Hai người bị giam trong phòng tận đến lúc chạng vạng tối, mới thấy lại bóng dáng An Thiếu Du, hắn tự mình bưng bữa tối tới, nhưng chỉ có phần cho một người, Chanh Âm thấy thế không lên tiếng, nhưng Diệu Linh thì có chút bất mãn mà nhíu mày.
Mắt thấy hắn đưa cơm nước đến trước mặt Diệu Linh, sau đó xoay người ra lệnh với Chanh Âm: “Đợi chút nữa theo ta ra ngoài.”
Thái độ gì chứ? Chanh Âm cũng không phải hạ nhân nhà hắn!
Diệu Linh trừng mắt liếc hắn một cái, vừa muốn mở miệng nói gì đó, lại bị lời của An Thiếu Du cắt ngang.
“Cầm lấy bốn trăm lượng này đi.” Hắn đem bốn tấm ngân phiếu ném đến trước mặt Diệu Linh.
Đây chính là thứ buổi sáng hôm nay Diệu Linh trả lại cho hắn.
“An thiếu gia, ta nói rồi…”
“Đây không phải tiền mua y một đêm.” Vừa nói chuyện, hắn vừa liếc nhìn Chanh Âm, “Đây là tiền chuộc thân cho y.”
Hai người nghe vậy hoàn toàn lộ ra hai loại phản ứng bất đồng, Chanh Âm ngạc nhiên chớp mắt trong chốc lát, nhưng chớp mắt xong cũng không nói thêm gì, Diệu Linh thì nhìn ngân phiếu một chút, rõ ràng hít sâu một cái nhưng lại quả quyết cự tuyệt yêu cầu của hắn.
“Chanh Âm ta không bán!”
An Thiếu Du nhướn mày, ánh mắt nhìn Diệu Linh băng lãnh vô tình, “Thế nào? Chê tiền ít quá ư? Vậy ngươi ra giá đi, bao nhiêu tiền mới đồng ý để y lại.”
Diệu Linh lắc đầu, “Ta sẽ không bán y cho ngài, ngài sẽ không đối xử tử tế với y.”
Nghe lời này, giữa lông mày An Thiếu Du ánh lên một tia giận dỗi, “Hừ… Buồn cười, ta không cho rằng sẽ có người mua một nam kỹ về để ‘đối xử tử tế’.”
“Ta đều là bán đi như vậy đấy!” Về điểm này, Diệu Linh thực sự kiêu ngạo về bản thân.
Phàm là tiểu quan nhi từng ở trên tay hắn được người chuộc ra, không có một người nào là không phải được “đối xử tử tế” như vậy! Trước đó, hắn sẽ tỉ mỉ điều tra lai lịch và bối cảnh của những khách nhân kia, sau khi xác định sẽ không bạc đãi bọn họ, Diệu Linh mới có thể đồng ý ký văn tự chuộc thân.
Nhưng hôm nay sự thực bày ra trước mắt, nam nhân trước mặt đối đãi với Chanh Âm không có nửa điểm thương hại không nói, đã vậy còn mang thêm một chút oán hận, bán Chanh Âm cho hắn, chẳng phải là đẩy y vào hố lửa sao!?
Cho nên cuộc mua bán này tuyệt đối không thể thực hiện!
“Ngươi không bán?”
“Tuyệt đối không bán!”
“… Được lắm!” An Thiếu Du không những không giận mà còn cười, đối với Chanh Âm mà nói, nụ cười này so với tức giận còn kinh khủng hơn.
An Thiếu Du đi lên trước vài bước, một bên chậm rãi cầm lấy những ngân phiếu kia, một bên nói: “Ta cảm thấy trong tiểu trấn này chỉ có một gian quan lâu thật sự là quá ít, mà lại còn mở cửa hơn mấy chục năm, hình như cũng nên đến lúc đó rồi…”
“…!” Lời này nói đến đây, lấy Chanh Âm hiểu rõ An Thiếu Du, y dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được chuyện mà hắn muốn làm.
Khiến Căng Uyên Lâu phải đóng cửa… Nhưng như vậy sao được!?
Chanh Âm ở qua mấy kỹ viện, cảm tình y đối với Căng Uyên Lâu là sâu nhất, lão bản trước đây cũng tốt, tiểu lão bản bây giờ cũng tốt, bọn hắn đều là người tốt, không thúc ép, không mắng chửi, đối đãi với tiểu quan trong lâu như bằng hữu, mặc dù không biết lai lịch bọn họ ra sao, nhưng cuộc sống mọi người ở Căng Uyên Lâu cũng coi như trôi qua thỏa mãn.
Nếu thật sự bởi vì mình mà khiến Căng Uyên Lâu bị đóng cửa, vậy…
Không dám nghĩ tiếp nữa, Chanh Âm lập tức ngăn cản động tác của An Thiếu Du, đoạt lại ngân phiếu trong tay hắn, cứng rắn nhét vào tay Diệu Linh, “Ta bán, lão bản, ta nguyện ý bán cho hắn.”
“Ngươi điên rồi sao!?” Diệu Linh không sợ An Thiếu Du, nhưng gặp phải tình huống như vậy lại không thể nói rõ, trong lòng thật sự buồn bực.
Chanh Âm lắc đầu từ chối ý tốt của hắn, vẫn như trước dùng vẻ mặt tươi cười như thường ngày nói: “Không sao đâu, dù sao cũng không phải lần đầu bán đi.”
Y không cảm thấy mình sẽ sống lâu ở đây, An Thiếu Du không có khả năng “hứng thú” với y cả đời, hiện giờ cứ để hắn chơi đùa từ từ, chờ hắn chơi chán rồi, y vẫn sẽ như cũ đến “Ẩn Hạng” dưỡng lão, đó mới là nơi chân chính thuộc về y.
Lời này khiến Diệu Linh bĩu môi còn An Thiếu Du thì nhíu mày, Diệu Linh không lay chuyển được sự kiên trì của Chanh Âm, hai người nói qua nói lại rất nhiều, nhưng An Thiếu Du cũng không để ý nghe, hắn chỉ nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Chanh Âm, từng cái nhăn mày đến một nụ cười, vết nhăn giữa lông mày càng ngày càng sâu.
Y thay đổi, hoàn toàn khác so với mười năm trước, đêm qua hắn đã mơ hồ phát hiện, thế nhưng hôm nay lại càng thêm rõ ràng.
Nhìn Diệu Linh cuối cùng cũng suy sụp hạ vai, Chanh Âm thoải mái nở nụ cười, đáp án của bọn họ đã rõ ràng.
Theo lý mà nói, An Thiếu Du mua được Chanh Âm hẳn nên vui vẻ mới phải, nhưng chỉ có hắn mới biết, trong lòng mình trống rỗng, rõ ràng hoàn toàn không có một chút vui sướng nào, thậm chí còn có một tia xót xa…
Diệu Linh khuyên không nổi Chanh Âm chỉ có thể bỏ cuộc, nhưng còn một cơ hội cuối cùng, hắn đi tới trước mặt An Thiếu Du, nghiêm túc cảnh cáo: “An Thiếu Du, ta không cần biết ngài và Chanh Âm trước đây có bao nhiêu ân oán, nhưng vật đổi sao dời, ngài coi như thương xót Chanh Âm làm tiểu quan mười năm một chút đi… Tha cho y một lần!”
Hắn đây là ý gì? Muốn mình buông tha cho y? Vậy tại sao trước đây y lại không buông tha cho mình chứ!? Hết thảy mọi thứ đều là y tự chuốc lấy!
“Chuyện của chúng ta, không cần người ngoài như ngươi nhiều lời, sau khi dùng xong bữa tối, tự ta sẽ phái người đưa ngươi trở về, tự giải quyết cho tốt đi.”
Giọng An Thiếu Du vẫn lạnh lùng như cũ, quay đầu về phía Chanh Âm dùng ngữ khí ra lệnh nói: “Đi theo ta!”
“Ờ.” Chanh Âm ngoan ngoãn gật đầu đi theo.
Y cũng hiểu, An Thiếu Du đây là đang đuổi người, vì vậy y hướng Diệu Linh hành một cái lễ nói: “Lão bản, đa tạ sự bảo vệ của ngươi, không cần lo lắng cho ta, yên tâm trở về đi!”
Lời này đổi lấy vẻ mặt lo lắng không thôi của Diệu Linh, nhưng Chanh Âm không thể nán lại thêm nữa, hai người lúc này vội vã tách ra.
Ra khỏi phòng Chanh Âm theo sau bước chân An Thiếu Du, cũng không biết hắn muốn đi đâu, dọc theo đường đi Chanh Âm rất im lặng, vẫn duy trì khoảng cách chừng năm bước với An Thiếu Du, thỉnh thoảng liếc nhìn cảnh sắc xung quanh một chút, hoặc là chơi đùa ngón tay của mình là mức độ “không tập trung” lớn nhất của y.
Có lẽ là đi tới mức thực sự nhàm chán, lần này An Thiếu Du lại có thể mở miệng trước, “Sao không hỏi muốn đi đâu? Trước đây không phải ngươi nói rất nhiều sao?”
Nhớ rõ trước đây, cho dù trở thành gã sai vặt, An Thừa Anh vẫn thích sôi nổi theo sát phía sau mình, cười đến vẻ mặt xán lạn, giống như bản thân mới là chủ tử vậy, hơn nữa mỗi khi ra ngoài, y cũng nhiều chuyện hỏi muốn đi đâu, là địa phương nào, vân vân các loại, nói nhảm nhiều muốn chết, mà mười năm thoáng qua một cái, theo sau lưng vẫn là người kia, thế nhưng sự im lặng khác thường này khiến kẻ khác không được tự nhiên mà nóng nảy.
Bị hắn hỏi, lúc này Chanh Âm mới mở miệng trả lời: “Chủ nhân không hỏi thì không thể nói, đây là quy củ.”
Đây là quy củ y học được trong ba năm, quy tắc cơ bản nhất của nam kỹ.
An Thiếu Du nghe xong giật mình, lập tức dừng bước xoay người lại, đột nhiên không kịp chuẩn bị như vậy, nếu là An Thừa Anh ngày trước nhất định không nói hai lời vừa vặn đụng vào hắn, nhưng với Chanh Âm trải qua điều giáo hiện tại, chủ nhân không đi, y cũng sẽ đình chỉ cước bộ, không chậm nửa phần.
Thấy khoảng cách giữa hai người, An Thiếu Du không vui nhíu mày, “Đến đây, dựa sát vào!” Hắn ra lệnh.
Chanh Âm nhận được chỉ thị, lập tức đi lên trước vài bước, tới chỗ An Thiếu Du chỉ định thì dừng lại, biểu tình không mảy may thay đổi, giống như hết thảy đều là hiển nhiên.
“Ngươi đây là cố ý!?” Giọng điệu An Thiếu Du có chút tức giận.
Theo hắn thấy, đây hoàn toàn là trò hề Chanh Âm tự biên tự diễn để khiến cho hắn chú ý.
Không biết hắn có ý gì, Chanh Âm không hiểu hỏi: “Cố ý cái gì?”
Y hẳn là không có làm trái cái gì mới đúng, nhưng vì sao đối phương nhìn qua lại tức giận như vậy? Kỳ quái…
Mắt thấy hắn đưa cơm nước đến trước mặt Diệu Linh, sau đó xoay người ra lệnh với Chanh Âm: “Đợi chút nữa theo ta ra ngoài.”
Thái độ gì chứ? Chanh Âm cũng không phải hạ nhân nhà hắn!
Diệu Linh trừng mắt liếc hắn một cái, vừa muốn mở miệng nói gì đó, lại bị lời của An Thiếu Du cắt ngang.
“Cầm lấy bốn trăm lượng này đi.” Hắn đem bốn tấm ngân phiếu ném đến trước mặt Diệu Linh.
Đây chính là thứ buổi sáng hôm nay Diệu Linh trả lại cho hắn.
“An thiếu gia, ta nói rồi…”
“Đây không phải tiền mua y một đêm.” Vừa nói chuyện, hắn vừa liếc nhìn Chanh Âm, “Đây là tiền chuộc thân cho y.”
Hai người nghe vậy hoàn toàn lộ ra hai loại phản ứng bất đồng, Chanh Âm ngạc nhiên chớp mắt trong chốc lát, nhưng chớp mắt xong cũng không nói thêm gì, Diệu Linh thì nhìn ngân phiếu một chút, rõ ràng hít sâu một cái nhưng lại quả quyết cự tuyệt yêu cầu của hắn.
“Chanh Âm ta không bán!”
An Thiếu Du nhướn mày, ánh mắt nhìn Diệu Linh băng lãnh vô tình, “Thế nào? Chê tiền ít quá ư? Vậy ngươi ra giá đi, bao nhiêu tiền mới đồng ý để y lại.”
Diệu Linh lắc đầu, “Ta sẽ không bán y cho ngài, ngài sẽ không đối xử tử tế với y.”
Nghe lời này, giữa lông mày An Thiếu Du ánh lên một tia giận dỗi, “Hừ… Buồn cười, ta không cho rằng sẽ có người mua một nam kỹ về để ‘đối xử tử tế’.”
“Ta đều là bán đi như vậy đấy!” Về điểm này, Diệu Linh thực sự kiêu ngạo về bản thân.
Phàm là tiểu quan nhi từng ở trên tay hắn được người chuộc ra, không có một người nào là không phải được “đối xử tử tế” như vậy! Trước đó, hắn sẽ tỉ mỉ điều tra lai lịch và bối cảnh của những khách nhân kia, sau khi xác định sẽ không bạc đãi bọn họ, Diệu Linh mới có thể đồng ý ký văn tự chuộc thân.
Nhưng hôm nay sự thực bày ra trước mắt, nam nhân trước mặt đối đãi với Chanh Âm không có nửa điểm thương hại không nói, đã vậy còn mang thêm một chút oán hận, bán Chanh Âm cho hắn, chẳng phải là đẩy y vào hố lửa sao!?
Cho nên cuộc mua bán này tuyệt đối không thể thực hiện!
“Ngươi không bán?”
“Tuyệt đối không bán!”
“… Được lắm!” An Thiếu Du không những không giận mà còn cười, đối với Chanh Âm mà nói, nụ cười này so với tức giận còn kinh khủng hơn.
An Thiếu Du đi lên trước vài bước, một bên chậm rãi cầm lấy những ngân phiếu kia, một bên nói: “Ta cảm thấy trong tiểu trấn này chỉ có một gian quan lâu thật sự là quá ít, mà lại còn mở cửa hơn mấy chục năm, hình như cũng nên đến lúc đó rồi…”
“…!” Lời này nói đến đây, lấy Chanh Âm hiểu rõ An Thiếu Du, y dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được chuyện mà hắn muốn làm.
Khiến Căng Uyên Lâu phải đóng cửa… Nhưng như vậy sao được!?
Chanh Âm ở qua mấy kỹ viện, cảm tình y đối với Căng Uyên Lâu là sâu nhất, lão bản trước đây cũng tốt, tiểu lão bản bây giờ cũng tốt, bọn hắn đều là người tốt, không thúc ép, không mắng chửi, đối đãi với tiểu quan trong lâu như bằng hữu, mặc dù không biết lai lịch bọn họ ra sao, nhưng cuộc sống mọi người ở Căng Uyên Lâu cũng coi như trôi qua thỏa mãn.
Nếu thật sự bởi vì mình mà khiến Căng Uyên Lâu bị đóng cửa, vậy…
Không dám nghĩ tiếp nữa, Chanh Âm lập tức ngăn cản động tác của An Thiếu Du, đoạt lại ngân phiếu trong tay hắn, cứng rắn nhét vào tay Diệu Linh, “Ta bán, lão bản, ta nguyện ý bán cho hắn.”
“Ngươi điên rồi sao!?” Diệu Linh không sợ An Thiếu Du, nhưng gặp phải tình huống như vậy lại không thể nói rõ, trong lòng thật sự buồn bực.
Chanh Âm lắc đầu từ chối ý tốt của hắn, vẫn như trước dùng vẻ mặt tươi cười như thường ngày nói: “Không sao đâu, dù sao cũng không phải lần đầu bán đi.”
Y không cảm thấy mình sẽ sống lâu ở đây, An Thiếu Du không có khả năng “hứng thú” với y cả đời, hiện giờ cứ để hắn chơi đùa từ từ, chờ hắn chơi chán rồi, y vẫn sẽ như cũ đến “Ẩn Hạng” dưỡng lão, đó mới là nơi chân chính thuộc về y.
Lời này khiến Diệu Linh bĩu môi còn An Thiếu Du thì nhíu mày, Diệu Linh không lay chuyển được sự kiên trì của Chanh Âm, hai người nói qua nói lại rất nhiều, nhưng An Thiếu Du cũng không để ý nghe, hắn chỉ nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Chanh Âm, từng cái nhăn mày đến một nụ cười, vết nhăn giữa lông mày càng ngày càng sâu.
Y thay đổi, hoàn toàn khác so với mười năm trước, đêm qua hắn đã mơ hồ phát hiện, thế nhưng hôm nay lại càng thêm rõ ràng.
Nhìn Diệu Linh cuối cùng cũng suy sụp hạ vai, Chanh Âm thoải mái nở nụ cười, đáp án của bọn họ đã rõ ràng.
Theo lý mà nói, An Thiếu Du mua được Chanh Âm hẳn nên vui vẻ mới phải, nhưng chỉ có hắn mới biết, trong lòng mình trống rỗng, rõ ràng hoàn toàn không có một chút vui sướng nào, thậm chí còn có một tia xót xa…
Diệu Linh khuyên không nổi Chanh Âm chỉ có thể bỏ cuộc, nhưng còn một cơ hội cuối cùng, hắn đi tới trước mặt An Thiếu Du, nghiêm túc cảnh cáo: “An Thiếu Du, ta không cần biết ngài và Chanh Âm trước đây có bao nhiêu ân oán, nhưng vật đổi sao dời, ngài coi như thương xót Chanh Âm làm tiểu quan mười năm một chút đi… Tha cho y một lần!”
Hắn đây là ý gì? Muốn mình buông tha cho y? Vậy tại sao trước đây y lại không buông tha cho mình chứ!? Hết thảy mọi thứ đều là y tự chuốc lấy!
“Chuyện của chúng ta, không cần người ngoài như ngươi nhiều lời, sau khi dùng xong bữa tối, tự ta sẽ phái người đưa ngươi trở về, tự giải quyết cho tốt đi.”
Giọng An Thiếu Du vẫn lạnh lùng như cũ, quay đầu về phía Chanh Âm dùng ngữ khí ra lệnh nói: “Đi theo ta!”
“Ờ.” Chanh Âm ngoan ngoãn gật đầu đi theo.
Y cũng hiểu, An Thiếu Du đây là đang đuổi người, vì vậy y hướng Diệu Linh hành một cái lễ nói: “Lão bản, đa tạ sự bảo vệ của ngươi, không cần lo lắng cho ta, yên tâm trở về đi!”
Lời này đổi lấy vẻ mặt lo lắng không thôi của Diệu Linh, nhưng Chanh Âm không thể nán lại thêm nữa, hai người lúc này vội vã tách ra.
Ra khỏi phòng Chanh Âm theo sau bước chân An Thiếu Du, cũng không biết hắn muốn đi đâu, dọc theo đường đi Chanh Âm rất im lặng, vẫn duy trì khoảng cách chừng năm bước với An Thiếu Du, thỉnh thoảng liếc nhìn cảnh sắc xung quanh một chút, hoặc là chơi đùa ngón tay của mình là mức độ “không tập trung” lớn nhất của y.
Có lẽ là đi tới mức thực sự nhàm chán, lần này An Thiếu Du lại có thể mở miệng trước, “Sao không hỏi muốn đi đâu? Trước đây không phải ngươi nói rất nhiều sao?”
Nhớ rõ trước đây, cho dù trở thành gã sai vặt, An Thừa Anh vẫn thích sôi nổi theo sát phía sau mình, cười đến vẻ mặt xán lạn, giống như bản thân mới là chủ tử vậy, hơn nữa mỗi khi ra ngoài, y cũng nhiều chuyện hỏi muốn đi đâu, là địa phương nào, vân vân các loại, nói nhảm nhiều muốn chết, mà mười năm thoáng qua một cái, theo sau lưng vẫn là người kia, thế nhưng sự im lặng khác thường này khiến kẻ khác không được tự nhiên mà nóng nảy.
Bị hắn hỏi, lúc này Chanh Âm mới mở miệng trả lời: “Chủ nhân không hỏi thì không thể nói, đây là quy củ.”
Đây là quy củ y học được trong ba năm, quy tắc cơ bản nhất của nam kỹ.
An Thiếu Du nghe xong giật mình, lập tức dừng bước xoay người lại, đột nhiên không kịp chuẩn bị như vậy, nếu là An Thừa Anh ngày trước nhất định không nói hai lời vừa vặn đụng vào hắn, nhưng với Chanh Âm trải qua điều giáo hiện tại, chủ nhân không đi, y cũng sẽ đình chỉ cước bộ, không chậm nửa phần.
Thấy khoảng cách giữa hai người, An Thiếu Du không vui nhíu mày, “Đến đây, dựa sát vào!” Hắn ra lệnh.
Chanh Âm nhận được chỉ thị, lập tức đi lên trước vài bước, tới chỗ An Thiếu Du chỉ định thì dừng lại, biểu tình không mảy may thay đổi, giống như hết thảy đều là hiển nhiên.
“Ngươi đây là cố ý!?” Giọng điệu An Thiếu Du có chút tức giận.
Theo hắn thấy, đây hoàn toàn là trò hề Chanh Âm tự biên tự diễn để khiến cho hắn chú ý.
Không biết hắn có ý gì, Chanh Âm không hiểu hỏi: “Cố ý cái gì?”
Y hẳn là không có làm trái cái gì mới đúng, nhưng vì sao đối phương nhìn qua lại tức giận như vậy? Kỳ quái…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook