Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão (Truyện Chữ Dịch)
-
Chapter 148 Cho mặt đất một quyền, thế giới này sẽ nổ tung.
Chương 148: Cho mặt đất một quyền, thế giới này sẽ nổ tung.
**
Đặc thù của món bàn tay gấu đó là nó cần dùng rất nhiều nguyên liệu, hơn nữa quy trình nấu ăn không thua gì làm một bữa tiệc lớn.
Lý Niệm Phàm lấy tất cả linh dược và rau củ còn sót lại mà hắn mang theo ra, lập tức một mùi thơm đạm nhã thoảng qua, khiến cho người ta ngửi vào thần thanh khí sảng.
Sau khi thuận tay múa vài đường dao xinh đẹp, mấy loại rau củ và linh dược đó đều đã bị cắt thành từng khúc, sãn sàng sung làm nguyên liệu nấu ăn phụ.
Mà trừ những linh dược đó ra, Lý Niệm Phàm đương nhiên sẽ không bỏ qua cho con cá chép đỏ để làm món phụ trợ.
Hai tay cầm dao, chợt quẹt một đường lên mình cá, vảy cá theo đó mà bong ra, dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ.
Mổ bụng, bỏ ruột, rửa sạch, một loạt các động tác nước chảy mây trôi.
Khóe miệng Cố Tử Vũ khẽ giật, vội vàng quay đầu đi, không đành lòng nhìn thẳng.
Tàn nhẫn, con người sao có thể tàn nhẫn như vậy.
Hu hu hu, cá và chim của ta ơi, bọn mày chết thảm quá.
Ta quyết định, sau này ta phải ăn chay!
Làm xong hết thảy, Lý Niệm Phàm chuyển ngay sự chú ý của mình sang bàn tay gấu trong nồi đất.
Ngọn lửa của tu tiên giả vẫn khá mạnh, linh thủy bên trong nồi đã có xu hướng sôi lên, nước nóng sôi ục ục ục.
Bàn tay gấu run run theo.
Một mùi tanh của thịt bay ra.
Khóe mắt Lý Niệm Phàm khẽ nhăn, trực tiếp vớt tay gấu ra, để qua một bên, lại chuẩn bị đổ nước trong nồi ra ngoài.
"Lý công tử." Cố Tử Dao đợi chính là lúc này, không biết từ lúc nào nàng ta đã mang một cái thùng màu đỏ thẫm đến, vẻ mặt ửng đỏ lên tiếng: " Đổ nước vào cái thùng này đi."
" Là ta đã sơ suất rồi." Lý Niệm Phàm phục hồi tinh thần lại, ở chỗ này của người ta, làm sao có thể đem nước đổ bậy bạ được chứ ?
Không nghĩ tới nha đầu này lại có ý thức bảo vệ môi trường tốt như thế.
Cố Tử Dao nhìn Lý Niệm Phàm đổ nước ra, trong con ngươi thoáng hiện ra vẻ kích động như nhặt được bảo vật.
Đây chính là linh thủy đấy, coi như để cho mấy con yêu quái được nuôi kia uống cũng cực kỳ tốt.
Sau đó, Lý Niệm Phàm lần nữa rót linh thủy vào trong nồi đất, sau ba lần như vậy, mùi tanh của bàn tay gấu đã mất hết, ngược lại còn tỏa ra mùi thơm dịu của linh thủy, xen lẫn mùi thơm thịt của bàn tay gấu, tạo thành một loại mùi thơm đặc biệt, làm cho người ta chờ mong.
Cũng vào lúc này, Lý Niệm Phàm vớt bàn tay gấu từ trong nước ra, chỉ là nhẹ nhàng lau ở phía trên một cái, lớp lông đen bên ngoài bàn tay gấu đều rụng hết, lộ ra bàn tay trần bên trong.
Ngón tay Lý Niệm Phàm khẽ nâng một cái, dao thái đã xoay một vòng trong tay.
Một tay hắn giữ bàn tay gấu, đặt con dao lên bàn tay gấu, khẽ khẩy một cái, một lớp vết chai dày phía ngoài cùng của bàn tay liền bị cắt mất, rồi dùng đao rạch một vài đường trên lòng bàn tay gấu, để làm lỏng thịt.
Sau đó, con dao trong tay Lý Niệm Phàm như con bướm bay lượn, mọi người chỉ nhìn thấy ánh dao thoáng hiện, từng khúc xương trong lòng bàn tay gấu đều đã bị lóc ra.
Đám người Tần Mạn Vân liếc mắt nhìn nhau, thấy được trong mắt của đối phương toát ra vẻ kinh hãi.
"Ừng ực."
Cả bọn đồng loạt nuốt nước miếng.
Mặc dù Lý Niệm Phàm không hề sử dụng linh lực, nhưng bọn họ đều cảm nhận được rõ rệt, khi hắn chơi đùa với con dao, ở lưỡi dao có đạo vận lưu chuyển, cùng với cái quơ tay của hắn, đạo vận dập dờn như thủy triều, hơn nữa động tác tự do uyển chuyển, như thể giao hòa với trời đất, thoạt nhìn thoải mái đến vô cùng!
Điều này đại biểu cho cái gì?
Điều này có nghĩa là căn bản không cần sử dụng linh lực, hắn tiện tay một dao, đoán chừng có thể chặt đứt mọi thứ trên đời!
Tuy có hơi khoa trương, nhưng trong lòng bọn họ biết rõ ràng, mình ở dưới một đao này, ngay cả giãy giụa cũng không thể.
Đây mới chân chính là cao nhân sao? Ngay cả vũ động con dao lúc làm thức ăn cũng đủ để hủy thiên diệt địa, thảo nào hắn sẽ nghĩ đến việc sống như một người phàm, nếu không làm vậy, hắn tiện tay cho mặt đất một quyền, không phải thế giới này sẽ nổ tung?
Đáng sợ, quá đáng sợ!
Cả bọn đồng loạt rụt cổ, da đầu tê dại, không dám nghĩ nữa.
Sợ hãi nhưng đồng thời nội tâm của họ lại không khỏi nổi lên hưng phấn vô hạn.
Một bữa cơm như vậy, nhất định chính là bữa ăn lớn thứ nhất trong thiên địa, có thể ăn một miếng, nếu là tiên nhân thì cũng sẽ hâm mộ đi!
Bản thân nhất định đã tích phúc tám đời, nên mới được Lý công tử xem trọng, thật sự quá hạnh phúc!
Cuối cùng, cùng với một tiếng "Bộp", Lý Niệm Phàm dùng mặt bên con đao đập mạnh vào bàn tay gấu.
Được rồi!
Lý Niệm Phàm nở nụ cười, bỏ bàn tay gấu vào lại trong nồi lần nữa, đồng thời, bắt đầu đổ linh thủy vào.
Rót linh thủy cao tầm hai phần ba bàn tay gấu thì dừng lại.
Lần này, chính thức bắt đầu chưng hầm!
Tất cả nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong, toàn bộ cho vào trong nồi, cho cá lên phía trên bàn tay gấu, cảm giác như kiểu bàn tay gấu bắt cá vậy.
Sau đó bắt đầu đun nhỏ lửa nấu từ từ.
Lý Niệm Phàm thỉnh thoảng lại rắc thêm một ít gia vị vào.
Khi bỏ hết gia vị vào, đã có mùi thơm thoang thoảng bay ra, mọi người chỉ mới hít mũi một cái, còn chưa kịp lộ ra vẻ say mê, Lý Niệm Phàm đã lấy nắp đậy lại.
Mùi thơm bị cắt đứt ngay lập tức.
Gương mặt ai nấy cũng đều lộ rõ vẻ tiếc nuối.
Lý Niệm Phàm cho biết: "Tiếp theo, chờ sôi là được, bàn tay gấu dầy, nếu muốn thấm toàn bộ hương vị, thì phải mất một lúc."
Mọi người gật đầu lia lịa, khôn khéo nghe lời.
Lý Niệm Phàm nhớ đến áp khí cơ, trong lòng không khỏi có chút mong đợi, hắn ngứa tay đến khó nhịn muốn làm thử một lần, liền nói: "Tranh thủ lúc này, ta làm thêm cho các ngươi một ít nước phì trạch khoái lạc (cocacola) đi."
Nước phì trạch khoái lạc?
Chẳng lẽ là loại nước có thể mang đến vui sướng?
Mọi người tinh thần chấn động một cái, lộ ra vẻ chờ mong.
Thật ra thì có áp khí cơ, chế tạo nước coca trở nên vô cùng đơn giản.
Đầu tiên Lý Niệm Phàm rót linh thủy vào trong ly, sau đó, lấy ra quả quýt, ép lấy nước rồi trộn với linh thủy.
Đợi đến khi nước quýt và linh thủy đã hòa quyện vào nhau hoàn hảo, lúc này hắn mới lấy áp khí cơ ra, thử thả vào trong ly thử nghiệm.
Bởi vì là lần đầu tiên sử dụng áp khí cơ, hắn vẫn có chút không biết sử dụng thế nào.
Cố Tử Dao khẽ há miệng, không nhịn được nói: "Cái đó. . . Lý công tử, cái này áp, áp khí cơ sợ rằng cần một chút thời gian."
Lý Niệm Phàm hơi sững sờ: "Cần có thời gian? Sẽ không phải mất rất lâu đấy chứ ?"
Nếu như không mất nhiều thời gian ta cũng sẽ không cố ý nói ra làm gì đâu.
Tỉnh thần châu muốn biến hóa một ly nước thành tỉnh thần thủy, ít nhất cần nửa năm, nước càng nhiều, cần thời gian chuyển hóa càng dài.
Cố Tử Dao đang sắp xếp ngôn ngữ, suy nghĩ xem nên nói như thế nào.
Vào lúc này, trong ly đột nhiên ttuyền tới tiếng "xi xi xi”.
Lại thấy, tỉnh thần châu thế mà có thể trôi nổi lơ lửng ở trong ly, chậm rãi chuyển động, bên trong, hình như có chất khí đang dung nhập vào trong nước, từng cái bọt nước nhỏ thoát ra, phát ra tiếng vang xì xì.
Khóe miệng Cố Tử Dao hơi giật giật, như thể lần đầu tiên biết đến tỉnh thần châu vậy.
"Cũng không tốn nhiều thời gian mà, đã bắt đầu rồi." Lý Niệm Phàm cười ha hả, hắn tò mò nhìn áp khí cơ đang làm việc, linh quang chợt lóe, không khỏi hỏi: "Cái này có phải cũng là thanh khống( điều khiển bằng giọng nói) không nhỉ?"
Cố Tử Dao còn chưa trả lời, hắn đã chờ không kịp mà lên tiếng trước: "Tăng nhanh tốc độ áp khí."
"xì xì xì —— "
Áp khí cơ quả nhiên bắt đầu tăng tốc độ xoay tròn, ngay cả nước trong ly cũng bắt đầu cuộn trào theo, chỉ trong chốc lát, một ly cocacola đã được tuyên cáo chế tạo hoàn thành.
"đây, đây, đây. . ." Cố Tử Dao mặt đẩy mờ mịt, ta nhớ tỉnh thần châu không phải như thế này mà? Chẳng lẽ là ta nhớ nhầm?
Lý Niệm Phàm hài lòng gật đầu cười nói: "Thật sự là thanh khống, đồ tốt nha!"
Cố Tử Dao vội vàng cố gắng nặn ra một nụ cười trông thật tự nhiên: "Đúng là thanh. . . Thanh khống, Lý công tử ngay cả cái này cũng phát hiện ra, lợi hại."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook