Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão (Truyện Chữ Dịch)
-
Chapter 169 Diêu Mộng Cơ, nằm không cũng trúng đạn.
Chương 169: Diêu Mộng Cơ, nằm không cũng trúng đạn.
**
Rất nhanh, một nồi canh cá đã bị mọi người tiêu diệt sạch sành sanh.
Diêu Mộng Cơ ngồi yên tại chỗ, trong miệng nhấm nháp dư vị còn sót lại.
Sau đó, hắn đứng lên, nhìn qua phía Lý Niệm Phàm cung kính nói: " Đa tạ Lý công tử đã khoản đãi, ta cũng nên cáo từ rồi."
Lý Niệm Phàm xem Diêu Mộng Cơ, trầm mặc chốc lát, than nhẹ nói: "Diêu lão, lên đường thong thả."
Cũng không biết hôm nay từ biệt, sau này còn có thể gặp lại hắn hay không.
Diêu Mộng Cơ toàn thân run lên, khuôn mặt lộ ra vẻ bi ai thống khổ, cuối cùng xót xa gật đầu một cái, rời đi.
Lý Niệm Phàm nhìn bóng lưng của hắn, không nhịn được lộ ra vẻ cảm khái, có chút thương cảm.
Nhân sinh nào biết về đâu nhỉ? Như cánh chim hồng giẫm tuyết rơi.*
Bất kể là người phàm hay là người tu tiên, đến cuối cùng cũng sẽ gặp phải vấn đề này, sự đáng quý của sinh mệnh thường thường chính là ở chỗ đó.
Nếu bản thân biết được đại hạn sắp tới, sợ rằng cũng sẽ giống như Diêu lão vậy đi.
Khó trách lúc trước vị thư sinh kia luôn cố chấp muốn tìm con đường trường sinh, đời người quá ngắn ngủi, có ai sẵn sàng ra đi chứ.
Lý Niệm Phàm vội vã lắc đầu, lần nữa vùi đầu vào chế tạo cột thu lôi, con người vẫn nên sống ở hiện tại cho tốt, nghĩ nhiều quá cũng không hay.
Sắc mặt Diêu Mộng Cơ yên lặng chậm rãi đi xuống theo đường núi.
Mới vừa đi tới chân núi, Tần Mạn Vân và bốn vị trưởng lão liền vội vàng xông tới, nhìn hắn quan tâm.
"Sư tôn, cao nhân có nói cách hóa giải không?" Tần Mạn Vân vội vàng hỏi.
Diêu Mộng Cơ lắc đầu, bi thương trong lòng như hồng thủy vỡ đê khó mà ngăn lại được, hắn như hài tử đứng trước trưởng bối sau khi bị lão sư phê bình, hốc mắt đỏ lên, giọng nói cũng khàn khàn: "Không cần nghĩ nữa, ta nhất định là không sống nổi!"
Ánh mắt Tần Mạn Vân cũng nháy mắt đỏ bừng, nức nở một tiếng nói: "Sư tôn, con đi cầu xin cao nhân!"
"Đứng lại!" Diêu Mộng Cơ vội vàng quát nàng dừng lại, thất hồn lạc phách nói: "Cao nhân biết ta sắp gặp đại vận, vì để ta ra đi được thanh thản, còn cố ý nấu một nồi canh cá đậu hủ cho ta, hơn nữa, trước khi ta rời đi, cao nhân còn cố ý nói với ta thêm một câu 'Lên đường thong thả' nữa, thêm ý tứ này là đã rõ ràng ta không thể qua khỏi rồi!"
Đám người Tần Mạn Vân đều hiện rõ bi thương, không biết nên nói cái gì.
"Ha ha ha, các ngươi cũng không cần phải đau lòng, bữa tiệc này của cao nhân thật sự rất ngon đấy, là mỹ vị mà các ngươi khó có thể tưởng tượng được! Có thể ăn được bữa tiệc này, ta chết cũng không tiếc! Các ngươi cứ hâm mộ đi."
Diêu Mộng Cơ bỗng cười một tiếng, sau đó khoát tay: "Được rồi, tất cả các ngươi trở về đi thôi, lôi kiếp sẽ đến trong hai ngày này, cứ để ta một mình lẳng lặng đợi ở chỗ này là tốt rồi."
"Sư tôn!"
Hai mắt Tần Mạn Vân ngấn lệ mông lung, muốn nói gì đó, nhưng thấy Diêu Mộng Cơ đã biến thành một hư ảnh, bay vào chỗ sâu trong rừng: "Đừng tìm ta, càng không nên đến phiền ta, nếu như ta chết, cũng không cần đến tìm thi thể ta nữa, cứ như vậy đi..."
...
Thấm thoát, màn đêm đã buông xuống.
Lý Niệm Phàm vẫn đang đắm chìm trong việc chế tạo cột thu lôi, nếu muốn tránh lôi, vậy thì về mặt chất lượng tất nhiên không thể qua loa, hơn nữa Lý Niệm Phàm cân nhắc nhiều hơn, bởi vì là món đồ chơi mới nhất mà hắn chế tạo ra, nên chắc chắn hắn phải thử trước một lần, kiểm tra xem nó có thể tránh lôi thật hay không mới được.
Phương pháp kiểm tra tốt nhất, không gì bằng việc làm y như cột thu lôi phát minh ở kiếp trước, thả một con diều giấy, đi thu sấm sét!
Trên thực tế, Lý Niệm Phàm cũng thật sự chuẩn bị làm như vậy.
Vật liệu làm diều giấy cực kỳ đơn giản, có thể tùy tiện tìm thấy ở trong viện.
Sau cột thu lôi, một con diều giấy đơn giản cũng theo sau mà được làm ra, Cánh diều có hình dáng là một con hồ điệp lớn, trên bề mặt cũng không có hoa văn gì, có thể nói là cực kỳ sơ sài.
Lý Niệm Phàm quan sát một hồi, chợt ánh mắt sáng lên, lấy giấy bút tới, “soạt soạt soạt” viết xuống bốn chữ to lên thân diều.
Mày qua đây a!
Thêm cái câu nói hơi khiêu khích này, có lẽ xác xuất bị sét đánh trúng sẽ lớn hơn nhiều nhỉ.
Lý Niệm Phàm vô cùng hài lòng với kiệt tác của mình, khẽ mỉm cười nói: "Mọi việc đã xong, chỉ thiếu một vật làm thí nghiệm thôi."
Đát Kỷ tò mò hỏi: "Công tử, còn thiếu cái gì, vật làm thí nghiệm là vật gì?"
Lý Niệm Phàm thuận miệng nói: " Chờ lôi điện đánh tới, còn cần một tên không sợ chết, thả diều lên thu hút lôi điện, như vậy mới có thể thử ra hiệu quả, việc này không gấp, cứ từ từ đi, nếu không tìm được, cũng có những phương pháp khác."
Hắn đặt con diều xuống, ngáp một cái, cười nói: "Tiểu Đát Kỷ, thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút đi."
Đát Kỷ gật đầu, lanh lợi nói: "Công tử, ngủ ngon."
Dần dần, bóng đêm càng thêm âm trầm.
Đát Kỷ thận trọng bước ra cửa phòng, rón rén đi tới cửa tứ hợp viện.
Tiểu hồ ly đang vắt vẻo ở trên cây lập tức vui mừng chạy tới: "Tỷ tỷ!"
"Suỵt, nhỏ tiếng một chút, đừng ảnh hưởng đến chủ nhân nghỉ ngơi." Đát Kỷ làm một động tác chớ lên tiếng, sau đó sờ lông tiểu hồ ly, kinh ngạc nói: "Sắp thành tám cái đuôi rồi, không tệ đấy."
"Hu hu hu, tỷ tỷ, đám trong viện kia thật sự không phải người! Ức hiếp ta rất thảm đấy, bây giờ toàn thân chỗ nào cũng thấy đau." Tiểu hồ ly giơ móng vuốt của mình lên: "Tỷ nhìn đi, lông trên người muội đều lồi được mấy chỗ thôi á."
"Được rồi, muội lười như vậy, không bức bách muội, thì đến lúc nào muội mới có thể xuất đầu lộ diện chứ?"
Đát Kỷ vỗ đầu tiểu hồ ly, vung tay lên, một thi thể bị đóng băng xuất hiện ngay bên cạnh, cổ khí tức cuồn cuộn từ trên thi thể truyền tới, mang theo sự thần thánh như có như không, khiến người ta không kềm hãm được sinh ra lòng kính sợ.
Tiểu hồ ly giật mình, tứ chi đều nhảy dựng lên.
"Tỷ tỷ, cái này, đây là..."
"Đây là thi thể của tiên nhân!" Đát Kỷ nhìn thi thể này, nói: "Ta dự định dùng nó để thức tỉnh huyết mạch trong cơ thể muội."
"Thi.. thi thể Tiên nhân?"
Tiểu hồ ly hoàn toàn ngây người, trừng to mắt nhìn thi thể kia, vừa muốn duỗi móng vuốt ra chạm, lại vừa không dám chạm vào.
Bây giờ tỷ tỷ ta trâu bò vậy luôn á? Ngay cả thi thể tiên nhân mà cũng có thể lấy được.
Cõi lòng Tiểu hồ ly đầy mong đợi nói: "Tỷ tỷ, chẳng lẽ nó có thể giúp ta trở thành chín đuôi?"
"Hẳn là không thành vấn đề."
Đát Kỷ gật đầu: "Ta đã kiểm tra qua cỗ thi thể, phát hiện tiên nhân và người phàm khác biệt lớn nhất là ở chỗ tiên linh khí, cũng chính là tục xưng là tiên khí! Toàn bộ tu tiên giới đã không tồn tại tiên khí nữa, mà yêu tộc chúng ta, trong cơ thể tồn tại huyết mạch viễn cổ, mặc dù chỉ có một tia, nhưng cũng coi như có một chút nền tảng tiên khí, chỉ cần muội hâp thu tiên khí này, là có thể kích phát ra huyết mạch viễn cổ, đủ để biến thành chín đuôi rồi."
"Tốt quá!" hai mắt Tiểu hồ ly sáng lên, cái đuôi sau lưng cong lên, không ngừng lắc lư.
Chỉ cần ta thành chín đuôi, thì sẽ không bị ai ức hiếp nữa.
"Chỉ có trở thành chín đuôi, mới có khả năng thức tỉnh thiên phú thần thông, muội đôí với chủ nhân mới có tác dụng lớn hơn một chút." Đát Kỷ cũng rất dụng tâm vì tiểu hồ ly, nàng sợ muội muội này của mình tu luyện quá mức phật hệ, không lọt nổi pháp nhãn của chủ nhân.
"Được rồi, muội nín thở ngưng thần đi, ta đem tiên khí trong cổ thi thể này rút ra độ cho muội!" Ánh mắt Đát Kỷ trầm xuống, hơi ngưng trọng nói.
Sau đó, nàng đưa tay ra điểm lên mi tâm của lão tổ Liễu gia, ngay lập tức, từng sợi khí tức màu trắng thuần nhỏ bé từ khắp nơi trên thi thể lão tổ Liễu gia như kiến dời tổ mà tụ đến mi tâm lão...
Đùng đoàng!
Bầu trời cũng theo đó trở nên âm u, mây đen cuồn cuộn, bên trong đám mây lóe lên tia chớp ngoằn ngoèo như ngân xà, tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc, mặt đất như bị chấn động rung lên.
Người đang chờ chết trong một cái sơn động- Diêu Mộng Cơ, sắc mặt bỗng chốc tối sầm, ngẩng đầu nhìn trời mà câm nín, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
"Uy lực thiên kiếp của ta lại lớn hơn rồi hả? lão thiên gia, ta đây đã làm ra chuyện gì khiến nhân thần cộng phẫn, mới bị ngài đối xử với ta như vậy, để cho ta chết thảm như vậy cơ chứ?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook