Chương 165: Hủy diệt và tái sinh

 

Lý Niệm Phàm kéo Đát Kỷ ngồi xuống.

 

Rất nhanh, một lồng tiểu long bao và hai bát sữa đậu nành được đặt  trước mặt hai người.

 

Mùi thơm nóng hổi phả vào mặt, theo gió phiêu lãng, khiến người ta thấy thèm ăn cực kỳ.

 

"Phù phù."

 

Cắn một miếng tiểu long bao, rồi uống một ngụm sữa đậu nành, tức thì toàn thân ấm áp hẳn, hoàn toàn xua tan đi cái se lạnh của sáng sớm, trong lòng thõa mãn không thể tả.

 

Lúc này, lão bản lại mang thêm mấy đĩa thức ăn tới, bên trong đựng trứng gà luộc và một vài món ăn kèm, tươi cười nói: "Lý công tử, ta mang cho ngài thêm chút đồ ăn."

 

Lý Niệm Phàm không nhịn được cười nói: "Lão bản, ngươi quá khách sáo rồi."

 

Lão bản vội vàng nói: "Lý công tử nói gì vậy, tiệm nhỏ này có thể phát đạt không phải nhờ vào ngài đã chỉ điểm hay sao? Ta còn hy vọng ngài có thể đến ăn thêm mấy lần, để bổn tiệm dính chút không khí tri thức của ngài, như vậy nhi tử của ta cũng có thể trở thành người có ăn học, quang tông diệu tổ đấy."

 

"Ha ha ha, nhất định rồi."

 

Lý Niệm Phàm cười ha ha một tiếng, lại tò mò hỏi: "Lão bản, ta nghe thấy người khác đang bàn luận chuyện liên quan tới lôi điện, có phải đã xảy ra  chuyện gì rồi không?"

 

"Lý công tử,  chuyện lớn như vậy mà ngươi không biết gì sao?" Lão bản trước tiên than thở một phen, sau đó mới nói: "Chuyện mới hôm qua thôi, một đạo lôi điện đã bổ đôi cây hòe già ở trước cửa thành Lạc Tiên Thành đấy!"

 

Lý Niệm Phàm hơi cau mày, lại nghe lão bản tiếp tục nói: "Ai da, hòe thụ kia không biết đã nhìn mấy đời người trong thành chúng ta lớn lên rồi, nhớ khi còn bé ta còn trèo lên đó, ai ngờ được, một đạo lôi từ trên trời đánh xuống, bổ một phát ngay giữa thân cây làm nó gãy thành hai đoạn! Có người nhìn thấy, đạo lôi kia còn to hơn cả miệng bát, đời người mới thấy lần đầu a!"

 

Lý Niệm Phàm hỏi: "Là cái cây hòe thụ già ở trước cửa thành phía đông kia sao?"

 

Lão bản thổn thức không dứt: "Đúng vậy, nhưng chuyện này kể ra cũng kỳ quái, cây hòe thụ già kia mặc dù ngã xuống, nhưng cành cây lớn như vậy lại không đè trúng bất kỳ một người nào, cũng không có đụng hỏng bất kỳ kiến trúc nào, đều vừa vặn tránh được hết, có lão nhân bảo rằng lão hòe thụ có linh đấy!"

 

"Lão bản, có rượu không?" Lý Niệm Phàm đột nhiên hỏi.

 

"Có, Lý công tử chờ một chút." Một lát sau, lão bản lén lén lút lút móc một bầu rượu từ dưới quầy hàng của mình ra: "Ta tàng trữ riêng đấy, thỉnh thoảng mới làm hai ngụm, tặng ngươi! Nhưng mà Lý công tử này, sáng sớm uống rượu không tốt lắm đâu."

 

Lý Niệm Phàm cười nói: "Ta biết, đa tạ lão bản đã cho hay."

 

"Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi." Lão bản ha ha cười nói.

 

Lý Niệm Phàm lau miệng: "Tiểu Đát Kỷ, ăn no chưa?"

 

Thấy Đát Kỷ gật đầu, Lý Niệm Phàm thuận tay bỏ một ít bạc vụn lên bàn, đứng lên nói: "Đi thôi."

 

Mới đi được một đoạn, liền nghe lão bản kia gọi với ở đằng sau: "Lý công tử, bạc của ngài!"

 

"Không, đó là bạc của ngươi!"

 

Lý Niệm Phàm bán được cái thuận lợi, tâm trạng cũng tốt hơn, xách theo bầu rượu, dẫn Đát Kỷ đi nhanh về hướng thành đông.

 

Đát Kỷ mở miệng hỏi: "Công tử muốn đi xem cây hòe thụ già kia hả?"

 

" Ừm." Lý Niệm Phàm gật đầu: “Hòe thụ gia kia quả thật là cây cổ thụ, lần đầu tiên nhìn thấy nó ta cũng rất chấn động, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện này."

 

Xuyên qua trường nhai, bước qua cây cầu vòm, lại đi qua môn khẩu oanh oanh yến yến, nơi mà nam nhân và nữ nhân nói chuyện trăng hoa.

 

Chẳng mấy chốc, hai người đã từ thành tây một đường đi tới thành đông.

Mặc dù chuyện đã phát sinh ngày hôm qua, nhưng nơi này vẫn có rất nhiều người vây xem, ánh mắt ai cùng đầy cảm khái, vây quanh lão hòe thụ thương xót không dứt, không ngừng than thở cảm thán.

 

Phần lớn đèu là lão nhân và hài tử.

 

"Lão hòe thụ này cũng phải hơn ngàn năm tuổi đi, từ đời tằng tổ phụ ta nó đã ở đó rồi."

 

"Ai, tạo nghiệt a, lôi điện này đánh nơi nào chẳng được, làm sao cứ bổ trúng cây hòe thụ chứ."

 

"Các ngươi không biết hả? Lôi điện gần đây có nhiều lắm, nhi tử của ta theo thương đội, nói có rất nhiều địa phương cũng xảy ra sự cố lôi kích đấy, nhất là trong thâm sơn, rõ ràng là vạn dặm không mây, vậy mà lại nghe thấy tiếng sấm vang được!"

 

Lý Niệm Phàm đứng bên cạnh, vừa nghe mấy lão giả đàm luận, vừa quan sát gốc cây hòe thụ khổng lồ kia.

 

Rể cây đã trồi lên khỏi mặt đất, nhô ra mọc dọc  theo mặt đất, giống như mấy con đường, hình thành nên cái lưới giăng khắp nơi ở dưới chân mọi người, thân cây lại cực kỳ to khỏe, chắc phải mười mấy người trưởng thành mới có thể ôm trọn.

 

Chuyện nhìn thấy mà giật mình là, lúc này nhánh cây khô thô to kia nhưng là từ trên xuống dưới từ ở giữa chia làm hai, phân biệt ngã ở hai bên, làm con đường xung quanh  cũng phong tỏa một mảng lớn, vị trí trung tâm còn có một mảng vết nám đen.

 

Từ phiến hài cốt này có thể thấy được, lão hòe thụ vốn rất huy hoàng.

 

Lý Niệm Phàm không nhịn được đưa tay sờ lên thân cây hòe thụ đã đổ xuống đất, vỏ cây xù xì thô ráp, đường vân rõ ràng, dường như ghi lại những năm tháng thăng trầm của cuộc sống.

 

Hắn tùy ý nhìn quét qua một cái, nhưng ánh mắt đông lại một cái.

 

Ngay chính giữa chỗ cháy xém đen đó, lại có một mầm cây non nhú ra từ trong đó, một mầm xanh ở ngay chính giữa vệt nám đen nhìn vô cùng nổi bật, có một cảm giác cùng lúc tồn tại của sự hủy diệt và tái sinh.

 

Nhất thời, Lý Niệm Phàm lộ ra  nụ cười lãnh hội.

 

"Lão hòe thụ, nếu ngươi thật có linh, ta kính ngươi! Chúc ngươi phá để rồi lập, niết bàn trùng sinh!"

Hắn uống một ngụm rượu trong hũ rượu, sau đó hơi nâng lên, tưới xuống rể cây lão hòe thụ.

 

Ở tu tiên giới, có thể tu luyện ra linh trí Lý Niệm Phàm không hề thấy hiếm lạ, cho dù nó có hay không có linh, bằng việc nó đã che gió che mưa cho Lạc Tiên thành nhiều năm như vậy, trước khi chết cũng không mang đến tổn thương gì cho Lạc Tiên thành, thì nó rất đáng giá được tôn kính!

 

Ngay khi Lý Niệm Phàm chuẩn bị xoay người, một giọng nói quen thuộc từ bên cạnh truyền tới: "Lý công tử cũng tới hả?"

 

Lý Niệm Phàm hơi chững lại: "Ngư lão bản?"

 

Hán tử kia rõ ràng chính là vị chủ sạp cá kia.

Lý Niệm Phàm cười nói: "Ngư lão bản hôm nay không bày sạp sao? Ta còn muốn đi mua hai con cá đấy."

"Ta chẳng qua chỉ đến tham gia náo nhiệt, nếu Lý công tử muốn mua cá hãy trở về với ta đi."  Tâm tình của ngư lão bản hiển nhiên không tệ, cười nói: "Bây giờ hoạn yêu ở Tịnh Nguyệt hồ đã được giải quyết, chỗ ta có rất nhiều loại cá, bảo đảm sẽ làm ngươi hài lòng."

"Ồ?" Lý Niệm Phàm lộ ra vẻ ngoài ý muốn: "Yêu hoạn giải quyết rồi?"

"Đúng vậy, ta kể ngươi nghe, ta suýt chút nữa đã bị yêu quái kia ăn thịt rồi!"

Ngư lão bản mặt lộ hồng quang, hào hứng nói: "Yêu quái kia thật sự quá kinh khủng, ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi, nó thực sự là một con bào ngư tình to hơn cả người! Há miệng hút một cái, thiếu chút đã hút cả người ta  vào, thật đáng sợ! May mà ta phúc lớn mạng lớn, trùng hợp gặp được một tu tiên giả hàng yêu, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, mới bảo vệ được mạng nhỏ, ngươi không biết lúc ấy có biết bao hung hiểm, ta chỉ còn cách bào ngư tinh kia có một ly đấy!"

 

Ngư lão bản luôn lấy tay ra dấu, nói hăng đến mức  hoa tay múa chân, nước miếng văng tung tóe.

Lý Niệm Phàm mặt lộ mỉm cười, không nói một lời đi theo.

Bào ngư tinh?

Lẽ nào là con lần trước Tần Mạn Vân và Lạc Thi Vũ mang đến?

Hắn cổ quái liếc nhìn lão bản một cái, ngươi suýt bị bào ngư tinh ăn thịt, mà ta, lại ăn thịt bào ngư tinh rồi đấy.

Cái việc trâu bò này ta sẽ không khoe ra đâu, nói ra sợ ngươi sẽ không tin.

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương