Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão (Truyện Chữ Dịch)
-
Chapter 154 khoe giàu thì được, nhưng xin đừng công kích cá nhân.
Chương 154: khoe giàu thì được, nhưng xin đừng công kích cá nhân.
**
Trận đại chiến có một không hai, cứ đột ngột bắt đầu như thế!
Một cuộc đại chiến như thế này, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, thì sẽ không phát sinh, cường giả đều cực kỳ quý giá đấy, vả lại trong cuộc chiến luôn vạn phần hung hiểm, không đến cuối cùng, ai cũng không biết được kết quả, vì muốn bảo đảm truyền thừa, các thế lực sẽ không để cho chiến lực đỉnh tiêm đánh nhau đến ngươi chết ta sống.
Nhưng mà lần này, ngay cả thương lượng đường sống cũng không có, trước trận chiến tổng cộng chỉ nói vài ba câu ngắn ngủi mà thôi.
Cái này đặt ở lúc trước thì đúng là khó có thể tưởng tượng.
Mà tất cả những thứ này, rõ ràng chỉ bởi vì một câu nói của vị cao nhân nào đó!
Hô hô hô!
Hỏa Long phi thiên, lượn vòng quanh trên bầu trời Liễu gia, vừa như phát ra tiếng nổ vang, vừa như đang gầm thét, lại như hỏa diễm cháy hừng hực mà xuất hiện.
Leng keng leng keng leng keng!
Cùng lúc đó, một khúc cầm âm, bao trùm lên toàn bộ Liễu.
Vô số oanh kích rơi trên màn sáng màu xanh của Liễu gia, làm nó chấn động không thôi.
Sắc mặt của Liễu Tinh Hà trắng nhợt, trong Liễu gia, đệ tử tu vi thấp trực tiếp phun một ngụm máu, chỉ là một tia dư âm, nhưng uy lực lớn đến kinh người.
Liễu gia tuy mạnh, nhưng đối mặt với nhiều cao thủ liên thủ lại, rốt cuộc chống đỡ cũng có chút khó khăn.
Liễu Tinh Hà cắn răng, trong ánh mắt lộ vẻ điên cuồng, hắn cười vọng một tiếng, mái tóc dài vô cùng, giờ khắc này khí thế toàn thân hắn tăng vọt.
"Đã như vậy, thì liều mạng đi!”
Tay phải hắn chợt giơ lên, màn hào quang màu xanh của Liễu gia ngưng tụ lại, sau đó, ở một địa điểm sâu trong Liễu gia, hình như là một tòa từ đường, phát ra ánh sáng mờ ảo, đại địa xung quanh như bị chấn động.
Toàn bộ cao thủ của Liễu gia đều đứng trôi nổi xung quanh Liễu Tinh Hà, hai tay di động thần tốc, sắc mặt ngưng trọng, khí thế cũng nhanh chóng giương cao như có thần trợ vậy.
Xuy xuy xuy ——
Trong hư không, đột nhiên truyền tới một tiếng ngâm, âm thanh này càng ngày càng lớn, nháy mắt đè ép qua tất cả, vọng lại bên tai mọi người, vang dội cả trời đất.
Giống như có thứ gì đang thức tỉnh.
Gió nổi lên, mây kéo đến!
Màn sáng màu xanh của Liễu gia phóng to ra, giống như ngưng tụ thành thực chất, chói đến mức người không mở mắt ra được.
Keng!
Cuối cùng, một âm thanh, giống như tiếng sấm, đột nhiên xuất hiện.
Một đạo sáng phóng lên bầu trời, xẹt qua chân trời, quét ra một vệt sáng dài như cầu vồng ở trên bầu trời, cuối cùng dừng lại trước mặt Liễu Tinh Hà, lơ lửng giữa không trung.
Ánh sáng chói mắt chiếu sáng cả một khoảng trời, lại tràn ra một cổ uy thế cường đại vô biên, trấn áp một phương.
Nhịp tim mọi người đột nhiên tăng tốc độ, chỉ thoáng liếc mắt nhìn hư ảnh của trường kiếm kia thôi cũng đã cảm giác được một cổ nguy hiểm đến tính mạng, hận không thể xoay người bỏ chạy.
Nguy hiểm!
Trường kiếm kia cực kỳ nguy hiểm!
Có người nuốt ngụm nước miếng, khó khăn mở miệng nói: "Tiên... Tiên khí?"
Chỉ đơn giản hai chữ, gần như đã tiêu hao hết khí lực toàn thân của hắn, mồ hôi lạnh... từ trên trán đổ xuống.
Liễu gia lại có tiên khí!
Rào rào rào!
Kiếm khí trùng thiên, phong nhận như biển!
Kiếm khí và phong nhận kết hợp với nhau, uy lực cơ hồ ngút trời, mỗi một phong nhận như đan kẽ vào nhau không có kẻ hở, hình thành một cổ bạo phong cuộn cuộn ngút trời, thịnh nộ quét ngang bốn phía!
Quét qua chỗ nào thì chỗ đó nát thành vụn phấn, toàn bộ hoa cỏ cây cối xung quanh đều biến mất, tạo thành một vùng đất trống không.
Đến cả những tu tiên giả ẩn trong bóng đêm gần đó cũng toàn bộ biến thành bụi đất, coi như là cách xa hơn một chút nhưng tu vi không đủ, cũng sẽ bị phong nhận xuyên thấu!
Trong rừng cây, tiếng kêu rên không ngừng, bóng người từ trên cây liên tiếp té xuống đất như trời đổ mưa vậy.
Một tiểu cô nương núp trên một thân cây, len lén nhìn cuộc chiến trên không trung.
Ngay tại lúc này, một đạo phong nhận bắn tới, trong chớp mắt đã đến ngay trước mặt nàng, ánh sáng trắng mờ ảo thoáng hiện ra từ trước ngực tiểu cô nương, như gió mát lướt qua đem phong nhận kia hóa thành hư không.
Tiểu cô nương nghĩ mà sợ thè lưỡi một cái, vội vỗ vỗ bộ ngực nhỏ không ngừng phập phồng của mình.
"Niệm Phàm ca ca lại cứu ta một mạng rồi." Nàng lẩm bẩm một câu, đồng thời ánh mắt lộ vẻ đau lòng: "Đạo vận trong tự thiếp này lại ít đi rồi, ta vẫn chưa thể cảm ngộ được bao nhiêu, sau này không thể lại lãng phí như vậy được."
Tiếp theo, nàng nhìn thi thể chung quanh chất đầy đất, hai mắt bắt đầu sáng lên, vội vàng nhảy xuống khỏi thân cây, bước nhanh đến bên cạnh một thi thể, chắp tay lẩm bẩm: "Khá cho các người muốn đánh chủ ý lên Kim Liên môn của ta, các ngươi còn từng đuổi giết ta đấy, ta đây cũng là vì tự vệ, nếu các ngươi đã chết, lãng phí một thân tu vi thì thật là đáng tiếc, thừa dịp vẫn còn nóng, ta sẽ không khách khí nữa, cám ơn nhé."
Hai tay của nàng lóe lên ánh sáng quỷ dị, sau đó bàn tay nhỏ nhắn vươn ra, phủ lên đỉnh đầu của thi thể kia, ngay lập tức, từng cổ linh lực như nước thủy triều bị hút từ trong thi thể kia vào cơ thể tiểu cô nương.
Tiểu cô nương ngửa đầu nhìn trăng sáng trên cao, chân mày cau nhẹ: " Mặc dù công pháp này vẫn chưa hoàn chỉnh, nhưng đây cũng là Niệm Phàm ca ca dạy ta, phải có một cái tên thật vang dội mới được, nên gọi thôn( nuốt/ chiếm đoạt) cái gì nhỉ ? Niệm Phàm ca ca nói trong Tây Du ký, lợi hại nhất hình như là thiên cung, nhưng mà thiên cung khẳng định không lợi hại bằng Niệm Phàm ca ca của ta, Niệm Phàm ca ca lớn hơn cả trời! Nếu không liền gọi là Thôn... thiên?"
Liễu Tinh Hà cười lạnh một tiếng, giữa hai lông mày hiện rõ sự ngạo nghễ: "Ha ha, hạng giá áo túi cơm cũng dám làm càn ở Liễu gia ta, dám cả gan ngấp nghé Liễu gia ta, tìm chết đi!"
Sau đó, hắn đưa tay nắm lấy trường kiếm, trong mắt chợt lóe tia tàn khốc, kiếm khí mãnh liệt quét qua đám người Cố Trường Thanh!
Chỉ một kiếm, Hỏa Long trên bầu trời trực tiếp tán loạn, Cố Trường Thanh cùng với ba trưởng lão Thanh Vân cốc đều bị đẩy lùi mấy bước, tiếng đàn của Chu Đại Thành cũng chợt im bặt, giây đàn "Bang " một tiếng toàn bộ đứt ra!
Liễu Tinh Hà tay cầm trường kiếm, quanh thân phát ra ánh sáng chói mắt khiến người khó có thể nhìn thẳng.
Hắn nhìn Cố Trường Thanh, giọng nói cất lên lạnh như băng: "Cố cốc chủ, thanh kiếm này là của tổ tiên ta trước khi phi thăng để lại, theo người cùng nhiễm tiên khí, mặc dù nó không phải là tiên khí, nhưng uy lực không hề thua kém, nếu bây giờ ngươi chịu rút lui, ta có thể không nhắc chuyện cũ! Chu Đại Thành đã giết con trai ta, ta sẽ chỉ giết một mình hắn!"
Cố Trường Thanh chỉ hơi lộ ra kinh ngạc, sau đó bình tĩnh nói: "Tiên khí, cũng không phải chỉ mình Liễu gia ngươi mới có."
Hắn móc từ trong lòng ngực ra một chuôi tiểu kỳ màu đỏ thẫm, hai tay dẫn một pháp quyết, sau đó tùy ý ném lên trời.
Hỏa quang đầy trời lại tái hiện, lần này, thế lửa càng lớn, gần như ngất trời, thậm chí tạo thành một cột hỏa diễm, cao vượt quá cả Liễu gia, giáp với bầu trời, dường như khóa chết Liễu gia ở trong cột hỏa diễm!
Sắc mặt Liễu Tinh Hà đại biến, lộ ra vẻ cực kỳ khó tin, giọng nói cũng trở nên bén nhọn: "Thiên Viêm kỳ? Ngươi quả thực điên rồi, lại dám mang Thiên Viêm kỳ ra ngoài, chẳng lẽ không cần dựa vào nó để phong ma sao?"
"Trước kia cần, bây giờ tạm thời không cần!" Cố Trường Thanh vung tay về phía Thiên Viêm kỳ, Hỏa diễm vô tận như có sinh mệnh, bắt đầu bay tới bay lui trên bầu trời, tạo thành từng đường hỏa diễm.
"Muốn giết ta?"
Chu Đại Thành cười ha hả: "Giống như tông môn chúng ta, có tiên khí rất kiêu ngạo sao? Ai mà không có chút lai lịch chứ?"
Hai tay hắn nhấc một cái, một chiếc cầm cổ phát sáng mờ ảo lại hiện ra trước mặt, theo sự xuất hiện của nó, giữa trời đất bỗng như có tiếng đàn phiêu dạt.
Đó chính là Thiên Tâm cầm của Lâm Tiên đạo cung!
Lạc Hoàng đang đứng ở một bên hơi lúng túng, há miệng một cái, muốn nói lại thôi.
Ngươi khoe giàu thì cứ khoe giàu, có thể đừng tiến hành công kích cá nhân được không?
Ta không có nè, alo!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook