Diệu Linh và Chanh Âm bị nhốt vào trong một gian phòng, cửa bên ngoài đã bị khóa lại, còn có người phụ trách trông giữ, theo như Chanh Âm thấy, hai người có chạy đằng trời cũng không thoát. Nhưng Diệu Linh lại không nghĩ như vậy, với bản lãnh của hắn muốn dẫn Chanh Âm đào tẩu là chuyện dễ dàng, thế nhưng với tình trạng hiện giờ, trước khi biết rõ ràng sự tình, hắn không muốn đi.”Ai… Bỏ đi bỏ đi.” Chanh Âm thở dài ngồi vào bên giường, hai chân vừa nhấc lên, cả người đã nằm trên giường mà ngủ.

Bộ dáng thong dong này càng làm cho Diệu Linh đối với quá khứ của y tò mò không thôi, vì vậy hắn cũng ngồi xuống bên cạnh Chanh Âm, mắt nhìn phía cửa dò hỏi.

“Chanh Âm, ngươi có phải nên giải thích với lão bản một chút hay không?”

“Chuyện An Thiếu Du sao?” Chanh Âm cũng là người hiểu chuyện, “Nói tới cũng là ta không tốt…”

“Ngươi không tốt?” Cái này thế nhưng lại ngoài dự đoán của hắn.

Chanh Âm chớp mắt, nhìn về phía Diệu Linh, bộ dáng như việc không liên quan đến mình mà hỏi: “Lão bản, ta trước đây cũng họ An, tên gọi Thừa Anh, ngươi đã từng nghe nói qua chưa?”

“An Thừa Anh? Chính là tiền nhiệm thiếu chủ An gia?” Diệu Linh không thể tin trừng lớn hai mắt.

Thực sự không thể trách hắn kinh ngạc như vậy, mặc cho ai nghe xong chuyện này cũng đều sẽ cảm thấy kỳ lạ.

An gia ở trên phương diện làm rượu nổi danh một cõi, vì vậy mỗi lần An gia đổi chủ đều dấy lên không ít lời đồn, trong đó làm cho người khác cảm thấy kì quái nhất chính là đương gia tiền nhiệm An Thừa Anh bỏ nhà ra đi.

Tục truyền, sau khi phụ thân qua đời An Thừa Anh kế thừa sản nghiệp An gia, thế nhưng chưa được một năm đã nhường lại vị trí đương gia, mà người kế nhiệm chính là An Thiếu Du họ hàng xa tại Phân gia của y, từ đó về sau An Thừa Anh cứ như vậy biến mất, người An gia nói y chí tại thiên hạ, du lịch tứ phương, dần dà lộ trình cùng hành tung của y trở thành một điều bí ẩn.

“Ngươi thực sự là An Thừa Anh?” Diệu Linh vẫn chưa thể tin được.

Làm gì có người thiếu chủ đương gia tốt như vậy không làm, lại đến kỹ viện làm quan nhi chứ!?

Thế nhưng hết lần này tới lần khác, nhân vật chính của câu chuyện vẫn là gật đầu đáp lại.

“Ngươi bị người hãm hại có phải không? Có muốn ta giúp một tay hay không?” Đây là khả năng duy nhất mà hắn nghĩ tới.

Nhưng mà Chanh Âm sớm đã không có ý nghĩ đó trong đầu, thờ ơ khoát khoát tay nói: “Không phải đâu, vị trí chủ nhà đúng là ta tặng cho An Thiếu Du, bởi vì lúc đó ta thích cho hắn muốn chết, hận không thể đem toàn bộ thiên hạ tất cả đưa cho hắn, cho nên đó là lý do mà hắn muốn cái gì thì ta liền cho hắn cái đó.”

“Ngươi cứ dễ dàng như vậy tặng An gia cho người ta sao?” Diệu Linh dở khóc dở cười, làm thế nào trên thế gian này vẫn còn tồn tại kẻ ngốc như vậy?

“Ừ.” Chanh Âm nhắm mắt suy nghĩ một chút, “Một mặt là bồi thường, mặt khác là muốn cho hắn yêu mến ta, cho dù chỉ có một chút cũng được.”

Chuyện đã qua lâu lắm rồi, Chanh Âm dường như không còn nhớ rõ cảm giác lúc đó, khi đó y sao có thể thích tên An Thiếu Du kia đến như vậy chứ?

“Từ hồi còn nhỏ ta đã quen biết An Thiếu Du rồi, hắn là tiểu ca ca do cha ta mang đến từ Phân gia, cùng ta đọc sách, chơi đùa, sinh hoạt… Con người hắn không xấu, thỉnh thoảng vẫn có lúc thật ôn nhu, khi còn bé đối xử với ta cũng rất tốt, đó là lý do bất tri bất giác, ta thích hắn, cả ngày dính lấy hắn không tính, còn dám muốn hắn lấy ta làm vợ.”

Ở Kỳ Nghệ, nam tử cùng nam tử thành thân hoàn toàn được phép, trình tự hầu như giống với nam nữ thành thân, thế nhưng bình thường bởi vì lo lắng vấn đề nối dõi tông đường, ngoại trừ hoàng tộc ra, kiểu hôn sự này vẫn hết sức hiếm thấy.

“Ngươi thích hắn, nhưng hắn lại không thích ngươi?” Diệu Linh có thể tưởng tượng ra.

Nói tới chỗ này, Chanh Âm bất đắc dĩ thở dài, “Không chỉ là không thích, hắn hận ta muốn chết.”

Từ khi An gia tách ra, người Phân gia đặc biệt căm hận người Bản gia, mấy lão nhân của Phân gia đều ngôn truyện thân giáo*, liên tục truyền thụ cho các đứa trẻ cừu hận đối với Bản gia, An Thiếu Du từ nhỏ nghe quen tai, dĩ nhiên là chịu ảnh hưởng.

*Ngôn truyện thân giáo: dạy người thế nào, mình làm như vậy.

“Hồi nhỏ còn chưa cảm giác được, nhưng sau khi lớn lên sự chán ghét của hắn đối với ta càng thêm rõ ràng, nhưng hắn là người thông minh, chưa bao giờ thất lễ trước mặt trưởng bối Bản gia.”

Thế nhưng khi đó An Thừa Anh không hề biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, vẫn như trước làm theo ý mình, nghĩ chỉ cần mình đủ thành tâm đủ nỗ lực, đối phương nhất định sẽ thích mình.

“Ta khi đó cũng là da mặt dày muốn chết, cứ quấn quít không buông, còn không tiếc làm rất nhiều chuyện tồi tệ.” Y vừa hồi tưởng vừa gật đầu, “Đuổi hết toàn bộ tỳ nữ cùng với mấy tên tiểu tư trẻ tuổi, đã vậy còn giam cầm hắn, cường bạo hắn, không cho phép hắn nhìn người khác, chỉ có ta mới có thể đến gần…”

“Ngươi cường bạo hắn?” Diệu Linh quái thanh kêu lên.

Chanh Âm tiếp tục gật đầu, “Không phải như ngươi tưởng tượng đâu, người nằm dưới là ta, chỉ là ta ép buộc hắn có cảm giác mà thôi, ai… Bây giờ nghĩ lại, cũng khó trách hắn chán ghét ta như vậy.”

Đúng là kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân*!

*Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân: danh ngôn của nhà tư tưởng giáo dục cổ đại Trung Quốc Khổng Tử, trích trong sách Luận Ngữ, nghĩa là điều gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác.

“Thực sự là tiện thụ điển hình!” Trong lời nói của Diệu Linh không hề có ý tứ hàm xúc giễu cợt, chỉ là không thể tưởng tượng nổi mà kinh thán (kinh ngạc thán phục).

Theo như hắn biết, Chanh Âm chưa từng nhiệt tình đến như vậy, ít nhất đối với người khác, y đều là một bộ dáng không quan trọng.

“Người rồi cũng sẽ thay đổi thôi!” Chanh Âm nhún nhún vai nói.

Mà y chính là một ví dụ tốt nhất.

“Vậy sau đó thì sao? Ngươi như thế nào lại đến kỹ viện?” Diệu Linh tiếp tục hỏi, “Ngươi nhường lại vị trí đương gia khiến hắn hài lòng, kết quả người ta lấy oán trả ơn, bán đứng ngươi ư?”

“Gần đúng… Mới đầu hắn đem ta nhốt trong nhà làm gã sai vặt kiêm làm ấm giường, sau khi chơi chán thì bán đi, có điều trải qua mười năm này, dường như hứng thú của hắn đối với ta lại nổi lên.”

Nhớ lại lời nói ban nãy của An Thiếu Du, Chanh Âm cảm thấy rất có khả năng này.

“Bọn thiếu gia lắm tiền thực sự là rảnh rỗi!” Trong lúc nói chuyện, hai tay Chanh Âm gối ở sau ót, không e sợ mà bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Diệu Linh nhìn mặt y, trong lòng thế nhưng có chút thông cảm bất bình.

An Thừa Anh giam cầm An Thiếu Du dĩ nhiên có lỗi, nhưng y đã nhường lại vị trí đương gia để bồi thường, còn cam nguyện làm tùy tùng, hầu hạ An Thiếu Du y như gia nhân, tính làm sao cũng thấy đã đền đủ, huống chi người bị thượng cũng không phải An Thiếu Du, hắn dựa vào cái gì mà đối xử như thế với một người thật tâm thích hắn? Thực sự là quá đáng!

“Ngươi không cảm thấy không cam lòng sao?” Diệu Linh lên tiếng hỏi.

“Có, có lẽ ta bây giờ vẫn còn chưa nghĩ thông, vì sao hắn không thể yêu thích ta dù chỉ một chút… Có điều quên đi, ta đã chẳng còn muốn suy nghĩ nữa.” Chanh Âm nhắm mắt lại trả lời.

Lời nói của y không hề có một tia tình cảm phập phồng, Diệu Linh cảm giác được, y không phải miễn cưỡng chính mình ngụy trang, mà là y thực sự không thèm để ý.

“Ta có thể hỏi một chút nguyên nhân không?”

“Cái gì?”

“Nguyên nhân khiến cho ngươi vứt bỏ bản thân mình như vậy…” Diệu Linh nghiêm túc hỏi.

Lần này, Chanh Âm không trả lời, thế nhưng y lại mở mắt, thẳng tắp nhìn lên trên, trong đôi mắt là sự trống rỗng vô thần.

“A… Bây giờ nói những thứ này có ý nghĩa sao?”

“Chắc là không có… Thế nhưng ta muốn biết.”

“Là như vậy sao…” Tầm mắt dừng lại ở phía trên, Chanh Âm lộ ra vẻ mỉm cười, “Nguyên nhân ta cũng không rõ ràng lắm, chẳng qua là tại thời điểm khi ta nhìn thấy một màn kia, tự nhiên thành như vậy cho đến tận bây giờ.”

“Một màn kia?”

“Cái buổi tối đấu giá đêm đầu tiên sau khi ta bị bán vào kỹ viện.”

Chanh Âm chậm rãi khép lại hai mắt, từ vẻ an tĩnh trên mặt y, Diệu Linh không nhìn ra được bất kỳ thông tin gì.

“Ta cảm giác được hắn chắc chắn sẽ đến mua ta, sau đó nói cho ta biết, hắn chẳng qua chỉ là muốn dọa ta một chút thôi, không hề có ý định muốn bán ta… Thế nhưng ta dường như đã đánh giá quá cao chính mình…”

“Hắn không đến ư?”

“… Tối hôm đó hắn thành thân.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương