Chương 149:

 

**

Cố Tử Dao thận trọng nhìn sang Tần Mạn Vân và Lạc Thi Vũ, phát hiện ánh mắt các nàng lay động, nhưng trên mặt vẫn duy trì được vẻ bình tĩnh, nhất thời trong lòng hiểu rõ.

E rằng đây đã không phải là lần đầu tiên.

Xem ra tâm cảnh của bản thân vẫn phải rèn luyện thật tốt mới được, cứ như vậy, làm sao có thể ở bên cạnh cao nhân.

Hiệu suất của áp khí cơ cao lạ thường, vẻn vẹn chỉ chốc lát, đã hoàn thành bước mấu chốt nhất của nước coca, mấy ly coca đặt yên ở trước mặt mọi người.

Mọi người sôi nổi giương mắt quan sát.

Biến hóa rõ ràng nhất là màu sắc trong ly nước, vốn là trong suốt tinh khiết đã biến thành màu cam diễm lệ, có điều vẫn khiến người ta cảm giác trong suốt như cũ, ánh mắt hoàn toàn có thể xuyên qua màu cam nhìn tới đáy ly.

Ánh mặt trời chiếu vào trong ly, nước màu cam hơi dao động, phản chiếu ra tia sáng chói mắt, dường như khiến cho ánh mắt của người ta cũng trở nên phát sáng lấp lánh theo.

So với màu ban đầu, màu sắc đặc biệt kia dường như trời sanh đã có sức hấp dẫn, nhất là trong lớp màu cam này lại thường xuyên có bọt khí nổi lên, cái này nối tiếp cái kia nổi lên liên tục, mang theo một chút xíu nước từ mặt nước bắn ra những hạt li ti.

"Ừng ực."

Kìm lòng không đậu, cổ họng tất cả mọi người đồng loạt giật giật, thè lưỡi liếm liếm môi, không khỏi cảm giác cổ họng mình hơi khô.

Rõ ràng vốn không khát, nhưng chẳng biết tại sao, sau khi nhìn ly nước màu cam đó, cái cảm giác khát miệng liền xông lên đầu, hiển nhiên, cơ thể đã sinh ra khát vọng bản năng với loại nước đó, hy vọng sẽ được nó làm ẩm.

Lý Niệm Phàm nhìn ra bọn họ không kịp chờ đợi, chính hắn sao lại không phải cơ chứ ?

Khẽ mỉm cười nói: "Các vị, mời thưởng thức."

Chỉ đợi mấy lời này thôi đấy.

Khoảnh khắc giọng nói của hắn vừa rơi xuống, mọi người đã lấy tư thế nhanh như chớp, sét đánh không kịp bịt tai đưa tay ra, ai nấy như có sự ăn ý ngầm, tay nhắm thẳng đến mục tiêu dự định của mình, tránh khỏi tranh đoạt lúng túng.

Vừa vào tay, một cảm giác lành lạnh mà dịu dàng, khiến cho mọi người bởi vì khát vọng, mà đôi tay trở nên hơi nóng cảm thấy được một trận thoải mái.

"Đáng tiếc không thể mang tủ lạnh tới, nếu không thì, chậc chậc chậc. . ." Lý Niệm Phàm lắc đầu, không thể nghĩ nữa, nước miếng đều muốn chảy ra đây nè.

Những người khác đã không rãnh để suy nghĩ chuyện khác, thậm chí ngay cả ba vị nữ sĩ, cũng đã vứt luôn hình tượng thục nữ, trong đầu chỉ có một chữ: "Khát vọng, uống nó!"

Cũng chỉ có Đát Kỷ là khá hơn chút, mỉm cười ôn nhu với Lý Niệm Phàm rồi mới bưng ly nước lên.

Tần Mạn Vân đã đưa ly nước lên ngang mặt mình, đôi môi anh đào vội vội vàng vàng hé ra, chậm rãi cắn lấy miệng ly, nghiêng thân ly, đột nhiên, một dòng chất lỏng mát lạnh trực tiếp rót vào trong miệng.

Trong nháy mắt, nàng cảm giác miệng mình như muốn nổ tung.

Thật sự muốn nổ tung!

So với nước tỉnh thần đã uống lúc trước, khí ở bên trong ly nước này hiển nhiên là rất nhiều quá nhiều quá nhiều luôn, gần như có thể dùng bão hòa để hình dung, nước vừa mới vào miệng, như có vô số hài tử nghịch ngợm đang nhảy nhót trong miệng vậy, cùng với chuyện, loại cảm giác này đem hương vị của nước phóng đại đến cực điểm, toàn bộ vị giác đều trực tiếp bị khơi ra ngoài.

Uống ngon!

Quá ngon!

Mà ngoại trừ khí bão hòa, thứ nước này còn mang theo vị ngọt của qủa quýt, hai thứ bổ sung lẫn nhau, đã hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được.

Tần Mạn Vân không nhịn được khép hai mắt lại, hai bên gò má  ửng đỏ say lòng người, thân thể mềm mại bắt đầu hơi run rẩy.

"Ừng ực."

Cổ họng trắng nõn khẽ động, nước coca lập tức chảy xuống, nhất thời, cảm giác tê dại từ trong miệng truyền đến toàn thân.

Thân thể mềm mại đang run rẩy của nàng chợt cứng đờ, lỗ chân lông toàn thân như được giãn nở ra, tế bào trong toàn thân đạt đến đỉnh cao của sự vui sướng.

"Ôi —— "

Thật sự rất khó kìm lại, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.

Không chỉ riêng nàng, Cố Tử Dao và Lạc Thi Vũ cũng đều giống vậy, một ngụm nước vào bụng, các nàng như mất hết sức lực, xụi lơ ngồi dưới đất, gò má ửng hồng, trong đầu chỉ có khoái cảm lười biếng hưởng thụ.

Nước hạnh phúc, không hổ danh là nước hạnh phúc.

Thật sự quá ngon!

Quá hạnh phúc!

Cảm giác thỏa mãn chưa từng có nhất thời tràn ngập toàn thân, có thể uống được một ngụm nước hạnh phúc như vậy, đời người mới được tính là viên mãn ôi!

Hơn nữa, sau đó các nàng phát hiện, mặc dù đồng dạng trải qua sự xử lý của tỉnh thần châu, hơn nữa còn vượt qua rất nhiều xử lý trước kia, nhưng lực sát thương của ly nước này gần như không có, giống như. . . đã bị thứ gì trung hòa vậy.

Đạo vận, là đạo vận!

Các nàng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng dâng lên sóng gió kinh hoàng, nhất định là đạo vận trong quả quýt đó!

Nước  tỉnh thần vốn có thể tôi luyện thần thức của con người, có điều một khi qúa liều lượng, sẽ khiến thần thức của người ta như bị kim đâm, nhưng là tăng thêm đạo vận thì lại không giống vậy, đạo vận sẽ làm cho người ta cảm ngộ thiên địa, hợp với tôi luyện thần thức của nước tỉnh thần lại có thể bổ trợ lẫn nhau!

Không những sẽ không có bất kỳ tổn thương nào, ngược lại. . . còn khiến người ta thoải mái đạt tới cực điểm, trước đây chưa từng có.

Ngay cả linh hồn dường như cũng đang run lên vì sảng khoái, có cảm giác như thoát khỏi thân thể mà trôi lơ lửng trên đám mây, hiệu quả cũng vượt ra xa một cộng một bằng hai.

Ai có thể tưởng tượng được rằng một khi tôi luyện thần thức và đạo vận hợp lại, lại có thể sinh ra công hiệu thần kỳ đến vậy, chỉ tiếc, hai thứ này thật sự quá hiếm, muốn đạt được bất kỳ thứ nào đều phải cần có cơ duyên thiên đại (cơ hội và duyên phận cực lớn), huống chi là gộp cả hai thứ lại?

Lý công tử hiển nhiên đã biết công hiệu khi hợp lại của hai thứ đồ này từ lâu, nên lúc này mới làm nước hạnh phúc cho chúng ta uống, chúng ta đây là dính lây ánh sáng của Lý công tử!

Đối với chúng ta thật sự quá tốt rồi, thật sự không cách nào báo đáp.

"Không được rồi, ta muốn bay, ta muốn bay. . ."

Đột nhiên, một giọng nói không hài lòng vang lên, lại thấy Cố Tử Vũ vẻ mặt đầy say mê, hai mắt nhắm lại, hai tay vẫy lên vẫy xuống như cánh chim, quên hết tất cả.

Dần dần, hắn thật sự bay lên giống như chim, bay không cao lắm, người nằm nghiêng như con cá bơi lội, ở giữa không trung, bay lượn vòng quanh đám người.

Cố Tử Dao đưa tay che mặt, đệ đệ này của mình. . . Thật quá mất mặt. . .

. . .

Cũng trong lúc đó, bên ngoài tứ hợp viện.

Một con tiểu hồ ly bảy đuôi đang đứng trên đầu một con đại mãng xà to dài màu xanh, nó cố gắng mở to mắt, không ngừng nhìn vào bên trong tứ hợp viện.

Bên cạnh bọn nó, còn dẫn theo một con dã trư tinh (lợn rừng tinh) với cái răng nanh dài và một con hắc hùng tinh (gấu đen tinh) toàn thân lông đen, như hai hộ vệ tận tâm tận lực hộ tống ở bên cạnh.

Tiểu hồ ly nói: "Tiểu Thanh, đầu của ngươi không thể đứng lên nữa được sao? Lại hướng lên cao một chút, ta vẫn không thể nhìn thấy được bên trong."

Đại mãng xà tinh màu xanh này chính là con yêu quái lần trước đã hỏi tiểu hồ ly câu "Ngươi nhìn cái gì ", tiểu hồ ly bày tỏ bản thân nó không chỉ không thù dai, mà còn thu nạp nó trước tiên khi lên chức yêu hoàng đấy.

Mặt của thanh xà tinh nháy mắt trở nên đau khổ: "Yêu, yêu hoàng đại nhân, thật sự không thể thẳng nữa, thẳng nữa ta sẽ thành một  cái đường thẳng chọc trời mất. . ."

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương