Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão (Truyện Chữ Dịch)
Chapter 163  Hiện tại phàm nhân đã không còn truy cầu những thứ như vậy nữa?

Chương 163: Hiện tại phàm nhân đã không còn truy cầu những thứ như vậy nữa?

"Đại Hắc, lần này ta mang về một thứ mới."

Lý Niệm Phàm khẽ mỉm cười, từ trong tay lấy ra Tỉnh Thần châu, đặt ở trong tay ước lương; "Cái này gọi là máy nguôi giận! Vế sau ngươi sẽ vui vẻ, cho ngươi hưởng thụ một chút thuỷ vui sướng."

Sau đó, hắn nhìn Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, từ từ táẽ nói cho ngươi cách dùng của máy nguôi giạn. Dùng vô cùng tốt. Nó cũng được điều khiển bằng giọng nói. Về sau việc chế tạo thuỷ vui sướng sẽ giao cho ngươi.

Tiểu Bạch nghiêm nghị gật đầu: "Được chủ nhân. Yên tâm đi chủ nhân."

Lý Niệm Phàm và Đát Kỷ vội vã quay trở lại. Bây giờ họ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.

Hắn ngồi dưới đình hóng gió nhà mình, dựa vào một chiếc ghế tựa, bắt đầu tận hưởng buổi chiều nhàn nhã.

Chợp mắt được một lúc, Lý Niệm Phàm lập tức cảm thấy sảng khoái. Lúc này mới nhớ đến ngoại trừ Tỉnh thần châu, hắn còn mang về dồ vật khác.

Hắn lấy ra pho tượng và ba bức tranh.

Ba bức tranh không là gì cả nhưng dù sao cũng là tâm ý của người khác, Lý Niệm Phàm dù không thích nhưng cũng không thể vứt bỏ nó được, bị hắn tuỳ tiện đặt ở một bên. Về phần pho tượng kia thì có chút ý tứ.

Lý Niệm Phàm cầm nó nghiêm chỉnh trên tay nhìn, vẻ ngoài đen như mực cùng với dáng vẻ khủng bố đúng là có chút đáng sợ. Có thể là yêu quái nào đó ở Tu Tiên giới.

Pho tượng này không biết dùng nguyên liệu gì, nhìn không giống gỗ nhưng cũng không phải bằng sứ, Sờ vào hơi lạnh tay nhưng lại không có cảm giác cứng.

Kỹ thuật điêu khắc khá tốt, không ngờ tới ở Tu Tiên giới vậy mà cũng có người biết điêu khắc.

Sau khi chơi với nó một lúc, Lý Niệm Phàm đặt nó lên bàn như một vật dụng mới dùng để bài trí.

Trời tối dần, Lý Niệm Phàm và Đát Kỷ ăn tối đơn giản, chơi thêm vài ván cờ thì về phòng ngủ.

Bôn ba mấy ngày này, thực sự có chút mệt mỏi nên nghỉ ngơi cho tốt một trận.

Lý Niệm Phàm nằm trên giường, không kìm được mà vươn vai, rên rỉ một tiếng sảng khoái.

Quả nhiên vẫn là giường nhà mình thoải mái.

Thật thoải mái, rất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

"Cu cu cu-"

Trong rừng có tiếng chim cú mèo kêu, khiến màn đêm càng thêm yên bình.

Ngoài cửa, màn đêm càng ngày càng tối.

Trong đêm đen, pho tượng đó giống như một con ác ma há to miệng muốn chọn người ăn tươi nuốt sống, trông thật gớm ghiếc và đáng sợ.

Đột nhiên, pho tượng vốn yên tĩnh lại khẽ nhúc nhích.

Theo sau là từng đợt hắc khí bắt đầu xuất hiện!

Hắc khí này dưới bóng đêm bao phủ mà vẫn có vẻ vô cùng đột ngột chói mắt. Hắc khí càng ngày càng đậm. Từ đáy pho tượng bốc dựng lên. Cuối cùng đem toàn bộ pho tượng bao phủ.

Theo sau đó hắc khí như trăm sông đổ về một biển, sôi nổi mạnh mẽ hướng về phía pho tượng. Đôi mắt pho tượng kia hơi sáng ngời, có ánh sáng màu đen loé lên rồi biến mất.

"Sủng vật của ta rốt cuộc ở thế gian này đã trải qua sự tình gì? Tất nhiên bị doạ thành dáng dấp như vậy. Đến bây giờ vẫn còn lâm vào trạng thái chết khiếp, đến tột cùng là ai làm? Thế gian còn có thể có cường giả bậc đấy sao?”

Hơi thở màu đen đang quay cuồng ở trong cơ thể pho tượng: "Nhưng không sao, trong pho tượng này vẫn còn sót lại một chút ma khí. Chỉ cần sau đêm nay, Nguyệt Đồ ta sẽ có thể mượn lực này đêm một bộ phận lực lượng buông xuống thế gian để xem. Tốt nhất là có thể đào tạo ra vài cái tín đồ ma nhân, vì Ma giới cống hiến!”

Màu sắc của bức tượng lập tức trở nên càng thêm thâm thuý hơn.

Ngày hôm sau.

Ánh mặt trời xuyên qua tán cây chiếu vào trong tiểu viện của tứ hợp viện, bóng cây truyền xuống, trên mặt đất phản chiếu hình bóng của lá cây.

"Kẹt."

Với một âm thanh nhẹ, Lý Niệm Phàm mở cửa  phòng và bước ra ngoài.

Đối mặt với mặt trời mọc, hắn nhếch lên khóe miệng tươi cười: "Một ngày sảng khoái đã bắt đầu."

Đát Kỷ ngồi trong sân chơi đùa với hoa cỏ cười nói: "Công tử, sớm."

"Tiểu Đát Kỷ, sớm."

Lý Niệm Phàm đáp lại, rồi nói: "Ra ngoài đã lâu như vậy cũng không biết Lạc Tiên Thành thế nào. Hay là hôm nay chúng ta đi Lạc Tiên thành ăn sáng đi. Ta biết nơi đó có một tiệm bánh bao cũng không tệ lắm.”

Đát Kỷ bước tới sửa sang lại nếp gấp cổ áo hơi nhăn của Lý Niệm Phàm, mỉm cười nói: "Nghe công tử."

“Ta sớm đoán ngươi sẽ nói vậy.” Lý Niệm Phàm cười khổ lắc đầu, rồi nói: “Vậy thì quyết định như vậy. Thuận tiện đi ra ngoài dạo một chút, cũng bớt việc.”

Lúc này, hắn mới liếc nhìn pho tượng trên bàn, khẽ “hừ” một tiếng.

"Tiểu Đát Kỷ, buổi sáng ngươi có động qua pho tượng này không?"

“Không có.” Đát Kỷ lắc đầu.

Lý Niệm Phàm khẽ cau mày lẩm bẩm: "Không đúng. Ta nhớ rõ nó hẳn phải hướng ra cửa mới đúng. Tại sao bây giờ lại hướng vào cửa phòng ta?”

Chẳng lẽ chính mình nhớ nhầm?

Lý Niệm Phàm nhịn không được đem nó cầm trong tay, đặt nghiêm chỉnh trong tay.

Thậm chí, màu sắc có vẻ càng thêm trầm hơn hôm qua.

“Thật kỳ quái.” Lý Niệm Phàm không khỏi thở dài: “Đồ vật của Tu Tiên giới thật khác nhau. Thật có đủ thần kỳ. Nói không chừng còn là một cái tiểu bảo bối.”

Vào lúc này, bên trong bức tượng, lại phát ra từng luồng tia sáng màu đen nhánh, Từng sợi hắc khí  thoát ra khỏi nó, bao quanh hai tay của Lý Niệm Phàm.

Nguyệt Đồ trong lòng vui mừng khôn xiết, nàng không thể tưởng tượng được mình vừa mới buông xuống thế gian vậy mà lại có thể gặp được một phàm nhân. Quả thực chính là trời cũng giúp mình.

Mình có thể dễ như trở bàn tay có thể đem phàm nhân này bồi dưỡng thành tín đồ của chính mình. Sau đó để hắn mang theo mình đi bồi dưỡng thêm càng nhiều tín đồ. Quả thực chính là nại tư!

Ngay lập tức, nàng không thể chờ đợi. Lập tức ném ra ba câu hỏi trí mạng.

"Thiếu niên kia, ngươi có muốn bất khả chiến bại đứng trên đỉnh thiên hạ không?"

"Thiếu niên kia, ngươi có muốn vô tận tài phú, có tất cả mỹ nữ trong thiên hạ không?"

"Thiếu niên kia, ngươi có muốn rửa mối nhục xưa, đem những kẻ đã từng khinh thường ngươi dẫm dưới chân không?"

Tuy nhiên, đáp lại nàng là một trận im lặng. Đối phương thậm chí biểu tình cũng không biến đổi một chút.

"Hử?"

Nàng sững sờ một lúc, lập tưc lâm vào ngây dại.

Tình hình thế nào, không có phản ứng gì cả? Không có truy cầu gì hay sao?

Cá muối! Cá muối siêu cấp!

Nguyệt Đồ ta đã sống vạnn năm, còn chưa bao giờ nhìn thấy một con cá muối không có chí tiến thủ như vậy!

Quên đi, người này không giúp được gì cho hắn, cũng may bên cạnh còn có một nữ nhân, tạm thời dùng đỡ đi.

"Thiếu nữ, ngươi có muốn dung nhan tuyệt thế, khuynh đảo chúng sinh không?”

"Thiếu nữ, ngươi có muốn đứng trên đỉnh thế giới và không còn bị người khác ức hiếp không?"

"Thiếu nữ, ngươi muốn thu hoạch tình yêu và giết tất cả những kẻ phụ lòng trên thiên hạ không?"

Đát Kỷ chỉ liếc nhìn nàng một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, trên mặt không chút thay đổi.

"Ta lại thất bại?"

Nguyệt Đồ đầu ong ong, nàng không thể tin được, "Chẳng lẽ ta nhiều năm không đến thế gian. Hiện tại phàm nhân đã không còn truy cầu những thứ như vậy nữa?"

Thôi, thôi. Mộtđôi vợ chồng cá muối, không giúp được gì.

Nàng lại chuyển mục tiêu, nhìn về phía Đại Hắc dưới chân Lý Niệm Phàm.

"Có còn hơn không có gì, chọn nó vậy!"

"Chó đen kia, ngươi có muốn trở thành Vương giả trong loài chó, trở thành truyền kỳ trong thế giới loài chó, sở hữu những chú chó đẹp trong thiên hạ không?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương