Ký ức trước kia hầu như đã quên hết, chỉ có đêm hôm đó đặc biệt rõ ràng.
Sở dĩ An Thừa Anh nhường lại vị trí đương gia, thả An Thiếu Du ra, là vì đã nghĩ thông suốt, yêu một người không phải là chiếm đoạt, sở hữu, mà là khiến cho người đó hạnh phúc, cho nên y dùng hết khả năng để bù đắp những chuyện hoang đường mà mình đã gây ra trong quá khứ, mặc cho An Thiếu Du và bọn gia nhân khi dễ, cũng không hề có một câu oán hận nào.
Nhưng tất cả những gì y làm cũng không đổi lại được sự tha thứ của An Thiếu Du, bất luận y nỗ lực thế nào, An Thiếu Du vẫn luôn luôn đối xử lạnh lùng, thậm chí sau đó còn không ngại đem kỹ nữ nam xướng thanh lâu vào phòng ngủ, diễn xuân cung sống ngay trước mặt An Thừa Anh, dùng việc này để giày vò y.
Khi đó An Thừa Anh mỗi ngày đều khóc, trốn trong căn phòng nho nhỏ của mình mà khóc, nước mắt làm thế nào cũng không ngăn được, nhưng y vẫn như cũ không vứt bỏ đoạn tình cảm này, thẳng đến sau này, nguyên lai bọn hạ nhân An gia cũng không nỡ nhìn, mới khuyên y rời khỏi An gia một thời gian, ra ngoài giải sầu chút rồi trở về, y đành chấp nhận, vì vậy lưu lại một phong thư rồi rời khỏi An gia – địa phương khiến kẻ khác thương tâm.
Nhưng y rời đi An gia chưa được nửa ngày, đã gặp tập kích bất ngờ trên đường, bị người đánh ngất xỉu, khi y tỉnh lại lần nữa, thì nhìn thấy một căn phòng xa lạ, cùng với mùi son phấn nồng nặc.
Đó là kỹ viện trong thành, theo như lời tú bà nói là do An Thiếu Du bán y vào đây, An Thừa Anh chết cũng không tin, mãi cho đến khi mụ tú bà kia lấy ra khế ước bán thân có in con dấu của An Thiếu Du, cộng thêm đầy tớ thiếp thân của An Thiếu Du đứng trước mặt y nói tất cả.
“Ta không tin, Thiếu Du sẽ không bán ta đâu! Hắn sẽ không làm vậy đâu!” An Thừa Anh bị mấy tên đại hán chế trụ hai tay, nhìn tú bà hô to, lệ đọng lại nơi khóe mắt, cứng rắn không rơi xuống.
Thế nhưng mụ tú bà lại thong thả vênh váo cầm tờ khế ước bán thân bày ra trước mặt y, giọng điệu vô cùng khinh miệt: “Xem một chút đi, tiểu tử ngốc, thiếu đương gia An gia thực sự là đã đích thân đồng ý việc buôn bán này, phía trên còn có con dấu hắn tự tay đóng xuống đây này!”
An Thừa Anh đoạt lấy khế ước bán thân, phía trên ghi rõ ràng, An Thiếu Du đem An Thừa Anh bán vào Xuân Nhu viện với giá ba trăm lượng, đặc biệt làm chứng, còn có thêm con dấu của An Thiếu Du. Nhìn thấy khế ước bán thân, hai tay Thừa Anh run rẩy, tâm nguội lạnh đi phân nửa.
Sau đó một giọng nói quen thuộc lại truyền tới, khiến Chanh Âm tựa như ngã vào trong hầm băng.
“Ai… Ngươi đối xử với thiếu gia nhà ta như vậy, ngươi thật sự cho rằng có thể nhận được sự tha thứ của ngài ấy sao?” Giọng nói này là của thị tòng theo bên cạnh An Thiếu Du, An Thừa Anh nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn thấy được nụ cười giễu cợt trên mặt người nọ.
“Hắn hận ta… Cũng sẽ không bán ta đâu…” An Thừa Anh vẫn còn đang kiên trì.
Lời này nói ra, giọng điệu run rẩy, mặc cho ai nghe xong cũng đều cảm thấy thiếu sức thuyết phục.
Gã thị tòng kia hừ lạnh một tiếng, từ tận đáy lòng khinh thường An Thừa Anh, “Thiếu gia nhà ta từ trước đến nay ghi hận, ngài không giết ngươi là đã khoan dung lắm rồi, huống chi thiếu gia nói, ngươi không phải tên đê tiện chỉ thích bị người khác cưỡi hay sao? Tốt lắm… Công việc này rất thích hợp với ngươi!”
“Không phải, ta không phải!” Thừa Anh muốn kéo tay hắn giải thích, thế nhưng lại bị đám đại hán lực lưỡng kia ngăn lại.
Dưới tình thế cấp bách, y rốt cuộc cũng không còn đoái hoài mặt mũi, nước mắt lã chã rơi xuống, nhìn tên thị tòng kia giống như thấy được nhánh cỏ cứu mạng, hy vọng hắn có thể giúp đỡ mình thoát khỏi cái chỗ này.
“Xin ngươi hãy thuyết phục Thiếu Du, trước kia đều là do ta sai… Ta đã biết rồi…” Y khóc đến lê hoa đái vũ, thế nhưng những người chung quanh đều làm như không thấy, cảnh này bọn họ đã nhìn rất nhiều rồi, cũng không có bất kỳ người nào đồng cảm thương hại y.
“Xin hắn đừng có bán ta… Ta thích hắn, ta chỉ là thích hắn thôi mà…”
Khóc lóc cầu xin khiến lòng người đau đớn chỉ đổi lấy được sự lạnh nhạt của tên thị tòng, “Hứ, có rất nhiều người thích thiếu gia nhà ta, nếu như đối với ai ngài ấy cũng do dự, vậy làm sao mà sống được chứ?”
Nói xong gã liếc nhìn An Thừa Anh, cười đến mức làm cho người ta phát lạnh: “Thiếu gia nói, với tướng mạo và tính cách này của ngươi, tin chắc sẽ không ít người yêu thích đâu, tương lai có nhiều người như vậy đang chờ thượng ngươi, tiện thể khiến ngươi chặt đứt ý nghĩ đi tìm ngài ấy trong đầu luôn, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!” Nói xong, gã ta cũng rời khỏi chỗ này.
Sau đó An Thừa Anh vừa khóc vừa nháo, thế nhưng với sự trông giữ nghiêm mật này, hết thảy đều không có chút ý nghĩa nào.
Bắt đầu từ đó, y từ thiếu chủ An gia trở thành một tên tiểu quan, vì để thu hút sinh ý, tú bà đổi tên y thành “Chanh Âm”, đồng thời xưng danh thanh quan, quyết định mùng mười tháng sau sẽ bán đấu giá “Đêm đầu tiên” của y.
An Thừa Anh vẫn chưa chết tâm, một mực không chịu thừa nhận kết cục đã định sẵn này, vẫn còn ôm trong lòng một tia hy vọng. Nghe mấy tiểu quan khác trong kỹ viện nói, lúc thanh quan bán đấu giá động tĩnh nơi đây sẽ rất lớn, gần như khắp thành đều biết, y tin tưởng đêm hôm đó An Thiếu Du nhất định sẽ đến, chí ít sẽ không để y rơi vào tay nam nhân khác.
Y tin chắc mặc dù An Thiếu Du tuyệt tình với mình, nhưng thực sự không phải là một người bạc tình bạc nghĩa, từ nhỏ hai người đã lớn lên cùng nhau, khi còn bé mình còn ca hát, bắt dế cho hắn, một chút ân tình nọ hẳn là hắn vẫn còn ghi nhớ, băn khoăn, hắn sẽ không quá đáng như vậy đâu…
Lòng tin như vậy, khiến y chống đỡ được đến đêm định mệnh kia.
Đêm hôm đó, trong thanh lâu chật ních khách quý, một mình y mặc trang phục sa mỏng đứng ở trên đài, cảm thụ ánh mắt trắng trợn của đám người kia, nhìn khách nhân dưới đài, nghe tiếng ra giá không ngừng vang lên, ánh mắt y từ hy vọng lúc đầu dần dần chuyển thành thất vọng, thẳng đến một tiếng định giá cuối cùng đã hoàn toàn hóa thành tuyệt vọng.
An Thiếu Du không tới, không hề nhớ thương một chút ân tình kia, triệt để đẩy y vào chốn địa ngục này.
Người cuối cùng mua được y là một viên ngoại họ Vương, chính Chanh Âm lúc đó còn chưa kịp nói hay làm cái gì, chỉ biết gã hình như rất vừa ý mình, vì vậy đêm đó, y đã tự mình đưa ra một thỉnh cầu cuối cùng với tư cách là An Thừa Anh.
“Mang ta đi nhìn An gia một chút, nhìn một chút mà thôi… Sau đó bắt ta làm gì cũng được.”
Vương viên ngoại nghe xong lập tức đồng ý, bởi vì gã có ham mê ngược đãi nghiêm trọng, một câu “làm cái gì cũng được” của Chanh Âm thực hợp ý gã.
Vì vậy gã ta thuê hai cỗ kiệu đi đến An phủ, Chanh Âm ngồi trong kiệu không khỏi lo lắng: không phải là bởi vì tối nay Thiếu Du có việc chứ? Hay là hắn bị bệnh? Cho nên mới không thể tới…
Thế nhưng, khi kiệu vừa chạm đất, y từ trong kiệu đi ra, nghe được tiếng chiêng trống, pháo nổ rầm rộ*, còn có biển người đông nghẹt hòa với sắc màu đỏ tươi, y biết, y sai rồi, sai hoàn toàn.
*Nguyên văn “la cổ trận trận, tiên pháo thanh thanh”.
Vương viên ngoại đứng bên cạnh Chanh Âm, một mạch cười nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của thiếu chủ An gia An Thiếu Du, ngươi cũng muốn đến xem náo nhiệt hả? Nghe nói người hắn cưới là tiểu nữ nhi Lâm gia cũng trong giới làm rượu, là một đại mỹ nhân đấy…”
Những lời sau đó, Chanh Âm đã không còn nghe rõ, y chỉ biết xuyên qua khe hở giữa đám người nhìn thấy An Thiếu Du một thân hồng trang, dắt tay tân nương xinh đẹp từng bước đi vào trong phủ.
Một khắc này tai không ngừng ù lên, lệ ướt nhòe đôi mắt, đau lòng đến độ y gần như cho rằng mình sẽ cứ như vậy chết đi.
Thế nhưng y không chết, còn tiếp tục sống, lấy thân phận “Chanh Âm” hoàn toàn mới sống tại kỹ viện.
Từ đó trở đi, y thay đổi, trở nên thích cười, cũng không khóc, “Không sao cả, cứ tự nhiên” thành câu cửa miệng của y, trở thành loại hình khách nhân yêu thích thưởng thức nhất, như vậy ngày này qua ngày kia, năm này qua năm nọ, y dường như từ từ quên đi việc đã từng rất yêu An Thiếu Du…
“…”
“Đó là toàn bộ câu chuyện.” Chanh Âm nở nụ cười nói, “Ta rất không biết tự lượng sức mình đúng không? Câu ‘Tự làm tự chịu’ thích hợp nhất với ta rồi.”
“… Vậy ngươi còn thích hắn không? Thời điểm lúc gặp lại hắn.” Giọng điệu Diệu Linh rầu rĩ, không biết là cảm giác gì.
“Thích? Ta lúc đầu còn không nhận ra hắn nữa…” Chanh Âm lầm thầm tự giễu, “Chỉ là… đối với hắn, hình như vẫn còn một chút cảm giác.”
Cảm giác đau nhói!
Thời điểm nhận ra hắn, nghe hắn kêu tên của mình, lần thứ hai lăng nhục mình, lòng đã mất cảm giác cư nhiên lại có thể cảm thấy một tia đau đớn, cả bản thân Chanh Âm cũng không thể tưởng tượng nổi.
“Có điều ta đã từng nỗ lực quá nhiều, cho nên hôm nay cũng sẽ không yêu cầu xa vời tình cảm của hắn, chỉ hy vọng… hắn có thể bỏ qua cho ta thôi!”
Nếu tình yêu của y cũng có lúc kết thúc, vậy có thể tin rằng không bao lâu nữa, thù hận của An Thiếu Du cũng có thể hóa giải, dẫu sao đã trôi qua mười năm rồi…
Sở dĩ An Thừa Anh nhường lại vị trí đương gia, thả An Thiếu Du ra, là vì đã nghĩ thông suốt, yêu một người không phải là chiếm đoạt, sở hữu, mà là khiến cho người đó hạnh phúc, cho nên y dùng hết khả năng để bù đắp những chuyện hoang đường mà mình đã gây ra trong quá khứ, mặc cho An Thiếu Du và bọn gia nhân khi dễ, cũng không hề có một câu oán hận nào.
Nhưng tất cả những gì y làm cũng không đổi lại được sự tha thứ của An Thiếu Du, bất luận y nỗ lực thế nào, An Thiếu Du vẫn luôn luôn đối xử lạnh lùng, thậm chí sau đó còn không ngại đem kỹ nữ nam xướng thanh lâu vào phòng ngủ, diễn xuân cung sống ngay trước mặt An Thừa Anh, dùng việc này để giày vò y.
Khi đó An Thừa Anh mỗi ngày đều khóc, trốn trong căn phòng nho nhỏ của mình mà khóc, nước mắt làm thế nào cũng không ngăn được, nhưng y vẫn như cũ không vứt bỏ đoạn tình cảm này, thẳng đến sau này, nguyên lai bọn hạ nhân An gia cũng không nỡ nhìn, mới khuyên y rời khỏi An gia một thời gian, ra ngoài giải sầu chút rồi trở về, y đành chấp nhận, vì vậy lưu lại một phong thư rồi rời khỏi An gia – địa phương khiến kẻ khác thương tâm.
Nhưng y rời đi An gia chưa được nửa ngày, đã gặp tập kích bất ngờ trên đường, bị người đánh ngất xỉu, khi y tỉnh lại lần nữa, thì nhìn thấy một căn phòng xa lạ, cùng với mùi son phấn nồng nặc.
Đó là kỹ viện trong thành, theo như lời tú bà nói là do An Thiếu Du bán y vào đây, An Thừa Anh chết cũng không tin, mãi cho đến khi mụ tú bà kia lấy ra khế ước bán thân có in con dấu của An Thiếu Du, cộng thêm đầy tớ thiếp thân của An Thiếu Du đứng trước mặt y nói tất cả.
“Ta không tin, Thiếu Du sẽ không bán ta đâu! Hắn sẽ không làm vậy đâu!” An Thừa Anh bị mấy tên đại hán chế trụ hai tay, nhìn tú bà hô to, lệ đọng lại nơi khóe mắt, cứng rắn không rơi xuống.
Thế nhưng mụ tú bà lại thong thả vênh váo cầm tờ khế ước bán thân bày ra trước mặt y, giọng điệu vô cùng khinh miệt: “Xem một chút đi, tiểu tử ngốc, thiếu đương gia An gia thực sự là đã đích thân đồng ý việc buôn bán này, phía trên còn có con dấu hắn tự tay đóng xuống đây này!”
An Thừa Anh đoạt lấy khế ước bán thân, phía trên ghi rõ ràng, An Thiếu Du đem An Thừa Anh bán vào Xuân Nhu viện với giá ba trăm lượng, đặc biệt làm chứng, còn có thêm con dấu của An Thiếu Du. Nhìn thấy khế ước bán thân, hai tay Thừa Anh run rẩy, tâm nguội lạnh đi phân nửa.
Sau đó một giọng nói quen thuộc lại truyền tới, khiến Chanh Âm tựa như ngã vào trong hầm băng.
“Ai… Ngươi đối xử với thiếu gia nhà ta như vậy, ngươi thật sự cho rằng có thể nhận được sự tha thứ của ngài ấy sao?” Giọng nói này là của thị tòng theo bên cạnh An Thiếu Du, An Thừa Anh nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn thấy được nụ cười giễu cợt trên mặt người nọ.
“Hắn hận ta… Cũng sẽ không bán ta đâu…” An Thừa Anh vẫn còn đang kiên trì.
Lời này nói ra, giọng điệu run rẩy, mặc cho ai nghe xong cũng đều cảm thấy thiếu sức thuyết phục.
Gã thị tòng kia hừ lạnh một tiếng, từ tận đáy lòng khinh thường An Thừa Anh, “Thiếu gia nhà ta từ trước đến nay ghi hận, ngài không giết ngươi là đã khoan dung lắm rồi, huống chi thiếu gia nói, ngươi không phải tên đê tiện chỉ thích bị người khác cưỡi hay sao? Tốt lắm… Công việc này rất thích hợp với ngươi!”
“Không phải, ta không phải!” Thừa Anh muốn kéo tay hắn giải thích, thế nhưng lại bị đám đại hán lực lưỡng kia ngăn lại.
Dưới tình thế cấp bách, y rốt cuộc cũng không còn đoái hoài mặt mũi, nước mắt lã chã rơi xuống, nhìn tên thị tòng kia giống như thấy được nhánh cỏ cứu mạng, hy vọng hắn có thể giúp đỡ mình thoát khỏi cái chỗ này.
“Xin ngươi hãy thuyết phục Thiếu Du, trước kia đều là do ta sai… Ta đã biết rồi…” Y khóc đến lê hoa đái vũ, thế nhưng những người chung quanh đều làm như không thấy, cảnh này bọn họ đã nhìn rất nhiều rồi, cũng không có bất kỳ người nào đồng cảm thương hại y.
“Xin hắn đừng có bán ta… Ta thích hắn, ta chỉ là thích hắn thôi mà…”
Khóc lóc cầu xin khiến lòng người đau đớn chỉ đổi lấy được sự lạnh nhạt của tên thị tòng, “Hứ, có rất nhiều người thích thiếu gia nhà ta, nếu như đối với ai ngài ấy cũng do dự, vậy làm sao mà sống được chứ?”
Nói xong gã liếc nhìn An Thừa Anh, cười đến mức làm cho người ta phát lạnh: “Thiếu gia nói, với tướng mạo và tính cách này của ngươi, tin chắc sẽ không ít người yêu thích đâu, tương lai có nhiều người như vậy đang chờ thượng ngươi, tiện thể khiến ngươi chặt đứt ý nghĩ đi tìm ngài ấy trong đầu luôn, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!” Nói xong, gã ta cũng rời khỏi chỗ này.
Sau đó An Thừa Anh vừa khóc vừa nháo, thế nhưng với sự trông giữ nghiêm mật này, hết thảy đều không có chút ý nghĩa nào.
Bắt đầu từ đó, y từ thiếu chủ An gia trở thành một tên tiểu quan, vì để thu hút sinh ý, tú bà đổi tên y thành “Chanh Âm”, đồng thời xưng danh thanh quan, quyết định mùng mười tháng sau sẽ bán đấu giá “Đêm đầu tiên” của y.
An Thừa Anh vẫn chưa chết tâm, một mực không chịu thừa nhận kết cục đã định sẵn này, vẫn còn ôm trong lòng một tia hy vọng. Nghe mấy tiểu quan khác trong kỹ viện nói, lúc thanh quan bán đấu giá động tĩnh nơi đây sẽ rất lớn, gần như khắp thành đều biết, y tin tưởng đêm hôm đó An Thiếu Du nhất định sẽ đến, chí ít sẽ không để y rơi vào tay nam nhân khác.
Y tin chắc mặc dù An Thiếu Du tuyệt tình với mình, nhưng thực sự không phải là một người bạc tình bạc nghĩa, từ nhỏ hai người đã lớn lên cùng nhau, khi còn bé mình còn ca hát, bắt dế cho hắn, một chút ân tình nọ hẳn là hắn vẫn còn ghi nhớ, băn khoăn, hắn sẽ không quá đáng như vậy đâu…
Lòng tin như vậy, khiến y chống đỡ được đến đêm định mệnh kia.
Đêm hôm đó, trong thanh lâu chật ních khách quý, một mình y mặc trang phục sa mỏng đứng ở trên đài, cảm thụ ánh mắt trắng trợn của đám người kia, nhìn khách nhân dưới đài, nghe tiếng ra giá không ngừng vang lên, ánh mắt y từ hy vọng lúc đầu dần dần chuyển thành thất vọng, thẳng đến một tiếng định giá cuối cùng đã hoàn toàn hóa thành tuyệt vọng.
An Thiếu Du không tới, không hề nhớ thương một chút ân tình kia, triệt để đẩy y vào chốn địa ngục này.
Người cuối cùng mua được y là một viên ngoại họ Vương, chính Chanh Âm lúc đó còn chưa kịp nói hay làm cái gì, chỉ biết gã hình như rất vừa ý mình, vì vậy đêm đó, y đã tự mình đưa ra một thỉnh cầu cuối cùng với tư cách là An Thừa Anh.
“Mang ta đi nhìn An gia một chút, nhìn một chút mà thôi… Sau đó bắt ta làm gì cũng được.”
Vương viên ngoại nghe xong lập tức đồng ý, bởi vì gã có ham mê ngược đãi nghiêm trọng, một câu “làm cái gì cũng được” của Chanh Âm thực hợp ý gã.
Vì vậy gã ta thuê hai cỗ kiệu đi đến An phủ, Chanh Âm ngồi trong kiệu không khỏi lo lắng: không phải là bởi vì tối nay Thiếu Du có việc chứ? Hay là hắn bị bệnh? Cho nên mới không thể tới…
Thế nhưng, khi kiệu vừa chạm đất, y từ trong kiệu đi ra, nghe được tiếng chiêng trống, pháo nổ rầm rộ*, còn có biển người đông nghẹt hòa với sắc màu đỏ tươi, y biết, y sai rồi, sai hoàn toàn.
*Nguyên văn “la cổ trận trận, tiên pháo thanh thanh”.
Vương viên ngoại đứng bên cạnh Chanh Âm, một mạch cười nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của thiếu chủ An gia An Thiếu Du, ngươi cũng muốn đến xem náo nhiệt hả? Nghe nói người hắn cưới là tiểu nữ nhi Lâm gia cũng trong giới làm rượu, là một đại mỹ nhân đấy…”
Những lời sau đó, Chanh Âm đã không còn nghe rõ, y chỉ biết xuyên qua khe hở giữa đám người nhìn thấy An Thiếu Du một thân hồng trang, dắt tay tân nương xinh đẹp từng bước đi vào trong phủ.
Một khắc này tai không ngừng ù lên, lệ ướt nhòe đôi mắt, đau lòng đến độ y gần như cho rằng mình sẽ cứ như vậy chết đi.
Thế nhưng y không chết, còn tiếp tục sống, lấy thân phận “Chanh Âm” hoàn toàn mới sống tại kỹ viện.
Từ đó trở đi, y thay đổi, trở nên thích cười, cũng không khóc, “Không sao cả, cứ tự nhiên” thành câu cửa miệng của y, trở thành loại hình khách nhân yêu thích thưởng thức nhất, như vậy ngày này qua ngày kia, năm này qua năm nọ, y dường như từ từ quên đi việc đã từng rất yêu An Thiếu Du…
“…”
“Đó là toàn bộ câu chuyện.” Chanh Âm nở nụ cười nói, “Ta rất không biết tự lượng sức mình đúng không? Câu ‘Tự làm tự chịu’ thích hợp nhất với ta rồi.”
“… Vậy ngươi còn thích hắn không? Thời điểm lúc gặp lại hắn.” Giọng điệu Diệu Linh rầu rĩ, không biết là cảm giác gì.
“Thích? Ta lúc đầu còn không nhận ra hắn nữa…” Chanh Âm lầm thầm tự giễu, “Chỉ là… đối với hắn, hình như vẫn còn một chút cảm giác.”
Cảm giác đau nhói!
Thời điểm nhận ra hắn, nghe hắn kêu tên của mình, lần thứ hai lăng nhục mình, lòng đã mất cảm giác cư nhiên lại có thể cảm thấy một tia đau đớn, cả bản thân Chanh Âm cũng không thể tưởng tượng nổi.
“Có điều ta đã từng nỗ lực quá nhiều, cho nên hôm nay cũng sẽ không yêu cầu xa vời tình cảm của hắn, chỉ hy vọng… hắn có thể bỏ qua cho ta thôi!”
Nếu tình yêu của y cũng có lúc kết thúc, vậy có thể tin rằng không bao lâu nữa, thù hận của An Thiếu Du cũng có thể hóa giải, dẫu sao đã trôi qua mười năm rồi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook