Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão (Truyện Chữ Dịch)
-
Chapter 167 Cao nhân đối đãi với ta thật sự là quá tốt.
Chương 167: Cao nhân đối đãi với ta thật sự là quá tốt.
**
Ngày hôm sau.
Mấy bóng dư ảnh từ Lâm Tiên đạo cung bắn ra, rơi xuống vị trí chân núi.
Diêu Mộng Cơ đứng ở chân núi, ngửa đầu nhìn lên núi, nói: "Các ngươi không cần đi theo, nếu là nói lời từ biệt, thì để ta đi một mình được rồi."
"Sư tôn, chúng ta ở chỗ này chờ người."
Tần Mạn Vân cắn răng, hơi kỳ vọng nói: "Ta cảm thấy cao nhân rất dễ nói chuyện, nói không chừng hắn thấy sư phụ ngài thành khẩn, sẽ nguyện ý cứu giúp cũng nên."
"Mong là vậy." Diêu Mộng Cơ cười ha ha một tiếng, rồi đi lên đường núi.
Hắn không muốn nói ra lời đả kích Tần Mạn Vân, thật ra thì, trong lòng hắn biết rõ, muốn mời cao nhân xuất thủ tương trợ quá khó khăn, gần như là không có khả năng.
Nếu cao nhân đã muốn sinh hoạt tại thế gian như cuộc sống của người phàm, vậy thì sao hắn có thể phá lệ vì một nhân vật không đáng kể như mình chứ?
Thiên kiếp giống như lần này, trừ phi thi triển đại thần thông, nếu không có ai có khả năng giúp được hắn?
"Sôt soạt, sột soạt"
Hắn từng bước từng bước đi lên núi, chân giẫm lên lá cây, phát ra tiếng vỡ vụn giòn tan.
Lúc mùa thu đến, là thời khắc vạn vật khô héo, lá rụng khỏi cành cây bay xuống lả tả, cũng như cõi lòng của Diêu Mộng Cơ, bi thương hiu quạnh.
Trong lòng Hắn không nhịn được nổi lên chua xót, vạn lần không nghĩ tới, lúc bản thân bước lên ngọn núi này lần nữa, là lấy loại tâm trạng này.
Sợ rằng... Lần này chính là lần cuối cùng lão đến nơi này.
Bước chân hắn vô cùng nặng nề, như một lão giả tuổi xế chiều, mỗi một bước, đều mang theo hồi ức sâu thẳm.
Lúc bình thường, chẳng bao lâu đã đi tới cuối đường, nhưng hôm nay con đường này phá lệ như dài đến lạ thường.
Không biết qua bao lâu, tứ hợp viện quen thuộc rốt cuộc cũng đi vào tầm mắt của hắn.
"Hy vọng cao nhân có thể cứu ta."
Mặc dù biết rõ là không thể nào, nhưng nội tâm Diêu Mộng Cơ vẫn không nhịn được sinh ra một tia kỳ vọng, không có người nào sẽ muốn chết, hắn càng không muốn!
Chậm rãi bước lên trước.
Giơ tay lên, gõ cửa.
"Đông đông đông!"
Giọng nói Diêu Mộng Cơ khàn khàn truyền vào: "Xin hỏi Lý công tử có ở nhà không?"
"Cửa mở, trực tiếp đẩy cửa vào đi." Giọng Lý Niệm Phàm từ bên trong truyền ra.
"Két."
Diêu Mộng Cơ đẩy cửa bước vào, cung kính nói với Lý Niệm Phàm: "Lý công tử, hôm nay lão phu lỗ mãng tới thăm, làm phiền công tử."
"Hóa ra là Diêu lão, đã lâu ngày không gặp." Lý Niệm Phàm ngẩng đầu nhìn Diêu Mộng Cơ, nhưng chân mày hắn hơi nhíu lại, mới không gặp một thời gian, lão đầu này sao lại biến hóa lớn như vậy.
Trước kia, hắn tuy rằng già cả, nhưng sắc mặt hồng hào sáng láng, lại còn hăng hái, tuyệt đối là một lão đầu có tinh thần có phong độ, bây giờ sao lại có cảm giác như bước vào tuổi cuối đời.
Hắn không nhịn được nói: "Diêu lão, ngươi đây là..."
"Haiz, một lời khó nói hết." Diêu Mộng Cơ thở dài một hơi: "Đây có lẽ là lần cuối cùng ta đến thăm Lý công tử."
Động tác trong tay Lý Niệm Phàm hơi chậm lại, kinh ngạc nhìn Diêu Mộng Cơ.
Kết hợp với thay đổi của Diêu lão, hắn tự nhiên nghe được ẩn ý trong lời nói của lão.
Hắn rất muốn nói vài lời an ủi, nhưng không biết nên nói thế nào.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Diêu lão nhất định bởi vì chuyện tu tiên mà thành ra thế này, thông thường mà nói, cảm ứng của tu tiên giả đối với sinh tử của bản thân lại càng thêm bén nhạy.
Diêu lão như vậy, hoặc là sắp quyết đấu sinh tử với người khác, hoặc chính là đại hạn buông xuống.
Trông Diêu lão mất hết ý chí chiến đấu, có khả năng vế sau lớn hơn.
Chỉ là cách đây không lâu còn đang êm đẹp, sao lại nói đi là đi chứ?
Lý Niệm Phàm không hiểu, dĩ nhiên cũng không có cách nào an ủi.
Trầm ngâm chốc lát, hắn vẫn lên tiếng: "Diêu lão, mọi việc nghĩ thoáng một chút, sẽ có cơ hội xoay chuyển cũng không chừng."
"Vậy trông cậy vào lời tốt lành của Lý công tử."
Diêu Mộng Cơ miễn cưỡng nở nụ cười, lại tò mò nói: "Lý công tử đang làm cái gì vậy?"
Lý Niệm Phàm thuận miệng đáp: "Ta đang chuẩn bị làm Tị lôi châm thử xem, một cái đồ chơi nhỏ mà thôi."
"Tị lôi châm?" Diêu Mộng Cơ hơi sững sờ, kinh ngạc nói: "Có thể tránh lôi hả?"
Hắn ngây ngốc sững sờ nhìn cái cây sắt thật dài trong tay Lý Niệm Phàm, nội tâm khiếp sợ, chẳng lẽ Lý công tử đang chế tạo pháp khí bá đạo gì sao?
Chỉ có điều, hắn nhìn xung quanh, cũng không cảm ứng được trên pháp khí này có linh lực gì cả.
"Chỉ là ta phát hiện gần đây thời tiết có hơi nhiều sấm sét, nên mới nhớ tới mà làm cái này."
Lý Niệm Phàm giải thích: " Đầu kim của Tị lôi châm hơi nhọn, cho nên khi cảm ứng tĩnh điện, mũi nhọn ở vật dẫn điện sẽ trập trung nhiều điện tích nhất. Vì vậy tị lôi châm và không khí giữa tầng mây cũng rất dễ dàng trở thành vật dẫn điện, giữa hai cái này hình thành một lối đi, mà tị lôi châm lại tiếp nối với đất, nên có thể đem điện tích trên tầng mây dẫn xuống dưới mặt đất, từ đó tránh cho nhà ở bị hư hại."
Diêu Mộng Cơ vẻ mù tịt đầy mặt, hắn rất muốn nói một câu "Thì ra là như vậy", nhưng chỉ biết há miêng, thật sự là không nói nên lời.
Trừ một câu cuối cùng tránh nhà bị hư hại hắn nghe hiểu, những câu trước đó dính chung vào một chỗ, tòn bộ chính là trời sách.
Lý Niệm Phàm cười ha ha, đặt tị lôi châm sang một bên: "Diêu lão không cần để ở trong lòng, xem như ta nói nhảm được rồi, vật này kỳ thực không đáng nhắc tới, không bằng các ngươi tu tiên đâu."
"Mau ngồi đi, tiểu Bạch, nhanh rót trà cho Diêu lão nào!"
"lạch cạch lạch cạch!"
Tiểu Bạch lập tức đi tới, trong tay bưng một ly trà, lễ phép nói: "Diêu lão, mời uống trà."
"Đa tạ."
Diêu Mộng Cơ nhận lấy ly trà từ tay tiểu Bạch, nếu đặt ở lúc bình thường, hắn khẳng định sẽ kích động đến mức khuôn mặt già nua cũng đỏ bừng, sẽ vì một phần phúc phận này mà vui sướng.
Nhưng bây giờ, lòng của hắn bình lặng không sợ hãi, hết thảy tạo hóa, đứng trước cái chết cũng không tính là gì? Có lẽ đây chính là giác ngộ tối cao đi.
Một người sắp chết như ta, có tư cách gì để lãng phí trà ngon như vậy?
Diêu Mộng Cơ đặt ly trà xuống, đứng lên nói: "Lý công tử, trà cũng không cần uống đâu, thật ra lần này ta tới chủ yếu là để từ giả, ta cũng nên đi rồi."
"Diêu lão, ngươi đây là nói cái gì vậy? Nhanh ngồi xuống, trà này ngươi phải uống! Cơm, ngươi cũng phải ăn!"
Lý Niệm Phàm nói thẳng: "Bất kể xảy ra chuyện gì, thái độ này của người khẳng định là không được rồi! Cái gọi là nhân sinh đắc ý tu tận hoan*, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Ngươi nhất định phải ở lại, muốn đi? Cũng phải để ta làm cho ngươi bữa tiệc tiễn biệt đã!"
"Nhân sinh đắc ý tu tận hoan?"*
* Khi còn sống kiêu hãnh thì nên tận hưởng niềm vui một cách trọn vẹn.
Diêu Mộng Cơ ánh mắt đang đục ngầu bỗng hơi sáng lên, cuối cùng cũng khôi phục chút thần thái.
Hắn nhắc lại nghiền ngẫm những lời này.
Cao nhân không hổ là cao nhân, thuận miệng nói một câu cũng giống như trống chiều chuông sớm (ví với lời nói làm người ta tỉnh ngộ), khiến người ta lĩnh ngộ chân lý tận cùng, khó trách có thể tu luyện tới loại cảnh giới này, thật sự là một tấm gương cho chúng ta mà!
Hắn ngồi xuống lần nữa: "Lý công tử nói chí phải, quả là mỗi chữ như ngọc, lão xin thụ giáo."
Lý Niệm Phàm cười ha ha một tiếng: "Vậy mới đúng chứ, ít nhất bây giờ ngươi vẫn còn sống không phải sao, chỉ cần chưa chết, mọi thứ đều có thể."
"Cũng đúng, vậy Diêu mỗ liền mặt dày ăn chực một bữa!" Diêu Mộng Cơ hơi phấn chấn nói.
Lý Niệm Phàm: "Coi như hôm nay ngươi có lộc ăn, tiểu Bạch, chuẩn bị cho Diêu lão một món ngon đặc biệt, nấu canh cá đậu hủ được này!"
"Tuân lệnh, chủ nhân." Tiểu Bạch gật đầu nghe lệnh.
Trên mặt Diêu Mộng Cơ lộ ra vẻ phức tạp, ta cũng chỉ là một con kiến hôi sắp chết mà thôi, có tài đức gì để cao nhân đối đãi như vậy?
Không chỉ nguyện ý buông xuống tư thái nối lời khuyên bảo ta, còn ban thức ăn ngon cho ta.
Cao nhân đối đãi với ta thật sự là quá tốt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook