Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão (Truyện Chữ Dịch)
Chapter 168 Đời này không tiếc nuối!

Chương 168: Đời này không tiếc nuối!

**

Lý Niệm Phàm cười nói: "Diêu lão, không thể không nói ngươi tới đúng lúc lắm, hôm qua ta mới mua hai con cá chép to, một con ngày hôm qua ăn rồi, một con còn lại không nghĩ hóa ra lại cố ý để dành cho ngươi đấy."

Lý Niệm Phàm cũng chỉ nói đùa, nhưng Diêu Mộng Cơ lại tưởng thật, lập tức hết sức lo sợ nói: "Đa tạ Lý công tử đã hậu ái."

Hóa ra Lý công tử đã sớm tính được hôm nay mình sẽ tới, đây là cố ý làm bữa tiệc tiễn biệt cho mình a!

Lúc này, tiểu Bạch đã đi tới giữa sân, cái dòng suối ở đây tiện thể được sung làm hồ nuôi cá, vô cùng thuận tiện.

Bên trong, một con cá đang vẫy cái đuôi lười biếng bơi lượn.

Nước suối và đầm nước hậu viện thông nhau, nhưng lại bị Lý Niệm Phàm dùng lưới ngăn lại, không cho cá bơi ra hậu viện.

Đó là một con cá chép cái rất to béo, xem ra còn rất khỏe, đừng nhìn ngoài mặt nó lười biếng, thực ra một khi có gió thổi cỏ lay, nó quẫy đuôi một cái đã nhanh chóng bơi đi, vô cùng linh hoạt.

Nhưng mà, cá có linh hoạt hơn nữa thì ở trước mặt tiểu Bạch cũng đều phí công thôi.

Tiểu Bạch duỗi tay vào trong nước, mặt vô biểu tình, không cần tốn sức đã bắt được cá chép vào tay.

"Đành đạch đành đạch!"

Con cá kia điên cuồng giãy dụa trong tay hắn, nhưng làm cách nào cũng không thể thoát khỏi.

Tay của Tiểu Bạch như cái kềm, túm chặt thân cá, chỉ một lát, con cá kia đã bắt đầu mệt mỏi, giãy giụa càng ngày càng nhẹ, thành cá trên thớt mặc người làm thịt.

"Bập!"

Tiểu Bạch cầm dao phay, đập một phát vào đầu cá, khiến cho cá ta vốn đã không xong thành cá nằm im, thế là, đã có thể ra đi bình thản rồi.

Cạo vảy, mổ bụng.

Nước chảy mây trôi, động tác cực kỳ thuần thục.

Rất nhanh, một con cá đã bị xử lý xong xuôi.

Tay cầm dao giơ lên chặt đầu cá, thân cá để ở một bên, chính thức bắt tay nấu món canh đầu cá đậu hủ.

Làm đậu hủ cũng không khó, hậu viện của Lý Niệm Phàm có trồng  đậu nành, nguyên liệu và cách chế biến đều đầy đủ, đậu hủ tất nhiên muốn ăn khi nào thì ăn.

Từ trong tủ đá cạnh suối lấy đậu hũ trắng nõn như thủy tinh ra, xong xuôi bắt đầu nấu.

Diêu lão thì một mình ngồi trên ghế ngẩn người.

Mặc dù hắn đã được Lý Niệm Phàm khuyên bảo, nhưng muốn nghĩ thông từ trong đó căn bản là không thể nào, lâu lâu hắn lại thất thần, tiếng thở dài liên tục.

Nước trà để bên cạnh bất tri bất giác đã nguội.

Loại chuyện này, không nên khuyên bảo, mà là bầu bạn.

Lý Niệm Phàm không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi tiểu Bạch nấu cơm, hy vọng thức ăn ngon có thể làm cho Diêu lão dễ chịu hơn chút.

Bằng hữu ở tu tiên giới của hắn không nhiều, mất một người thì ít đi một người, hy vọng Diêu lão có thể không sao.

Cả sân viện, Lý Niệm Phàm cùng ngẩn người với Diêu Mộng Cơ, Đát Kỷ ở bên cạnh thì nghiên cứu thế cờ, Đại Hắc mặt mày ủ dột rũ tai nằm trên đất, cũng chỉ còn lại tiểu Bạch là đang cần cù nấu cơm.

"Cộp cộp."

Thấm thoát, từng đợt hơi nước bốc lên đẩy vào nắp nồi khiến nó  lên xuống liên tục, phát ra tiếng giòn vang.

Mở nắp ra, lập tức, hơi nước bay lên nghi ngút.

Một mùi thơm nồng đậm trong nháy mắt ừn ùn cuốn tới, bao phủ khắp sân nhỏ, theo lỗ mũi tràn vào toàn thân, khiến người ta không nhịn được phải hít một hơi thật sâu, toàn thân đều cảm thấy một trận sung sướng.

Ấy?

Diêu Mộng Cơ vẫn đang thất thần bỗng giật mình sững sốt, không nhịn được hít mũi một cái, hai mắt cũng trợn tròn luôn.

Thơm quá xá!

Mùi thơm này tiến vào khoang miệng của hắn, sau đó chui xuống dạ dày, nhưng bởi vì cũng chỉ là không khí, nên làm dạ dày biểu tình, bất mãn bắt đầu co bóp lại.

"òng ọc!"

Cảm giác đói bụng tấn công tới, bụng cùng lúc phát ra tiếng réo.

Nhất thời, khuôn mặt già nưa của Diêu Mộng Cơ đỏ bừng, thiếu chút nữa thẹn quá muốn chui xuống đất.

Không biết đã trôi qua bao nhiêu năm, bản thân gần như sắp quên mất cảm giác đói bụng, bây giờ chẳng những có cảm giác, hơn nữa cái bụng còn biết nói luôn.

Rõ ràng một khắc trước vẫn là một người triệt để thông thoáng ngộ ra cái chết, một giây sau bụng lại kêu lên, đây thiệt là... Quá xấu hổ!

Không được, ông trời ơi, cho ta đi chết đi, mất mặt quá xá!

Hắn trộm lần mò theo mùi thơm nhìn qua, lại thấy tiểu Bạch đã bưng canh cá đi tới.

Hơi nước trên nồi tỏa ra nghi ngút.

Xuyên qua làn hơi,vừa nhìn qua đã bị màu trắng sữa của canh cá hấp dẫn, canh cá màu sắc vô cùng thuần túy, trên mặt nước canh không hề có váng mỡ, hoàn toàn chính là kết hợp thuần túy nhất giữa đầu cá tươi ngon và đậu hủ non mềm.

Toàn bộ nước canh ở dưới ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ, như hiện lên ánh sáng.

Trong nồi canh, đầu cá thơm ngon từ bên trong lộ ra một nửa, bên cạnh tô điểm thêm mấy khối đậu hũ trong suốt như ngọc, tọa thành một tổ hợp hoàm mỹ.

Mùi thơm của canh cá cũng không quá nồng mà thong dong thơm ngon, khiến người ta nhớ mãi.

Nhìn nồi canh cá, lại ngửi được đầy trời mùi thơm, phút chốc khiến  người ta lên cơn thèm ăn, nước miếng chảy ròng ròng.

"Ừng ực."

Diêu Mộng Cơ thầm nuốt nước miếng, dán mắt nhìn chằm chằm vào nồi canh cá, một niềm khao khát nhất thời xông lên đầu.

Vốn tưởng bản thân đã tâm như tro tàn, trên thế gian khó có vật gì có thể cám dỗ mình, nhưng bây giờ, hắn phát hiện bản thân sai rồi, hơn nữa là sai quá sai.

Hóa ra, cám dỗ của đồ ăn ngon thật sự có thể chiến thắng cái chết tuyệt vọng.

Lý Niệm Phàm nhìn thấy phản ứng của Diêu Mộng Cơ, khóe miệng lặng lẽ cong lên vui vẻ, quả nhiên không có phiền não gì là đồ ăn ngon không giải quyết được.

Tiểu Bạch múc một bát canh cá, đưa tới trước mặt Diêu Mộng Cơ: "Mời ngài dùng."

"Đa, đa tạ."

Diêu Mộng Cơ nhận bát canh cá, không nhịn được bưng bát lại gần hơn, mũi dán lại ngửi một cái.

Hơi nóng thơm dịu mà ấm áp làm tinh thần hắn bỗng trở nên phấn khởi, trong bát trừ non nửa phần nước canh, còn có một miếng cá  tươi ngon béo ngậy và hai miếng đậu hũ trong suốt trắng ngần.

Yết hầu của hắn khẽ lăn, nóng lòng bưng bát sứ lên, kề miệng uống một hớp.

Nhất thời, canh cá đậm dặc màu trắng từ trong bát chảy vào miệng hắn, hương vị mượt mà khiến hắn nhất thời cảm thấy dễ chịu thích ý, mà mấu chốt nhất là, hương vị tươi ngon thơm nồng trong nháy mắt nở rộ trong miệng, nước canh quấn quanh ở cổ họng, như tơ lụa thượng đẳng quấn quanh da thịt, làm hắn không đành lòng nuốt trôi.

Hắn không nhịn được dùng đầu lưỡi trêu đùa đảo qua đảo lại canh cá, rồi mới chậm rãi nuốt xuống: " Ngon... Canh ngon!"

Diêu Mộng Cơ không khỏi kinh ngạc thốt lên, chỉ cảm thấy mỗi một tế bào đều giãn ra, toàn thân thư thái đến khó tả.

Hắn không nhịn được, lại cúi đầu uống thêm một ngụm lớn.

“sì sụp!"

Lần này, ngay cả miếng đậu hủ cũng bị hắn hút vào trong miệng.

 Đậu hủ vô cùng mềm mịn, như hoàn toàn hòa làm một thể với nước canh, thậm chí hắn chưa kịp nhai, đã tan ngay trong miệng, nhất thời, hương thơm của đậu hủ thoang thoảng và canh cá hòa quyện vào nhau một cách hoàn mỹ, làm cho món ăn này nần lên một tầm cao mới.

"Ngon! Quá ngon! Đây tuyệt đối là món ngon nhất mà đời này ta được ăn!"

"Xì xụp xì xụp!"

Diêu Mộng Cơ quên hết tất cả, càng uống càng vội, đến mức nghiêng bát để uống mà che luôn mặt mình.

Có điều, lúc này khuôn mặt dưới cái bát, có hai hàng nước mắt già nua chảy từ hốc mắt hắn chảy ra.

Không nghĩ tới trước khi chết ta lại được ăn món ăn ngon thế này, đời người vừa làm thực hiện được hai chữ viên mãn, chết cũng không hối tiếc!

"Lý công tử, để ngươi chê cười rồi." Diêu Mộng Cơ vội vàng quẹt nước mắt: "Ta có thể ăn thêm một bát nữa không?"

Lý Niệm Phàm cười nói: "Không thành vấn đề, muốn ăn bao nhiêu tùy thích."

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương