Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão (Truyện Chữ Dịch)
-
Chapter 156 Đâm thủng một lỗ trên bầu trời
Chương 156: Đâm thủng một lỗ trên bầu trời
Đây là một lưng gù bạch sắc trường bào lão giả.
Lão giả đầu tóc bạc trắng, da mặt nhăn nheo, trông có vẻ khá yếu nhược.
Nhưng trong mắt của hắn hiện lên tinh quang, còn có khí tức kinh người từ trong cơ thể tỏa ra, chỉ cần uy áp lộ ra cũng đủ khiến người ta mất đi ý trí phản kháng.
Đây nào giống một lão giả, rõ ràng là một tồn tại vô cùng khủng bố.
Toàn trường không khỏi nín thở, mở to hai mắt hai mắt nhìn lão giả, đầu óc trống rỗng, khó có thể tin vào mắt mình.
Đây…
Liễu gia thật sự có thể triệu hoán lão tổ?
Tiên nhân! Là tiên nhân a!
“Tiên nhân sao?”
Trong rừng cây, cô gái nhỏ lặng lẽ nhìn, không khỏi lẩm bẩm: "Có cảm giác lão giả này không mạnh bằng tiên nhân lần trước ta huyễn hoá từ tự thiếp nữa, hơn nữa, tiên nhân này thật xấu xí.”
Nhìn về phía lão nhân gia, Liễu Tinh Hà cũng cảm thấy không thể tin được, bị kinh hỉ quá lớn này làm cho choáng váng, toàn thân kịch liệt run rẩy, rưng rưng nói: "Lão tổ!"
Chỉ cần liếc mắt một cái, hắn liền xác định người này giống hệt chân dung lão tổ treo trong từ đường Liễu gia của hắn!
Liễu gia lão tổ khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, ánh mắt khẽ quét về phía Liễu gia, sau đó khẽ thở dài một tiếng, nói: "Quả nhiên, phàm giới đã lưu lạc đến mức này, hậu bối Liễu gia ta đến ngày hôm nay, ngay cả một Độ kiếp tu tiên giả cũng không có.”
Liễu Tinh Hà mặt đầy vẻ xấu hổ, mở miệng nói: “Tinh Hà hổ thẹn với lão tổ.”
“Đây cũng không phải lỗi của ngươi, tiên phàm chi lộ đã bị cắt đứt, sự suy tàn của phàm giới đã sớm được tính đến rồi."
Liễu gia lão tổ giọng nói nhàn nhạt, sau đó hơi kinh ngạc: "Bây giờ giữa tiên phàm có cách biệt to lớn, ngươi thông qua phương thức nào lại có thể triệu hoán ta tới?"
“Ta?”
Liễu Tinh Hà thần sắc hoang mang, nói: “Ta chỉ là trong lúc tuyệt vọng, bất đắc dĩ hiến tế toàn bộ tu vi, như vậy mới có thể triệu hoán lão tổ tới.”
“Với đại cục thế giới như hiện tại, chỉ dựa vào toàn bộ tu vi của ngươi liền có thể gọi ta tới? Không thể nào!”
Liễu gia lão tổ không nhịn được mà lắc đầu, nghi hoặc hỏi: “Gần đây phàm giới có đại sự gì phát sinh?”
Liễu Tinh Hà suy nghĩ một hồi, lắc lắc đầu đáp: “Hồi bẩm lão tổ, tuyệt nhiên không có một tin tức nào truyền đến.”
“Quên đi.” Lão tổ nhà họ Lưu không khỏi suy nghĩ lung tung nói: “Ngươi nói Liễu gia đang lâm vào tuyệt cảnh?”
Toàn thân Liễu Tinh Hà chấn động, trong mắt hiện lên sự căm hận, "Hồi bẩm lão tổ, Liễu gia đang bị Thanh Vân Gốc, Lâm Tiên đạo cung và Càn Long tiên triều vây hãm, nguy cơ sớm tối!"
Liễu gia lão tổ lúc này mới đem ánh mắt đặt lên trên người Cố Trường Thanh và những người khác.
Chỉ một ánh mắt, tựa như cách không trùng kích đến, khiến cho Cố Trường Thanh và những người khác tâm thần chấn động, bên tai vang lên âm thanh đáng sợ, đạo tâm suýt chút nữa trực tiếp sụp đổ!
“Phốc!”
Cho dù là Cố Trường Thanh hay Chu Đại Thành, cả sau người đồng thời cảm thấy cổ họng có chút ngọt ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.
Trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ kinh ngạc, trong lòng không nhịn được nổi lên một trận sóng gió!
Quá cường đại!
Thì ra tiên nhân lại cường đại như vậy!
Mới chỉ là một tàn ảnh a!
Bởi vì tu tiên giả sau khi trở thành tiên nhân, cơ bản đều trực tiếp phi thăng, hơn nữa mấy nghìn năm qua tu tiên giới không có thêm ai tu thành tiên, vì vậy mặc dù biết là tiên nhân lợi hại, nhưng cụ thể cường đến mức nào thì lại không một ai có thể nói rõ được.
Lần này, thật sự trực tiếp cảm nhận được tiên nhân mạnh mẽ đến mức nào rồi.
Con sâu cái kiến!
Trong mắt tiên nhân, tu tiên giả chỉ là con sâu cái kiến!
“Hahaha, Cố Trường Thanh, ta từng nói rồi, Liễu gia không phải loại có thể dễ dàng khi dễ đâu!”
Liễu Tinh Hà cười lớn, tuy tu vi của hắn hoàn toàn tiêu biến, thế nhưng lại vô cùng đắc ý, mặt mày dữ tợn nói: “Hôm nay, ta muốn các ngươi tất cả đều phải táng thân tại đây! Cái tên cao nhân mà các ngươi nhắc tới đâu? Hắn bây giờ đang ở đâu? Các ngươi không phải là cảm thấy hắn lợi hại hơn lão tổs của ta sao? Có giỏi thì gọi hắn ra đây đi?”
Liễu gia lão tổ nhíu mày nói: “Ồ? Sau lưng chúng còn có kẻ khác? Là ai?”
“Nghe nói là một cao nhân, cũng không biết có thật hay không.” Liễu Tinh Hà cười cười, mặt lộ vẻ khinh thường nói: “Có lẽ nhìn thấy lão tổ người xuất hiện, hắn sớm đã bị doạ tè ra quần, chạy trối chết rồi.”
Liễu gia lão tổ khẽ thở dài: “Đáng tiếc, bằng không khi nhục Liễu gia ta, kẻ này tất phải chết.”
Cố Trường Thanh hít một hơi, ổn định lại linh lực đang hỗn loạn, mở miệng nói: “Liễu tiền bối, chúng ta quả thực là tuân theo yêu cầu của một vị cao nhân, tới đây trước.”
Dừng một chút, hắn cắn răng nhắm mắt nói: “Hơn nữa, người này…chỉ sợ không phải Liễu tiền bối ngài có thể đắc tội được.”
“Ân?”
Liễu gia lão tổ ngẩn người một lúc, ngay sau đó ngửa mặt lên trời cười dài, phát ra tiếng cười cuồng ngạo, dường như khiến hư không chấn động, gây ra từng đợt cuồng phong, khiến rừng cây xung quanh bị thổi bay, không trung có lôi minh.
“Nực cười, thật nực cười!”
Liễu gia lão tổ không nhịn được lắc đầu, châm chọc nói: “Vô tri, quá vô tri! Sự cường đại của ta, ngươi căn bản không thể nào tưởng tượng được!”
Liễu Tinh Hà cũng bị chọc cười: “Cố Trường Thanh, ta thật sự không tưởng tượng được lão tổ đã đích thân phủ xuống, ngươi dĩ nhiên còn có thể nói ra những lời như vậy, không sợ bị người cười cho mất răng à?”
“Ta không thể đắc tội? Chỉ là tu tiên giới nhỏ bé lại có thể tồn tại người ta không thể đắc tội được sao? Các ngươi đã trải qua những gì mới có thể nói ra những lời thiểu năng đến vậy?
Liễu gia lão tổ mặc dù đang cười nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa hàn quang, cảm giác như bị vũ nhục, đổi giọng lãnh đạm nói: “Ta nghĩ các ngươi chắc bị doạ ngốc rồi! Không bằng ta giúp các ngươi được giải thoát thôi!”
Vừa dứt lời, lão liền nhẹ nhấc tay, hướng về phía mọi người một chỉ.
Lập tức, thiên địa biến sắc.
“Hống!”
Cuồng phong thổi đến phát ra âm thanh như dã thú đang gầm thét, trận cuồng phong dày đặc ập đến, lập tức thổi tan đám mây đen trên bầu trời, biến mất không thấy tăm hơi. Cơn gió rõ ràng vô hình vô chất lại có thể tụ lại thành thanh sắc long đầu, khẽ động một cái liền hướng về phía đám người Cố Trường Thanh mà lao tới.
Long đầu này quá lớn, dường như che khuất cả bầu trời, há to miệng muốn nuốt hết mọi người.
Tràng diện này thật sự quá khủng bố, đến mức trong hư không đều truyền đến âm thanh chấn động khiến người nghe tê dại da đầu.
Đám người Cố Trường Thanh sắc mặt đại biến, nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy trắng, trong mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng.
Không nói tới long đầu kia, chỉ là trận cuồng phong do nó gây ra thôi cũng đủ để khiến bọn hắn phải dốc hết sức mà chống đỡ rồi, Thiên Viêm Kỳ và Thiêm Tâm Cầm đang bảo vệ mọi người cũng run rẩy kịch liệt, hiển nhiên là đã đến giới hạn.
“Nguỵ tiên khí sao?” Liếu gia lão tổ tuỳ ý phẩy tay, Thiên Viêm Kỳ và Thiên Tâm Cầm nháy mắt trở nên ảm đạm rơi trên mặt đất. “Các ngươi chết, kiện nguỵ tiên khí này liền về tay Liễu gia ta rồi.”
Ngay sau đó, long đầu ầm vang lao xuống.
Đột nhiên, một đạo ánh sáng nhàn nhạt nổi lên, đem đám Cố Trường Thanh bao lại, thanh sắc long đầu vừa chạm đến vầng sáng nhạt đó liền như lấy trứng chọi đá, nháy mắt tan biến.
“Đây…đây là…”
Đừng nói đến người khác, cho dù là đám Cố Trường Thanh cũng ngây ngốc một hồi.
Lại thấy, ở ngực Chu Đại Thành phát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, càng lúc sáng càng mạnh hơn, một bộ tự thiếp chầm chậm bay ra, dừng ở trước mặt họ, chầm chậm mở ra.
“Tự thiếp! Là bộ tự thiếp đó!” Lạc Hoàng hô hấp dồn dập, kích động hai mắt đỏ ửng, không nhịn được mà cười nói: “Có bộ tự thiếp này, không chừng chúng ta thật sự không cần phải sợ tiên nhân!”
Hắn từng tận mắt nhìn thấy Lý Niệm Phàm hiển hoá tự thiếp, lực lượng ẩn chứa trong đó tuyệt đối không thua tiên nhân.
Lúc này, cuốn tự thiếp đã hoàn toàn được triển khai.
Thập bộ giết một người, thiên lý không lưu hành!
Việc thành phủi áo đi, ẩn giấu công và danh!
Hai mươi chữ đơn giản lại tản mát hào quang đỏ thắm, toả ra sát ý ngút trời, dường như ngưng tụ thành thực thể, không biết có phải ảo giác không nhưng dường như toàn bộ bầu trời đã biến thành màu đỏ.
“Ân? Phàm giới còn có bảo vật cấp bậc này?” Liễu gia lão tổ nhãn thần ngưng lại, dường như xuất hiện một tia sợ hãi trong đó.
Sắc mặt dần trở nên ngưng trọng, nhìn kĩ tấm tự thiếp, Giơ tay hướng về phía trường kiếm, khí thế cả người lại nâng cao, cầm trường kiếm chém về cuốn tự thiếp.
Tiên nhân dùng tiên khí!
Uy lực hơn hẳn lúc nãy, thanh kiếm này dường như có thể chia cắt Tinh Hà!
Phía trên cuốn tự thiếp, hồng quang bắt đầu tràn ra, ngưng tụ thành từng đạo hồng sắc quang tuyến, sát khí ngập trời.
Những đạo hồng sắc quang tuyến giống như có sinh mệnh, đan xen vào nhau, lao về hướng trường kiếm.
“Phốc!”
Nhẹ một tiếng, thanh trường kiếm liền như miếng đậu hũ bị đạo hồng sắc quang tuyến nhẹ nhàng cắt vụn, tiếp đó, tốc độ của quang tuyến không giảm, nháy mắt liền đến trước mặt Liễu gia lão tổ, nhẹ nhàng quét qua, hư ảnh của lão hừ một tiếng, trực tiếp biến thành ngọn gió rồi tiêu tán trong hư không.
Mọi việc diễn ra trong nháy mắt, không một tiếng động, không phô trương thanh thế, thậm chí mọi người còn chưa kịp hồi thần lại, mọi thứ đã kết thúc.
Một màn vừa rồi không ngừng chiếu đi chiếu lại trong đầu khiến da đầu như muốn nổ tung.
Tình huống gì đây?
Quá khủng bố!
Quá hung tàn!
Tàn ảnh của tiên nhân vậy mà bị một cuốn tự thiếp diệt rồi?
Ngay khi mọi người còn chưa hết ngây người, một giọng nói tức giận từ trên hư không truyền đến “Là ai? Cả gan hủy tàn ảnh của ta ở phàm giới, hãy đợi đấy, ta với ngươi thế bất lưỡng cập! Nếu ngươi dám động vào Liễu gia, ta với ngươi không chết không thôi!”
Lưu âm ủa tiên nhân không ngừng vang vọng trong hư không.
Nhưng mà, cuốn tự thiếp vốn đang yên lặng, lúc này dường như bị kích thích, chủ động bay lên không trung, sau khi lơ lửng trên bầu trời một hồi, thật sự lộ ra một khí tức tựa như tức giận.
Dường như lời Liễu gia lão tổ vừa nói đã chọc tức đến nó.
Ngay sau đó, hồng mang nồng đậm đến cực điểm, tựa như muốn xông thẳng lên trời.
“Tê lạp!”
Một âm thanh vang lên, cuốn tự thiếp lại chủ động vỡ thành mảnh nhỏ, ngưng tụ ra một đạo hư ảnh hồng sắc trường kiếm.
Thiên địa giờ khắc này như lâm vào bất động, một cỗ sát khí càn quét qua khiến cho không một ai dám thở mạnh, lông tơ toàn thân không tự chủ được mà dựng đứng lên, cảm thấy ớn lạnh.
Hồng sắc trường kiếm hướng thẳng lên trời rồi lao lên!
Trong hư không dường như truyền đến một âm thanh lạnh lẽo: “Cả gan ở trước mặt ta mà trang bức, chân trời góc bể, giết không tha!”
Ngay sau đó…
“Ầm ầm”
Thiên địa gầm thét, đinh tai nhức óc.
Từng đạo quang mang kì lạ rơi xuống từ bầu trời.
Giương mắt nhìn lên, một lỗ thủng khổng lồ xuất hiện trên bầu trời.
Một kiếm này…đâm thủng một lỗ trên bầu trời?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook