Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão (Truyện Chữ Dịch)
-
Chapter 164 Bị mọi người bao vây xung quanh
Chương 164: Bị mọi người bao vây xung quanh
Lần này, Đại Hắc thậm chí không nhìn nàng, đầu chó hơi vặn vẹo, mông chó hướng về phía nàng.
Cái đuôi còn lắc lư từ bên này sang bên kia, như thể đang chế giễu.
"Hử?"
Lý Niệm Phàm sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc liếc nhìn pho tượng trong tay: "Pho tượng này hình như thực sự chuyển động, dường như là ... run rẩy một chút?"
Quên đi, mặc kệ.
Lý Niệm Phàm đặt pho tượng xuống: "Tiểu Đát Kỷ đi thôi, mau đi ăn sáng sớm một chút."
Đát Kỷ gật đầu: "Vâng."
Hai người chậm rãi bước ra khỏi tiẻu viện rồi cùng nhau xuống núi.
“Đại Hắc, nhớ trông nhà.” Giọng Lý Niệm Phàm vọng ra từ ngoài nhà, càng lúc càng xa.
Vừa đi Lý Niệm Phàm không khỏi cảm thấy có chút áy náy.
Nhớ rằng trước kia, khi không biết Đát Kỷ, chính mình đi đâu đều sẽ mang theo Đại Hắc, nhưng bây giờ ...
Cho nên tình yêu sẽ biến mất, phải không?
Bên trong đình viện.
Pho tượng kia khẽ rung lên, một đám hắc khí từ trong đó nổi lên, hơi thở tà ác xuất hiện, ngay cả đôi mắt pho tượng cũng chuyển sang màu đỏ thẫm.
Một giọng nói trầm thấp mang theo tức giận phát ra: "Con chó ngớ ngẩn, ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội, cơ hội đạt đến đỉnh cao của cuộc sống loài chó đang ở ngay trước mặt ngươi. Ngươi chọn hay không?"
Đại Hắc quay đầu lại, miệng chó gợi lên một vòng cung châm chọc: "Ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai sao? Ta cũng sẽ cho ngươi cơ hội sắp xếp lại ngôn ngữ một lần nữa."
"Ha ha, hoá ra vẫn là một đầu cẩu yêu?"
Đầu tiên Nguyệt Đồ sửng sốt một chút, sau đó tức giận cười nói: "Đã bao nhiêu năm, mấy ngàn năm không có người dám nói chuyện với ta như vậy. Không thể tin được người đầu tiên dám nói chuyện với ta như thế này vậy mà lại là một đầu cẩu yêu của nhân gian. Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?”
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Vậy đừng trách ta!” Hắc khí trên người pho tượng đột nhiên bắn nhanh ra. Hình thành một bàn tay màu đen chộp về hướng Đại Hắc.
"Chà, đã đến lúc ngươi phải nhìn rõ thực tế rồi."
Đại Hắc yên lặng đứng tại chỗ, lạnh lùng lắc đầu, hơi giơ móng chó lên, giống như đưa bàn tay, tùy ý tát nó một cái.
Xuy-
Trong hư không lập tức xuất hiện một cỗ lực lượng, ép về phía Nguyệt Đồ, kèm theo lực lượng cực lớn, bàn tay màu đen trực tiếp sụp đổ, sau đó pho tượng cũng bị tát bay ra ngoài.
"Loảng xoảng."
Pho tượng rơi xuống đất, hắc khí trên đó lắc lư, cho thấy nội tâm Nguyệt Đồ không được bình tĩnh.
Trên trán nàng dường như có vô số dấu chấm hỏi, sững sờ tại chỗ, vẫn không thể tiếp nhận sự thật: "Vừa rồi hình như ta bị một thổ cẩu yêu nhân gian tát bay đi? Còn không thể phản kháng chút nào?"
Đây rốt cuộc là loại cẩu yêu gì?
Nguyệt Đồ vội vàng hít sâu một hơi, đè nén khiếp sợ trong lòng, ánh mắt nhịn không được đảo qua bên cạnh người, đôi mắt chợt đông cứng.
Ngay bên cạnh nơi nàng rơi xuống, Truỵ ma kiếm đang nằm yên lặng ở đó.
Nguyệt Đồ trong lòng vui mừng khôn xiết, nàng chưa từng nghĩ tới đây lại gặp được người giúp đỡ. Quả nhiên nhân sinh chắc chắn còn có điều bất ngờ!
Nhanh chóng nói: "Kiếm Ma, mau đi ra, con cẩu yêu này không bình thường. Ta và ngươi liên thủ nói không chừng có cơ hội đem nó trấn áp!”
Xôn xao!
Truỵ Ma kiếm lập tức phát ra từng vầng hào quang.
Kiếm Phật khoác áo cà sa bay ra khỏi đó, hai tay đan vào nhau, ánh mắt nhìn Nguyệt Đồ thể hiện lòng từ bi trách trời thương dân rồi nhàn nhạt nói: "A Di Đà Phật, Nguyệt Đồ thí chủ. Xem như ta và ngươi có quen biết cũ, ta có thể hướng Cẩu đại gia cầu tình, cho phép ngươi gia nhập Phật môn ta.”
Nguyệt Đồ sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được nói: "Kiếm Ma, ngươi sao lại ăn mặc như vậy? Nhập cái gì Phật môn? Đừng quên ngươi là người của Ma giới!"
Kiếm Phật thương xót nói: "Nguyệt Đồ thí chủ, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, trước tiên nên xem xét tình huống chung quanh rồi hãy nói."
Tình huống xung quanh?
Có gì đẹp?
Nguyệt Đồ cong môi khinh thường, ánh mắt chỉ thản nhiên quét qua.
Nhưng mà vừa đảo qua đã lập tức ngây ngẩn cả người, ngây ra như phỗng. Trên dưới toàn thân dâng lên cảm giác ớn lạnh.
Không biết từ khi nào, nàng đã bị bao vây xung quanh.
Đây, đây là Hoả Long châu?
Ừm? Thiên tâm linh?
Tê! Huyền băng ngàn năm?
Băng nguyên tinh? Truyền đạo xá lợi? Tỉnh thần châu?
Đột nhiên bị bao nhiêu pháp bảo nhìn chằm chằm như hổ rình mồi. Tuy rằng nàng đã quen nhìn những cảnh tượng to lớn cũng cảm thấy gan run lên từng đợt.
Bất tri bất giác, chính mình đã bị vây quanh bởi nhiều đại lão như vậy sao?
Đây rốt cuộc là loại địa phương thần tiên nào? Chẳng lẽ không phải nhân gian mà là tiên giới?
Nguyệt Đồ đột nhiên hoảng sợ, chỉ cảm thấy da đầu râm ran, vội vàng run giọng nói: "Nhanh! Kiếm Ma, ta và ngươi nên chung tay, có lẽ còn có hy vọng thoát khỏi đây! Nhanh!"
Kiếm Phật lắc đầu: "Ta đã đổi tên thành Kiếm Phật, không những không đi cùng ngươi, còn cứu ngươi. Ngươi chủ động tiếp thu độ hoá hay là muốn ép buộc ta phải ra tay?"
"Xem ra ngươi thật sự rất điên rồ! Trước nay chúng ta đều đi mê hoặc người khác. Không thể ngờ rằng sẽ có một ngày ngươi tự nhiên bị người kahcs mê hoặc. Thật sự làm ta rất thất vọng!"
Giọng điệu Nguyệt Đồ tràn đầy khinh thường: "Nếu là ta, cho dù chết nhất định sẽ là ủng hộ Ma giới mạnh nhất!"
Kiếm Phật sắc mặt bỗng nhiên ngưng trọng, vung tay lên: "Đã như vậy, không thể nói được sẽ cho ngươi nếm thử uy lực Thiên Long của ta!"
……
Lạc Tiên thành.
Lý Niệm Phàm và Đát Kỷ đang đi trên phố, nhìn dòng người qua lại, cảm thấy quen thuộc mà thân thiết.
Chẳng mấy chốc, họ đến một gian hàng nhỏ trên phố bán đồ ăn sáng.
Quầy hàng không lớn nhưng làm ăn phát đạt đến không ngờ. Người đến đây chật kín chỗ ngồi.
Một luồng khí nóng tỏa ra từ gian hàng, mang theo mùi pháo hoa vào buổi sáng sớm của Lạc Tiên thành.
"Ông chủ, mang cho ta một vỉ bánh bao nhỏ, hai chén tào phớ.”
“Nha, Lý công tử!” Khi chủ quầy hàng nhìn thấy Lý Niệm Phàm, lập tức nở một nụ cười ngạc nhiên: “Hôm nay cơn gió nào thổi ngài đến đây.”
Lý Niệm Phàm hơi mỉm cười nói: "Chỉ là lười nấu ăn ở nhà quá. Công việc kinh doanh của ông chủ thật rực rỡ."
Ông chủ mang ơn đội nghĩa nói: "Đây đều là nhớ ơn Lý công tử chỉ dạy. Ngài dạy ta làm mì còn dạy ta làm tào phớ. Chưa kể so với chỗ khác ăn ngon hơn nhiièu! Ta vẫn luôn ghi tạc trong lòng!”
“Lúc trước ta chỉ thuận miệng nhắc tới thôi, đừng để tâm.” Lý Niệm Phàm xua tay: “Bây giờ có còn chỗ ngồi không?
"Có! Nhất định phải có!"
Ông chủ lập tức dẫn Lý Niệm Phàm vào bên trong cửa hàng, liếc nhìn rồi lớn tiếng nói: "Nhị cẩu, cái mông của cậu lớn cỡ nào, một mình ngồi một bàn sao? Qua một bên chen chúc với Đại Ngưu đi. Nhường chỗ cho Lý công tử ngồi!”
“Trương Lão lục, đây là ta nể mặt Lý công tử, đổi thành người khác thì xem ta có đánh ngươi không!” Nhị cẩu hừ hừ với ông chủ. Đứng lên ngồi xuống bên cạnh. Hướng về phía Lý công tử cười nói: “Lý công tử, mời.”
Lý Niệm Phàm mỉm cười và khum tay: "Cảm ơn."
Nhị cẩu liên tục xua tay nói: "Lý công tử, đừng khách sáo. Nhị cẩu không biết chữ nên ngưỡng mộ nhất là những người biết chữ. Một thời gian trước, ta vì nghe người kể Tây Du Ký mà về muộn còn bị tức phụ mắng cho một hồi."
"Hahaha--"
Những lời của Nhị cẩu lập tức gây ra một trận cười vang.
Có người phụ hoạ nói: "Lý công tử, đừng khách sáo. Hiếm khi người đưa tức phụ ra ngoài ăn cơm. Thế nào cũng phải giúp người dọn ra một chỗ ngồi chứ?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook