Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão (Truyện Chữ Dịch)
-
Chapter 166 Bàn giao di ngôn của Diêu Mộng Cơ
Chương 166: Bàn giao di ngôn của Diêu Mộng Cơ
Lý Niệm Phàm mua hai con cá chép lớn từ Ngư lão bản, lại cùng Đát Kỷ ở Lạc Tiên thành tùy ý đi dạo một vòng, mua một ít vật dụng hằng ngày, lúc này mới rời khỏi thành trì, quay trở về.
Trên đường, Lý Niệm Phàm nhịn không được ngẩng đầu nhìn bầu trời, lộ ra vẻ lo lắng:" Tiểu Đát Kỷ, ngươi nói gần đây nhất lôi điện (sấm sét) thật sự nhiều hơn hay không?"
Đát Kỷ trầm ngâm một lát, mở miệng nói:" Hình như có vài biến hóa, cảm giác có chút không quá yên ổn".
Lý Niệm Phàm trên mặt càng thêm lo lắng, hắn không khỏi nghĩ tới bản thân lúc còn ở Thanh Vân cốc, sắc trời thay đổi thất thường, hơn nữa sấm sét nổ vang không ngừng, cực kì khủng bố.
Còn có tiểu Đát Kỷ, cũng là bởi vì lúc đó có lôi điện, mới bị chính hắn nhặt trở về.
Hình như ở Tu tiên giới này, sấm sét quả thật là nhiều hơn.
Lý Niệm Phàm mở miệng hỏi :" Ngươi nói sấm sét này có thể đánh tới trong sân chúng ta hay không?"
Đát Kỷ nhìn Lý Niệm Phàm, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời :" Ta cảm thấy.... chắc không có khả năng đi?"
" Không thể lúc nào cũng ôm tâm may mắn, chúng ta lại là phàm nhân, sinh hoạt tại Tu Tiên giới này cần phải cẩn thận hơn nữa"
Lý Niệm Phàm lắc lắc đầu: " Chúng ta sống ở trên núi, xung quanh đều là cây cối, khả năng trở thành mục tiêu bị đánh tới rất là lớn, ta phải trở về nghĩ một số biện pháp"'
Hắn nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ tìm tòi đối sách.
Kỳ thật đối phó với sấm sét có phương pháp rất trực tiếp, dương nhiên hữu hiệu nhất là dùng cột thu lôi.
Mấu chốt là vật liệu chế tạo cột thu lôi cần phải có mạ kẽm mới được.
Quy trình không tính là phức tạp, chỉ cần một ít kim loại thông thường, đem dung luyện chỉnh hợp, vẫn có thể làm được.
Trong nhà thế nhưng vẫn có cái bật lửa, hẳn là có thể làm được, không được, ta phải quay về mua một ít kim loại đạo cụ các thứ.
Lên kế hoạch xong hết thảy, Lý Niệm Phàm không thể không bước nhanh hơn, nắm chắc thời gian chế tác cột thu lôi mới được, làm xong sớm, an tâm sớm.
Lâm Tiên đạo cung.
Tần Mạn Vân và bốn tên trưởng lão canh giữ ở ngoài cửa, trên mặt đều là rầu rĩ.
"Rầm!
Cùng với một tiếng nổ vang, cửa chính đại môn mở ra, Diêu Mộng Cơ tiêu soái chậm rãi từ bên trong bước ra.
"Sư tôn!"
"Cung chủ!"
Mắt mọi người đều sáng lên, tiến lên ngênh đón.
Chắng qua, khi bọn hắn nhìn đến Diêu Mộng Cơ, sắc mặt đều sửng sốt, nét mặt tươi cười ban đầu đều cứng ngắc.
Vẻ mặt Diêu Mộng Cơ lúc này đầy mệt mỏi, tóc tai lộn xộn, hốc mắt hãm sâu, giống như lão giả lúc xế chiều, làm gì còn có tinh thần hăng hái như trước.
Tần Mạn Vân ánh mắt nhanh chóng liền đỏ, run giọng nói :"Sư tôn, ngài....."
Diêu Mộng Cơ khoát tay áo, mở miệng nói :"Không cần nhiều lời, ta chỉ sợ thời gian không còn nhiều."
"Này, này......" Tất cả mọi người như bị sét đánh
Chu Đại Thành khẽ cau mày, vội vàng nói:" Diêu lão đầu, cái này không thể nói lung tung! Ngươi làm cái gì? Loại lời này sao có thể nói ra!"
Tần Mạn Vân cũng tiếp lời:" Đúng vậy, sư tôn, không phải người đã vượt qua đạo tâm khảo vấn rồi hả?"
" Thời vận không tốt, thời vận không tốt !"
Diêu Mộng Cơ cười khổ lắc lắc đầu:" Nay trong thiên giới đã xảy ra thay đổi, lúc ta đang độ đạo tâm khảo vấn chợt nhận thấy, uy lực thiên kiếp của ta chỉ sợ so với thiên kiếp bình thường mạnh hơn không chỉ gấp đôi! Gấp đôi đấy, ta làm sao có thể vượt qua?"
đồng tử của mọi người ngay lập tức co rút lại, trong lòng đều nghĩ tới "Gấp đôi ư? Tại sao lại có thể như vậy?!"
Bọn họ không có hoài nghi, bình thường tu sĩ khi đứng trước đại nguy cơ của bản thân trong tâm sẽ sinh ra cảm ứng, hơn nữa Diêu Mộng Cơ là ở trong đạo Tâm Khảo vấn bỗng sinh ra cảm ứng, vậy tám chín phần không thể sai.
"Ta còn muốn hỏi ông trời tại sao lại có thể như vậy!" Diêu Mộng Cơ trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, bi thiết nói:" Vốn ta có thể ổn thỏa vượt qua, nhưng cố tình tại thời điểm ta độ kiếp lại phát sinh chuyện này, thật khổ sở!"
Tất cả mọi người đều há miệng thở dốc, lại không biết nên nói từ đâu
Uy lực thiên kiếp gấp đôi, cái này chỉ cần nghĩ cũng khiến người ta tê dại, da đầu run lên, như thế nào gánh vác được!
"Thôi thôi, thời vậy, mệnh đã vậy." Diêu Mộng Cơ khoát tay áo, lại nhìn Tần Mạn Vân nói:" Trong thời gian ta bế quan, các ngươi ở trước mặt cao nhân biểu hiện như thế nào, không làm cao nhân sinh khí chứ?"
"Chúng ta sao có thể làm cao nhân sinh khí được, nhưng mà chuyện gần đây xảy ra có hơi nhiều....."
Lúc này, Tần Mạn Vân thu liễm lại tâm tình bi thương, cẩn thận đem những gì xảy ra trong khoảng thời gian này, giống như kể chuyện xưa bình thường, từ đầu tới đuôi nói lại một lần.
Diêu Mộng Cơ lúc này tựa như trở thành một lão nhân bình thường, mặt tươi cười nghe chuyện xưa, khi thì gật đầu khi lại lắc đầu.
Tần Mạn Vân kể chuyện xong, cũng đã qua mất nửa ngày.
Thần sắc trên mặt Diêu Mộng Cơ cũng theo lời kể của Tần Mạn Vân mà biến hóa, khi thì vừa mỉm cười gật đầu hài lòng, lúc lại khe khẽ thở dài, muôn vàn cảm khái.
Cho tới khi nghe tới Liễu gia, khuôn mặt hắn không khỏi trầm xuống:" Liễu gia cư nhiên dám bất kính với cao nhân, đáng diệt! Đáng tiếc ta đang bế quan, nếu không nhất định phải đích thân ra tay!"
Nghe tới lúc Tiên Nhân xuất hiện, hắn không khỏi lộ vẻ mặt khiếp sợ:" Trong thiên địa quả nhiên đã xảy ra biến hóa, thiên kiếp của ta chỉ sợ cũng có liên quan, về sau cũng không biết sẽ thế nào?"
Lại nghe tới khi cao nhân tặng cho Thanh Vân cốc bức tranh, trong mắt không khỏi hiện lên hâm mộ, thổn thức nói:" Lần này thật sự để Thanh Vân cốc chiếm tiện nghi, tên Cố Trường Thanh kia phỏng chừng mặt đã cười đến lệch rồi."
Cuối cùng hắn nhìn Tần Mạn Vân, khen ngợi nói:" Mạn Vân, trong khoảng thời gian này ngươi tiến bộ rất rõ ràng, đã có thể đem lời cao nhân lĩnh ám chỉ lĩnh ngộ đến bảy tám phần , ha ha ha, không hổ là đồ đệ giỏi của ta"
"Bất quá......có nhiều chỗ ngươi lí giải chưa sâu a!"
Diêu Mộng Cơ đối mặt Tần Mạn Vân, nói:"Chính như theo lời cao nhân nói, bần cùng thì giữ mình trong sạch, thành đạt thì cứu giúp thiên hạ, lời này rõ ràng cũng là để chỉ điểm chúng ta! Nói bóng nói gió chính là, chỉ cần chúng ta làm đủ chuyện, hắn sẽ không bạc đãi chúng ta đi ! Giống như Thanh Vân cốc, có công trấn giữ lối vào Ma giới, cao nhân nhìn ở trong mắt mới được ban thưởng bức họa kia!"
Tần Mạn Vân cả người đều lộ ra vẻ giật mình:"Sư tôn anh minh, đệ tử thụ giáo!"
"Thế gian này, mỗi người mỗi mệnh, đều được an bài, hỗ trợ lẫn nhau, đừng tưởng rằng bám lấy bắp đùi của cao nhân là chúng ta có thể vô tư không lo nghĩ, phải làm tốt, cống hiến hết sức lực mới được! Nếu chúng ta rõ ràng có thực lực, lại chăm chăm chỉ lo giữ được mình, vậy nhất định sẽ bị cao nhân vứt bỏ!"
Diêu Mộng Cơ không ngừng chỉ điểm mọi người, bộ dáng như đang bàn giao hậu sự:" Về sau ta mất, Lâm Tiên đạo cung phải dựa cả vào các ngươi! Lúc trời đất đại biến, càng phải cân nhắc cho toàn diện!"
Bốn gã trưởng lão trên mặt đều lộ vẻ bị thương, trăm miệng một lời: "Cung chủ yên tâm đi, chúng ta sẽ đem toàn bộ sức lực, dàn xếp ổn thỏa, bảo vệ Lâm Tiên đạo cung vĩnh viễn không suy tàn"
Tần Mạn Vân nhìn sư phụ trong ánh mắt đã già nua, cắn cắn môi, thấp giọng nói:"Sư tôn, nếu không để chúng ta đi cầu cao nhân? Hắn bản lĩnh thông thiên, nhất định sẽ có biện pháp"
"Không được, không được!"
Diêu Mộng Cơ không chút do dự mà lắc đầu:"Cao nhân đã giúp đỡ chúng ta quá nhiều, làm như thế chẳng khác nào quấy nhiều cao nhân? Coi như cao nhân nguyện ý giúp ta, ta cũng không có mặt mũi tiếp nhận, lại nếu vậy mà dẫn tới cao nhân bất mãn, vậy ta chính là tội nhân của Lâm Tiên đạo cung"
"Ngươi cũng không cần thương cảm, tu sĩ chúng ta sinh tử vốn dĩ không phải tự mình. Nhưng mà trước khi đi, ta phải đi gặp cao nhân một lần cuối, ở trước mặt cao nhân từ biệt!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook