quyết bảo tài xế đưa cô về.
Hắn nghĩ có chút sợ, liền cạnh xê dịch vị trí "Cái kia, tôi cảm thấy chúng ta làm bạn vẫn thích hợp hơn"
"Ừ" Thời Lục nhắm mắt lại, không quá phản ứng.
Giang Thừa thở phào nhẹ nhõm.
Thời Lục hồi tưởng lại chuyện vừa rồi.
Cảm nhận được tầm mắt trong góc đó, cô lập tức liền hướng bên kia nhìn thoáng qua
Chỉ là trong nháy mắt, tuy rằng ánh sáng không rõ, cô vẫn có thể nhận thân hình của hắn, chính là Hứa Túc Dã.
Ở trong ấn tượng của cô, hắn sẽ không bao giờ đến nơi này.
Quả nhiên con người sẽ thay đổi.
Thời Lục ngồi ở trong xe, men say đi lên, bất tri bất giác trung liền ngủ.
Xe chạy đến dưới căn hộ liền dừng lại, Thời Lục vẫn còn ngủ.
Giang thừa trong mắt khẳng định Thời Lục chính là một "mỹ nhân xà", xinh đẹp lại nguy hiểm.
Ai biết cô trong người có con dao nhỏ nào không, hắn không dám gọi cô tỉnh dậy.
Hứa Túc Dã hôm nay tới quán bar, là vì bàn chuyện công việc.
Nghe được tiếng chai rượu vỡ vụn, tất cả mọi người đều hướng mắt lại xem, hắn lại không có gì hiếu kỳ.
Cho đến khi người ngồi cùng bàn nói một câu "Nữ nhân váy đen kia thật xinh đẹp, có lẽ là minh tinh?"
Váy đen.
Hứa Túc Dã theo bản năng nhìn qua.
Thấy bóng dáng của Thời Lục, hắn liền đứng lên, làm những người khác cùng bàn một phen đều hoảng sợ.
Còn không đợi hắn đi đến, cũng đã có một người đi trước, đem áo khoác của mình cởi ra, khoác ở trên người Thời Lục.
Thời Lục không từ chối.
Hứa Túc Dã như là bị đinh tại chỗ, mãi cũng không tiến tới.
Hắn bắt đầu ù tai, trong đầu ầm ầm vang lên, âm thanh chung quanh đều biến mất. Hắn liền như vậy ở trong bóng tối, yên lặng nhìn bọn họ.
Chờ Thời Lục cùng người đàn ông kia rời đi, hắn mới bừng tỉnh, rồi lấy lại tinh thần.
Đuổi theo một lần nữa, đã không thấy bọn họ đâu nữa.
Hắn không có tâm tư bàn chuyện hợp tác, trở về chỗ ngồi cũ, nhấc ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch "Xin lỗi, tôi không thể tiếp tục được, hẹn lần khác" nói xong, hắn liền cầm áo khoác rời đi.
Hắn không biết đi đâu để tìm Thời Lục, chỉ có thể đứng trước cửa chờ cô.
Hắn không biết đêm nay cô có về không, cũng không dám nghĩ.
Thời Lục ngủ hơn một giờ mới tỉnh lại.
Cô nhẹ nhàng quay đầu, nhớ lại mọi chuyện vừa rồi, trong mắt mọi buồn ngủ đều đã biến mất.
Quay qua nhìn về phía bên cạnh, Giang Thừa đang chán nản mà chơi điện thoại. Hắn thói quen mà nhìn về phía Thời Lục, thấy cô tỉnh lại, thân thể run lên, lập tức ngồi lại "Cô tỉnh rồi".
"Cảm ơn" Thời Lục không cùng hắn nói chuyện, trực tiếp mở cửa xuống xe.
Giang Thừa cũng từ trong xe bước ra.
Tài xế đã sớm xuống xe, đứng bên cạnh chờ.
Thời Lục khóa lại xe, cũng không quay đầu nhìn mà lên thẳng lầu.
Giang Thừa vì cô bỏ đi mà nhẹ nhàng thở ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook