Chương 155: Tiên nhân hạ phàm

**

Rào rào rào!

Trong thiên không, hoa quang đại phóng, đem thế giới vốn lâm vào bóng tối chiếu sáng lên như thể ban ngày.

Nhìn từ đàng xa, có thể thấy được cái kia giữa không trung, giống như một tinh hà mênh mông, vầng sáng vô tận ở trên đó biến hóa điên cuồng.

Linh lực như thủy triều!

Hỏa quang ngập trời, kiếm khí trùng thiên, phong nhận đầy trời và cả cầm âm phô thiên cái địa!

Có thể nói là là tráng lệ đến cực hạn!

Coi như cách xa hàng ngàn dặm, cũng có thể cảm nhận được đại kinh khủng ẩn chứa trong đó, khiến da đầu tê dại, không dám nhìn thẳng.

"Phụt!"

Sắc mặt Liễu Tinh Hà đỏ ửng, cuối cùng nhịn không được phun ra một búng máu.

Tay hắn giữ trường kiếm, mỗi một kiếm vung ra, có thể chém đứt vạn vật tu tiên giới, hơn nữa có thể dẫn phát bạo phong, để thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang.

Coi như là hỏa diễm, cũng sẽ bị bổ ra!

Nhưng, hỏa diễm bao quanh Liễu gia lại giống như vô cùng vô tận, không ngừng phun ra từ trong Thiên Viêm kỳ, mỗi khi bị đánh mở một lỗ hổng, lại nhanh chóng bù vào.

Vả lại, hỏa diễm này vượt xa nguyên anh hỏa là vì Thiên Viêm, có đặc tính đốt cháy vạn vật, tuy nó là khắc tinh của ma vật, nhưng đối với tu tiên giả mà nói cũng là sự tồn tại khiến người kinh hãi.

Bị loại hỏa diễm này bao vây, đại trận của Liễu gia đã tràn ngập nguy cơ, rất nhiều đệ tử Liễu gia đã đổ mồ hôi như mưa, nóng đến bất tỉnh, còn có một vài kẻ đạo tâm sụp đổ, sợ hãi chạy trốn từ Liễu gia ra, vẫn không thể tiếp xúc với hỏa diễm kia, đã biến thành hơi nước, tiêu tán ở thế gian.

"Ngu xuẩn!" Thấy một màn này, Liễu Tinh Hà không nhịn được thầm mắng ra tiếng, trên mặt hiện ra lửa giận ngập trời.

Đúng lúc này, một đạo cầm âm đột nhiên truyền vào trong tai hắn, Khiến toàn thân hắn run lên, trong nháy mắt đầu óc trở nên trống rỗng.

Cũng may chỉ thất thần chốc lát liền tỉnh táo lại.

Nhưng vẫn có hỏa long phá vỡ màn sáng của Liễu gia thành một vệt rách, mấy cái phòng ốc của Liễu gia ở giữa đều bị quét sạch ngay cả dấu vết cũng không lưu lại.

Liễu Tinh Hà trầm mặt, hàn quang trong mắt như lợi kiếm, cắn răng nghiến lợi hét: "Chu Đại Thành!"

Hóa ra, những đệ tử đạo tâm sụp đổ kia không phải bởi vì sợ hãi, mà là bị ảnh hưởng bởi tiếng đàn!

Cố Trường Thanh cộng thêm Chu Đại Thành, hơn nữa trong tay của hai người đều giữ tiên khí, dưới sự liên thủ, Liễu gia căn bản không có khả năng chống đỡ, bị tiêu diệt chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Liễu Tinh Hà phun ngụm huyết dịch trong miệng lên trường kiếm, sau đó càn quét một vòng, kiếm quang đầy trời gào thét, gia cố lại màn hào quang của Liễu gia, ngưng giọng thét to: "Cố Trường Thanh, Chu Đại Thành, Liễu gia ta rốt cuộc đã đắc tội người nào, có đáng để các ngươi như vậy sao? !"

Cố Trường Thanh lạnh nhạt nói: "Đắc tội một người mà ngươi nghĩ cũng không dám nghĩ, đừng giãy giụa nữa, muốn trách chỉ trách, Liễu gia các ngươi thật sự ngang ngược đã quen! Sau này đầu thai, nhớ điệu thấp thân thiện một chút, có vài người là không thể đắc tội!"

"Rốt cuộc hắn là ai? Ta nguyện ý đích thân tới cửa nhận lỗi bồi tội!" Liễu Tinh Hà vội vàng nói.

Chu Đại Thành khinh thường cười một tiếng: "Tới cửa bồi tội? Ngươi xứng sao?"

Hô hấp Liễu Tinh Hà hơi chậm lại, hoàn toàn sụp đổ: "Nhi tử ta đã chết, ta chấp nhận sẽ không trả thù! Chẳng nhẽ cái này còn không chịu dừng tay? Thật sự muốn diệt toàn bộ Liễu gia ta sao?"

"Ha hả, nói diệt cả nhà ngươi, chính là diệt cả nhà ngươi!" hai tay Chu Đại Thành gảy cầm, tiếng cầm càng thêm dồn dập, khí sát phạt tuôn tràn ra, khí thế đột nhiên giương cao đến đỉnh điểm.

Cầm khúc thế mà lại biến thành liễu thập diện mai phục!

Xuy xuy xuy!

Màn hào quang  Liễu gia lập tức nứt ra từng khức, sau đó bị vạch ra từng lỗ hổng, hỏa diễm như thủy triều, theo chỗ rách mãnh liệt rơi xuống, lập tức, toàn bộ Liễu gia trở thành biển lửa!

"A a a!"

Hai mắt Liễu Tinh Hà đỏ rực, vành mắt như sắp nứt, phát ra tiếng gầm thét ngập trời, sợi tóc tung bay, da đầu cơ hồ muốn nổ tung, trong mắt hắn lóe lên tia điên cuồng và hận ý khắc tận xương!

"Khi người quá đáng, Khinh người quá đáng!"

"Lão tổ, người mở mắt ra nhìn đi, Liễu gia bị người ức hiếp rồi! Liễu sắp gia bị diệt rồi!"

Hắn hét lên khàn cả giọng, trong miệng "Phụt "  một tiếng phun ra một búng máu, đôi mắt hắn nháy mắt ảm đạm xuống, như già đi trăm tuổi, mặt hắn nhìn về hướng từ đường, ngưng giọng hô lớn: " Tử tôn của Liễu gia Liễu Tinh Hà, tình nguyện dâng hiến toàn bộ tu vi, kính xin lão tổ hàng lâm!"

Chu Đại Thành nhịn không nổi cất tiếng: "Liễu Tinh Hà, ngươi giận đến váng đầu rồi hả, con đường tiên phàm đoạn tuyệt, phàm nhân không thành tiên được, tiên nhân cũng không thể hạ phàm! Đừng nói là dâng hiến toàn bộ tu vi, coi như gộp toàn bộ Liễu gia lại, cũng vô dụng!"

Bên cạnh, Cố Trường Thanh khẽ nhíu mày, trên mặt thoáng qua vẻ bất an, lúc này, trong lòng của hắn cũng sinh ra một tia hoảng sợ.

Đồng thời, hắn chắc chắn đoạn thời gian trước bản thân cảm giác không sai!

Mảnh đất này, không biết tại sao, nhưng chắc chắn đã xảy ra biến hóa nào đó, mặc dù hắn không nói rõ được cũng không miêu tả được, nhưng tuyệt đối đã bị thay đổi!

Chẳng lẽ. . .

Hắn giật mình ở trong lòng, cảm giác bất an kia trong nháy mắt lên đến cực điểm.

Biển lửa thấu trời, tiếng đàn vẫn như cũ!

Nhưng mà, ngay tại khoảnh khắc này, mọi thứ dường như dừng lại!

"Xuy —— "

Trường kiếm trong tay Liễu Tinh Hà đột nhiên phát ra âm thanh kêu khẽ, sau đó thoát khỏi Liễu Tinh Hà phóng thẳng lên trời cao, một kiếm vung ra, như khai thiên tích địa, những quang trụ hỏa diễm vây quanh Liễu gia trực tiếp bị bổ ra!

Soạt!

Trong thiên địa, linh lực như thủy triều, lại phát ra tiếng nước chảy, một âm thanh hùng mạnh vang vọng bên tai mọi người, làm lòng người hoảng loạn, lại có thể sinh ra ý nghĩ quỳ bái.

Trường kiếm cuối cùng cũng lơ lửng trên từ đường Liễu gia, ánh sáng mờ ảo từ trên trút xuống.

"Lão tổ?"

Liễu Tinh Hà sững sờ chốc lát, sau đó mừng rỡ như điên, kích động đến quỳ xuống, gập người sát đất hô to: "Liễu Tinh Hà cung nghênh lão tổ hàng lâm!"

Những người còn lại của Liễu gia cũng đồng thời trợn to con ngươi, sắc mặt đỏ bừng, tim suýt nữa nhảy ra ngoài, miệng đồng thanh hô: "Cung nghênh lão tổ hàng lâm!"

Thanh âm rung trời, như tiếng sấm.

Bên ngoài Liễu gia, tất cả mọi người đều như pho tượng, đầu óc trống rỗng, toàn thân cứng đờ, chỉ có cảm giác da đầu tê dại, cơ hồ muốn nổ tung.

"Tiên nhân. . . Muốn hạ phàm sao?"

Vô số người huyết dịch tuôn trào, gần như nghẹt thở.

Đó chính là tiên nhân a!

Mục tiêu cuối cùng của tất cả tu tiên giả trong tu tiên giới!

Hàng ngàn năm qua, toàn bộ tu tiên giới như bị nguyền rủa, chưa từng xuát thế vị tiên nhân nào, nhưng là bây giờ, phong ấn muốn bị phá vỡ rồi hả?

"Cái này, cái này, cái này. . ."

Chu Đại Thành cơ hồ không dám tin vào mắt mình, trong cổ họng như bị vật gì chặn lại, kinh hãi đến mức không nói nên lời.

Toàn thân Lạc Hoàng cũng phát run, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói run run không thể tin nồi: "Cái quỷ gì vậy? Con đường Tiên phàm không bị chặt đứt hả? Tại sao vẫn có thể mời tiên nhân giáng lâm được thế? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

Tiên nhân vẫn chưa giáng lâm, vẻn vẹn chỉ là một tia khí thế rơi xuống, nhưng bất kể là công kích của Cố Trường Thanh hay Chu Đại Thành, tất cả đã hoàn toàn vô dụng, như bị một loại lực lượng vô hình ngăn trở, khó có thể tiếp tục đả thương được Liễu gia!

Trong chú mục* của vạn chúng.

*ánh mắt chú ý của muôn người

Trên  từ đường Liễu gia, một hư ảnh lão giả tóc bạc hoa râm dần dần hiện ra. . .

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương