Trên mặt An Thiếu Du vốn dĩ tràn ngập tức giận bỗng nhiên hiện ra vẻ tươi cười, hắn vươn tay chậm rãi vỗ nhẹ má Chanh Âm, mang theo chút cười nhạo nói: “Tốt, ngươi cứ tiếp tục diễn đi, để ta xem ngươi có thể giả ngu tới khi nào!”
Không thể hiểu nổi!
Câu này là thích hợp nhất với An Thiếu Du bây giờ rồi, tự đáy lòng Chanh Âm cảm thấy như vậy.
Y không trả lời, lần này An Thiếu Du cũng không miễn cưỡng, xoay người tiếp tục bước đi, chỉ là hơi khác biệt so với lúc nãy, hắn dắt tay Chanh Âm, giống như bộ dạng An Thừa Anh thích nắm tay trước kia vậy.
“Thời gian về sau ở cùng ta cũng phải như vậy.” An Thiếu Du nói ra mệnh lệnh đầu tiên, “Còn có phải gọi ta là ‘Thiếu Du’, hiểu chưa?”
Thiếu Du? Như vậy sao?
Chanh Âm nhìn mình bị nam nhân mạnh mẽ nắm lấy tay phải, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, hình như không giống bộ dạng đang nói đùa, vì vậy không còn chỗ nào để từ chối, đành gật đầu trả lời “Hiểu”.
Sau đó, An Thiếu Du dẫn Chanh Âm về phòng của mình, ở qua một đêm, Chanh Âm cũng có chút ấn tượng.
Chỉ là hiện giờ, trên cái bàn trong phòng có thêm một ít rượu và thức ăn cùng với hai bộ bát đũa, trái lại rất thu hút sự chú ý của người khác, nhất là đối với Chanh Âm, từ sáng tới giờ y vẫn chưa ăn gì, đêm qua lại tiêu hao nhiều như vậy cũng chưa được bù lại, thực sự là khổ sở!
An Thiếu Du thấy ánh mắt Chanh Âm gắt gao nhìn thẳng bàn rượu và thức ăn kia, bộ dáng nước bọt đều muốn rơi xuống không khỏi cười khẽ.
Đúng, như vậy mới là An Thừa Anh chứ, đại thiếu gia An gia trước kia.
“Nhìn cái gì vậy, nhanh lên một chút đi.” Bất tri bất giác, An Thiếu Du cũng lộ ra thái độ đối xử với An Thừa Anh mười năm trước, thúc giục nói.
“A? À!” Lúc này Chanh Âm mới lấy lại tinh thần, từ từ đến gần bàn rượu và thức ăn kia.
Ngay lúc An Thiếu Du cho rằng y sẽ nhanh chóng ngồi xuống, cầm chén đũa lên bắt đầu không để ý hình tượng mà ăn ngay mỹ thực trước mắt thì, đối phương chợt dừng lại, Chanh Âm không hề ngồi xuống, cũng không động đũa, chỉ là nghe theo chỉ thị vừa nãy đi đến bên cạnh, đứng phía sau một cái ghế, mắt vẫn như trước nhìn chằm chằm rượu và thức ăn không tha.
Đây cũng là một phần trong vở kịch của y sao? Hay là…
Lần này An Thiếu Du không hỏi, cũng không nổi giận, mà lẳng lặng đi tới vị trí trước mặt Chanh Âm ngồi xuống, sau đó lên tiếng hỏi: “Muốn ăn không?”
Trong phòng chỉ có hai người, mặc dù không cảm nhận được ánh mắt của hắn, Chanh Âm vẫn biết hắn là đang nói chuyện với mình, cho nên cũng thành thật trả lời: “Muốn.”
“Vậy nếu ta nói đây không phải dành cho ngươi…”
“Ừ, ta biết.”
Lời nói của y có chút kỳ quái, khiến An Thiếu Du không thể không xoay người nhìn lại, hỏi: “Ngươi biết? Biết cái gì?”
Chanh Âm chỉ chỉ bàn rượu và thức ăn, “Đây là chủ… Thiếu Du dùng để khoản đãi khách, dĩ nhiên không phải dành cho ta, ta biết mà.”
Thời điểm y làm sai vặt trước đây, hắn rất thích dùng chiêu này để bắt nạt y, Chanh Âm thật sự là khắc sâu ấn tượng.
Trên bàn đều là rượu và đồ ăn ngon mà An Thừa Anh thích nhất, thế nhưng An Thừa Anh không được phép ăn đồ dành cho khách, bởi vì y chỉ là tên sai vặt của An Thiếu Du, chỉ có thể đứng bên cạnh An Thiếu Du tùy thời nghe theo lệnh, nhìn hắn cùng với những khách nhân được mời tới uống rượu dùng bữa —— “nhìn một lần cho thỏa”.
Mặc dù hiên tại không còn là tiểu tư, mà là nam sủng bị bao dưỡng, lại không nghĩ tới còn có thể đụng phải chuyện xui xẻo này, rõ là kiếp trước mắc nợ hắn mà.
An Thiếu Du nghe vậy dừng một chút, sau một lúc lâu mới nói: “… Ngươi cảm thấy là dạng khách nhân gì mà có thể khiến ta mời vào tận trong phòng ngủ?”
“Đúng ha!” Vừa nghe hắn nói như vậy, Chanh Âm cũng cảm thấy có lý, thế nhưng không được lâu lắm, y đã kịp phản ứng, nhất thời sắc mặt trở nên rất khó coi.
“Ừm… Thiếu Du, có lẽ ta hơi nhiều chuyện.” Y nói năng ấp a ấp úng, khiến An Thiếu Du rất hiếu kỳ.
“Muốn nói gì cứ nói thẳng, đừng ngại.”
“Việc ấy… không tốt lắm đâu!”
“Cái gì không tốt lắm?” An Thiếu Du nhíu mày nhìn y, tựa hồ hơi có dự cảm xấu.
Hai tay Chanh Âm đặt ở trước người quấn vào nhau, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, “Tuy rằng ta không sao cả, thế nhưng lỡ bị phu nhân trông thấy… Sợ là sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa phu thê các ngươi… Không tốt lắm đâu.”
Mời khách vào phòng ngủ quả thật mới nghe lần đầu, nhưng nếu là thê tử thì nói được, Chanh Âm cho là như vậy.
“Phu thê?” An Thiếu Du lập tức thân thủ dùng sức bắt lấy cổ tay y, trừng mắt nhìn chằm chằm phảng phất như muốn cấu xé y ra, “Ngươi biết ta thành thân… Nói cách khác ngày đó ngươi cũng ở trong đám người?”
“Đúng vậy.” Chanh Âm không hề cảm thấy chuyện này cần giấu giếm, “Nghe người khác nói phu nhân rất đẹp, thực sự chúc mừng…”
Y còn chưa nói xong, bỗng nhiên chỉ cảm thấy một trận cảm giác mát lạnh trên mặt, nước trà bắn tung tóe lên toàn bộ mặt mũi, chặn ngang lời y, cũng khiến y không mở mắt ra được.
Không biết vì sao An Thiếu Du đột nhiên dùng nước tạt mình, nhưng Chanh Âm cũng biết mình hình như đã phạm phải cấm kỵ của hắn, y cũng không giải thích cái gì, chỉ dùng tay áo xoa xoa mặt, sau đó bình tĩnh nói: “Xin lỗi, ta lỡ lời.”
Giữa hai người vẫn duy trì trầm mặc khác thường, An Thiếu Du lần nữa quay trở lại đối diện với bàn rượu và thức ăn, động mấy chiếc đũa xong lại ngừng lại.
“Ngồi xuống ăn cơm đi, phu nhân sẽ không tới.”
Giọng nói trầm thấp truyền đến, trong lúc nhất thời Chanh Âm không thể tiêu hóa hàm nghĩa trong lời nói của hắn.
Hắn kêu y ngồi xuống ăn cơm? Còn có phu nhân sẽ không tới? Hắn làm sao biết chứ? Vừa rồi cũng không có người đến thông báo…
“Nhanh ngồi xuống!” Mở miệng lần nữa, giọng nói An Thiếu Du mang theo một chút không kiên nhẫn.
Chanh Âm rất sợ lại chọc tới hắn không dám không nghe theo, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm với hắn.
Không có nói chuyện, không có trao đổi, bữa cơm này kết thúc trong tiếng bát đũa, sau đó, An Thiếu Du kêu một gã sai vặt tới dọn dẹp sạch sẽ, rồi lại sai người đổ nước nóng vào thùng tắm, đợi tất cả mọi người lui ra, hắn mới lạnh lùng hạ lệnh với Chanh Âm: “Vào trong tắm.”
Bọn họ như vậy hiển nhiên là không phân biệt chủ tớ, nhưng Chanh Âm không có ngốc đến nỗi nói ra chọc giận kim chủ, vì vậy tuân theo chỉ thị cởi sạch ra đi tắm…
Trong lúc đó khiến kẻ khác kỳ quái chính là hành vi của An Thiếu Du, hắn không hề rời đi, Chanh Âm cho là hắn có sở thích đặc biệt thích nhìn thân thể người khác, thế nhưng cảm giác được ánh mắt hắn đảo qua mỗi một tấc trên người mình, không chứa một chút dâm dục nào cũng làm người ta cảm thấy kỳ quái rồi, hơn nữa không những như vậy, thậm chí Chanh Âm còn có thể phát hiện phẫn nộ mơ hồ.
Rốt cục, trước khi Chanh Âm không nhịn được nữa, An Thiếu Du đi tới bên thùng tắm mở miệng, “Vết thương trên người… từ đâu có?”
Đêm qua tối mờ, hắn lại có chút đánh mất lý trí, căn bản không phát hiện da thịt trên người Chanh Âm có lưu lại sẹo, hôm nay nhìn thấy, dĩ nhiên là kinh ngạc không thôi.
Mười năm trước bọn họ không phải không có quan hệ xác thịt, ký ức về thân thể An Thừa Anh khi đó hắn vẫn còn nhớ, tuy rằng mới đầu là y ép buộc An Thiếu Du, nhưng không thể phủ nhận An Thiếu Du rất thích thân thể y, cho nên sau khi đã trở thành tên sai vặt của hắn, An Thiếu Du cũng không chỉ một lần muốn y, thân thể An Thừa Anh rất đẹp hơn nữa lại thật sạch sẽ, thế nhưng hiện tại…
“Những thứ này à?” Chanh Âm chỉ vào một vết sẹo rõ ràng nhất trên bụng, nói, “Những khách nhân để lại, xuống tay nặng chút đã lưu lại sẹo rồi, có điều ta nhận được rất nhiều tiền thuốc men, không có chịu thiệt.” Nói xong, y còn nhếch miệng cười cười.
Nhưng An Thiếu Du làm thế nào cũng không cười nổi, loại cảm giác này giống như thứ vốn dĩ thuộc về riêng mình nhưng lại mang ký hiệu của kẻ khác, khiến người ta buồn nôn.
Dường như nhìn thấu tâm tư hắn, Chanh Âm trong nước tốt bụng nhắc nhở: “Nếu như muốn thanh quan sạch sẽ, Căng Uyên Lâu không có đâu, phải lên trấn trên cách đây không xa mới có thể tìm được.”
“Lắm miệng!” Liếc mắt một cái, An Thiếu Du vậy mà xắn tay áo lên, ngồi xổm người xuống, sau đó dùng hai tay múc nước trong thùng tắm hất lên tóc Chanh Âm.
“Làm cái gì vậy?” Chanh Âm không thích gội đầu, vì ngại phiền toái, cho nên từ nhỏ vẫn cứ như vậy.
Không để ý tới y, An Thiếu Du tiếp tục động tác của mình, làm ướt tóc, sau đó bôi xà bông lên, động tác thuần thục có thứ tự.
Đã rất lâu rồi không có trải qua như vậy, lâu đến nỗi Chanh Âm gần như quên mất, thì ra cuộc sống trước đây còn có một cảnh như thế …
“Thiếu Du ca ca, nghịch nước nghịch nước nào, chúng ta cùng nhau nghịch nước nha!” Đứa nhỏ An Thừa Anh không an phận ở trong thùng tắm bắn nước tung tóe.
An Thiếu Du tắm cùng nó trầm ổn hơn, đen mặt kéo tên quỷ nhỏ tinh nghịch vào giữa tay mình, sau đó xối nước lên đầu nó.
“An Thừa Anh, im lặng một chút cho ta, ngoan ngoãn gội đầu đi.” Nói xong, An Thiếu Du cầm lấy xà bông bôi lên đầu Thừa Anh.
Có lẽ vì rất thoải mái, Thừa Anh ngồi trong lòng An Thiếu Du khanh khách cười không ngừng.
Thì ra, chết tâm cũng không có nghĩa là quên sạch…
Những mảnh hạnh phúc nhỏ vụn vẫn như cũ chôn sâu ở tận đáy lòng, còn tưởng rằng chúng nó đã bị nghiền thành bụi phấn bay đi mất rồi!
Thực sự là… quá đáng tiếc…
Khóe miệng Chanh Âm lộ ra một vẻ cười khổ.
Không thể hiểu nổi!
Câu này là thích hợp nhất với An Thiếu Du bây giờ rồi, tự đáy lòng Chanh Âm cảm thấy như vậy.
Y không trả lời, lần này An Thiếu Du cũng không miễn cưỡng, xoay người tiếp tục bước đi, chỉ là hơi khác biệt so với lúc nãy, hắn dắt tay Chanh Âm, giống như bộ dạng An Thừa Anh thích nắm tay trước kia vậy.
“Thời gian về sau ở cùng ta cũng phải như vậy.” An Thiếu Du nói ra mệnh lệnh đầu tiên, “Còn có phải gọi ta là ‘Thiếu Du’, hiểu chưa?”
Thiếu Du? Như vậy sao?
Chanh Âm nhìn mình bị nam nhân mạnh mẽ nắm lấy tay phải, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, hình như không giống bộ dạng đang nói đùa, vì vậy không còn chỗ nào để từ chối, đành gật đầu trả lời “Hiểu”.
Sau đó, An Thiếu Du dẫn Chanh Âm về phòng của mình, ở qua một đêm, Chanh Âm cũng có chút ấn tượng.
Chỉ là hiện giờ, trên cái bàn trong phòng có thêm một ít rượu và thức ăn cùng với hai bộ bát đũa, trái lại rất thu hút sự chú ý của người khác, nhất là đối với Chanh Âm, từ sáng tới giờ y vẫn chưa ăn gì, đêm qua lại tiêu hao nhiều như vậy cũng chưa được bù lại, thực sự là khổ sở!
An Thiếu Du thấy ánh mắt Chanh Âm gắt gao nhìn thẳng bàn rượu và thức ăn kia, bộ dáng nước bọt đều muốn rơi xuống không khỏi cười khẽ.
Đúng, như vậy mới là An Thừa Anh chứ, đại thiếu gia An gia trước kia.
“Nhìn cái gì vậy, nhanh lên một chút đi.” Bất tri bất giác, An Thiếu Du cũng lộ ra thái độ đối xử với An Thừa Anh mười năm trước, thúc giục nói.
“A? À!” Lúc này Chanh Âm mới lấy lại tinh thần, từ từ đến gần bàn rượu và thức ăn kia.
Ngay lúc An Thiếu Du cho rằng y sẽ nhanh chóng ngồi xuống, cầm chén đũa lên bắt đầu không để ý hình tượng mà ăn ngay mỹ thực trước mắt thì, đối phương chợt dừng lại, Chanh Âm không hề ngồi xuống, cũng không động đũa, chỉ là nghe theo chỉ thị vừa nãy đi đến bên cạnh, đứng phía sau một cái ghế, mắt vẫn như trước nhìn chằm chằm rượu và thức ăn không tha.
Đây cũng là một phần trong vở kịch của y sao? Hay là…
Lần này An Thiếu Du không hỏi, cũng không nổi giận, mà lẳng lặng đi tới vị trí trước mặt Chanh Âm ngồi xuống, sau đó lên tiếng hỏi: “Muốn ăn không?”
Trong phòng chỉ có hai người, mặc dù không cảm nhận được ánh mắt của hắn, Chanh Âm vẫn biết hắn là đang nói chuyện với mình, cho nên cũng thành thật trả lời: “Muốn.”
“Vậy nếu ta nói đây không phải dành cho ngươi…”
“Ừ, ta biết.”
Lời nói của y có chút kỳ quái, khiến An Thiếu Du không thể không xoay người nhìn lại, hỏi: “Ngươi biết? Biết cái gì?”
Chanh Âm chỉ chỉ bàn rượu và thức ăn, “Đây là chủ… Thiếu Du dùng để khoản đãi khách, dĩ nhiên không phải dành cho ta, ta biết mà.”
Thời điểm y làm sai vặt trước đây, hắn rất thích dùng chiêu này để bắt nạt y, Chanh Âm thật sự là khắc sâu ấn tượng.
Trên bàn đều là rượu và đồ ăn ngon mà An Thừa Anh thích nhất, thế nhưng An Thừa Anh không được phép ăn đồ dành cho khách, bởi vì y chỉ là tên sai vặt của An Thiếu Du, chỉ có thể đứng bên cạnh An Thiếu Du tùy thời nghe theo lệnh, nhìn hắn cùng với những khách nhân được mời tới uống rượu dùng bữa —— “nhìn một lần cho thỏa”.
Mặc dù hiên tại không còn là tiểu tư, mà là nam sủng bị bao dưỡng, lại không nghĩ tới còn có thể đụng phải chuyện xui xẻo này, rõ là kiếp trước mắc nợ hắn mà.
An Thiếu Du nghe vậy dừng một chút, sau một lúc lâu mới nói: “… Ngươi cảm thấy là dạng khách nhân gì mà có thể khiến ta mời vào tận trong phòng ngủ?”
“Đúng ha!” Vừa nghe hắn nói như vậy, Chanh Âm cũng cảm thấy có lý, thế nhưng không được lâu lắm, y đã kịp phản ứng, nhất thời sắc mặt trở nên rất khó coi.
“Ừm… Thiếu Du, có lẽ ta hơi nhiều chuyện.” Y nói năng ấp a ấp úng, khiến An Thiếu Du rất hiếu kỳ.
“Muốn nói gì cứ nói thẳng, đừng ngại.”
“Việc ấy… không tốt lắm đâu!”
“Cái gì không tốt lắm?” An Thiếu Du nhíu mày nhìn y, tựa hồ hơi có dự cảm xấu.
Hai tay Chanh Âm đặt ở trước người quấn vào nhau, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, “Tuy rằng ta không sao cả, thế nhưng lỡ bị phu nhân trông thấy… Sợ là sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa phu thê các ngươi… Không tốt lắm đâu.”
Mời khách vào phòng ngủ quả thật mới nghe lần đầu, nhưng nếu là thê tử thì nói được, Chanh Âm cho là như vậy.
“Phu thê?” An Thiếu Du lập tức thân thủ dùng sức bắt lấy cổ tay y, trừng mắt nhìn chằm chằm phảng phất như muốn cấu xé y ra, “Ngươi biết ta thành thân… Nói cách khác ngày đó ngươi cũng ở trong đám người?”
“Đúng vậy.” Chanh Âm không hề cảm thấy chuyện này cần giấu giếm, “Nghe người khác nói phu nhân rất đẹp, thực sự chúc mừng…”
Y còn chưa nói xong, bỗng nhiên chỉ cảm thấy một trận cảm giác mát lạnh trên mặt, nước trà bắn tung tóe lên toàn bộ mặt mũi, chặn ngang lời y, cũng khiến y không mở mắt ra được.
Không biết vì sao An Thiếu Du đột nhiên dùng nước tạt mình, nhưng Chanh Âm cũng biết mình hình như đã phạm phải cấm kỵ của hắn, y cũng không giải thích cái gì, chỉ dùng tay áo xoa xoa mặt, sau đó bình tĩnh nói: “Xin lỗi, ta lỡ lời.”
Giữa hai người vẫn duy trì trầm mặc khác thường, An Thiếu Du lần nữa quay trở lại đối diện với bàn rượu và thức ăn, động mấy chiếc đũa xong lại ngừng lại.
“Ngồi xuống ăn cơm đi, phu nhân sẽ không tới.”
Giọng nói trầm thấp truyền đến, trong lúc nhất thời Chanh Âm không thể tiêu hóa hàm nghĩa trong lời nói của hắn.
Hắn kêu y ngồi xuống ăn cơm? Còn có phu nhân sẽ không tới? Hắn làm sao biết chứ? Vừa rồi cũng không có người đến thông báo…
“Nhanh ngồi xuống!” Mở miệng lần nữa, giọng nói An Thiếu Du mang theo một chút không kiên nhẫn.
Chanh Âm rất sợ lại chọc tới hắn không dám không nghe theo, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm với hắn.
Không có nói chuyện, không có trao đổi, bữa cơm này kết thúc trong tiếng bát đũa, sau đó, An Thiếu Du kêu một gã sai vặt tới dọn dẹp sạch sẽ, rồi lại sai người đổ nước nóng vào thùng tắm, đợi tất cả mọi người lui ra, hắn mới lạnh lùng hạ lệnh với Chanh Âm: “Vào trong tắm.”
Bọn họ như vậy hiển nhiên là không phân biệt chủ tớ, nhưng Chanh Âm không có ngốc đến nỗi nói ra chọc giận kim chủ, vì vậy tuân theo chỉ thị cởi sạch ra đi tắm…
Trong lúc đó khiến kẻ khác kỳ quái chính là hành vi của An Thiếu Du, hắn không hề rời đi, Chanh Âm cho là hắn có sở thích đặc biệt thích nhìn thân thể người khác, thế nhưng cảm giác được ánh mắt hắn đảo qua mỗi một tấc trên người mình, không chứa một chút dâm dục nào cũng làm người ta cảm thấy kỳ quái rồi, hơn nữa không những như vậy, thậm chí Chanh Âm còn có thể phát hiện phẫn nộ mơ hồ.
Rốt cục, trước khi Chanh Âm không nhịn được nữa, An Thiếu Du đi tới bên thùng tắm mở miệng, “Vết thương trên người… từ đâu có?”
Đêm qua tối mờ, hắn lại có chút đánh mất lý trí, căn bản không phát hiện da thịt trên người Chanh Âm có lưu lại sẹo, hôm nay nhìn thấy, dĩ nhiên là kinh ngạc không thôi.
Mười năm trước bọn họ không phải không có quan hệ xác thịt, ký ức về thân thể An Thừa Anh khi đó hắn vẫn còn nhớ, tuy rằng mới đầu là y ép buộc An Thiếu Du, nhưng không thể phủ nhận An Thiếu Du rất thích thân thể y, cho nên sau khi đã trở thành tên sai vặt của hắn, An Thiếu Du cũng không chỉ một lần muốn y, thân thể An Thừa Anh rất đẹp hơn nữa lại thật sạch sẽ, thế nhưng hiện tại…
“Những thứ này à?” Chanh Âm chỉ vào một vết sẹo rõ ràng nhất trên bụng, nói, “Những khách nhân để lại, xuống tay nặng chút đã lưu lại sẹo rồi, có điều ta nhận được rất nhiều tiền thuốc men, không có chịu thiệt.” Nói xong, y còn nhếch miệng cười cười.
Nhưng An Thiếu Du làm thế nào cũng không cười nổi, loại cảm giác này giống như thứ vốn dĩ thuộc về riêng mình nhưng lại mang ký hiệu của kẻ khác, khiến người ta buồn nôn.
Dường như nhìn thấu tâm tư hắn, Chanh Âm trong nước tốt bụng nhắc nhở: “Nếu như muốn thanh quan sạch sẽ, Căng Uyên Lâu không có đâu, phải lên trấn trên cách đây không xa mới có thể tìm được.”
“Lắm miệng!” Liếc mắt một cái, An Thiếu Du vậy mà xắn tay áo lên, ngồi xổm người xuống, sau đó dùng hai tay múc nước trong thùng tắm hất lên tóc Chanh Âm.
“Làm cái gì vậy?” Chanh Âm không thích gội đầu, vì ngại phiền toái, cho nên từ nhỏ vẫn cứ như vậy.
Không để ý tới y, An Thiếu Du tiếp tục động tác của mình, làm ướt tóc, sau đó bôi xà bông lên, động tác thuần thục có thứ tự.
Đã rất lâu rồi không có trải qua như vậy, lâu đến nỗi Chanh Âm gần như quên mất, thì ra cuộc sống trước đây còn có một cảnh như thế …
“Thiếu Du ca ca, nghịch nước nghịch nước nào, chúng ta cùng nhau nghịch nước nha!” Đứa nhỏ An Thừa Anh không an phận ở trong thùng tắm bắn nước tung tóe.
An Thiếu Du tắm cùng nó trầm ổn hơn, đen mặt kéo tên quỷ nhỏ tinh nghịch vào giữa tay mình, sau đó xối nước lên đầu nó.
“An Thừa Anh, im lặng một chút cho ta, ngoan ngoãn gội đầu đi.” Nói xong, An Thiếu Du cầm lấy xà bông bôi lên đầu Thừa Anh.
Có lẽ vì rất thoải mái, Thừa Anh ngồi trong lòng An Thiếu Du khanh khách cười không ngừng.
Thì ra, chết tâm cũng không có nghĩa là quên sạch…
Những mảnh hạnh phúc nhỏ vụn vẫn như cũ chôn sâu ở tận đáy lòng, còn tưởng rằng chúng nó đã bị nghiền thành bụi phấn bay đi mất rồi!
Thực sự là… quá đáng tiếc…
Khóe miệng Chanh Âm lộ ra một vẻ cười khổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook