Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão (Truyện Chữ Dịch)
Chapter 141 Chúng ta còn có thể cứu được sao?

Chương 141: Chúng ta còn có thể cứu được sao?

"Phốc!"

Một số người có tâm lý kém đã trực tiếp bị hoảng sợ, rơi từ trên không xuống đất. Rất nhiều người còn lại bắt đầu hướng về phía xa bỏ chạy.

Tuy nhiên, ma khí đang bao phủ khắp bốn phương tám hướng lúc này lại lập tức biến thành những cánh tay màu đen thật nhỏ. Vô số các cánh tay lôi kéo quân fáo người tu tiên, đem bọn họ kéo vềphía vực sâu u ám.

Thiếu đi một Độ kiếp kỳ, hơn nữa lòng người ại rối loạn, lập tức cục diện nghiên về một bên.

Sắc mặt mọi người xám xịt như tro tàn, trong mắt lóe lên vẻ kinh hãi cùng tuyệt vọng.

Rốt cuộc ma vật kia cũng dừng lại việc nhai nuốt, bốn con mắt đảo qua. Lần thứ hai mở miệng.

Giờ khắc này, một cỗ hấp lực thật lớn từ miệng nó truyền ra, giống như nuốt chửng biển cả. Những hắc khí â thầm mang theo một đám tư sĩ hội tụ lại hướng về phía miệng nó bay vào!

Toàn bộ Thanh Vân cốc nháy mắt đã biên sthành thảm trạng địa ngục trần gian.

Cố Trường Thanh sắc mặt tái nhợt như tờ giây. Hai mắt đã đỏ đậm. Ông ấy “phụt” một tiếng, đem máu phun lên trên lá cờ nhỏ màu đỏ sậm kia. Linh lực dâng trào như biển, dùng hết chút sức lực cuối cùng.

Nhưng lá cờ nhỏ đã bị hắc khí ăn mòn, ánh sáng không thể phát ra nữa.

Đúng lúc này, sắc mặt Chu Đại Thành đột biến, phát ra tiếng kinh hô: “Thánh nữ!”

Lạc Hoàng trong lòng cũng nóng như lửa đốt, găt sgao giữ chặc Lạc Thi Vũ. Nhưng cũng giống như Tần Mạn Vân đã càng ngày càng đến gần miệng của ma vật.

Lại thấy quanh thân Tần Mạn Vân dao động mấấy đạo ánh sáng nhạt, tất cả đều là chút pháp bảo hộ thân hiếm có. Đem cả người nàng đều bao lại, ngăn cản hắc khí quanh thân. Nhưng mà thực lực của nàng chỉ là cảnh giới Nguyên Anh nên vẫn hư cũ bị ma vật kia hút từng chút một đến.

Tần Mạn Vân nghiến răng nghiến lợi, cắn môi đến chảy máu, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi cùng không cam lòng.

Nàng không muốn chết.

Đặc biệt là...

Nàng quay đầu lại, nhìn cái miệng xấu xí đầy răng, nước mắt cuối cùng cũng không nhịn được tràn mi.

Cái chết này thực sự quá thê thảm. Một chút thể diện cũng không có.

Nàng quay đầu nhìn về hướng đài cao, Tiên Khách cư đã không còn ánh nến. Dường như tất cả mọi người đã đi ngủ, không có ai nhận thấy tất cả những thứ đã phát sinh ở đây.

Trên bầu trời, mưa to như trút. Đánh thật mạnh trên mặt nàng, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm sét đan xen.

Nếu có thể thì nàn thật sự rất muốn hướng về phía Tiên Khách cư quỳ xuống. Chỉ cầu xin có thể sống sốt là tốt rồi.

Lấy miệng của ma vật làm trung tâm. Một cái lốc xoáy đen nhánh đã hiện lên. Mà Tần Mạn Vân đã bay đến vị trí trung tâm lốc xoáy.

Đúng lúc này, vị trí trước ngực nàng đột nhiên sáng lên một đạo quang hoa.

Đọa quang hoa này tuy không lớn nhưng lại cực kỳ bắt mắt. Tựa như là một đạo ánh sáng rạng đông duy nhất ở trong bóng tối vô tận kia.

Tần Mạn Vân hơi sửng sốt, nàng cúi đầu nhìn về phía trước ngực mình. Ngàn con hạc giấy vốn dĩ nằm ở dây chuyền đeo trên cổ của mình, thật sự chậm rãi bay lên. Quanh nó tản ra ánh sáng mờ mịt.

Ngay sau đó, ngàn con hạc giấy tách khỏi sợi dây chuyền và vỗ cánh bay. Giống như một ngôi sao trên bầu trời đêm, bay từng chút một về phía trung tâm của thâm cốc.

Giờ khắc này, thế giới dường như đóng băng, mưa to làm nền, chỉ có ngàn con hạc giấy vỗ cánh lảo đảo lắc lư, dường như bởi vì dầm mưa mà bay có chút không ổn.

Ma vât vốn dĩ đang giương miệng lớn đột nhiên run lên. Dường như chịu sự hoảng sợ nào đó, bốn con mắt đều nhìn chằm chằm vào ngàn con hạc giấy. Từ khó có thể tin lúc đầu đã dần chuyển thành vô tận sợ hãi.

Dưới ánh mắt khó tin của mọi người, nó thật sự ngậm miệng lại, không chút do dự quay người, lại một lần nữa chìm vào trong hắc động. Thanh âm nhàn nhạt đan xen cùng lửa giận truyền đến tai mọi người: "Tại sao nơi này lại có tồn tại đnág sợ như thế. Thế giới này quá nguy hiểm, ta sẽ không bao giờ đến nữa.”

Ngàn hạc giấy vẫn không dừng lại như cũ, một trên một dưới bay đi. Lấy một loại tư thái dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào để truy tìm ma vật kia. Dần dần hoàn tooàn đi vào bên trong hắc động.

Ngay sau đó, hắc động bị xe mở tự nhiên dần dần khép kín. Hắc khí xung quanh cũng tùy thời biến mất. Tất cả khôi phục lại như bình thường. Nếu không phải đã thiếu đi một phần lớn các tu sĩ thì mọi người sẽ có cảm giác đây chỉ là một cơn ác mộng.

Cố Trường Thanh ngơ ngác nhìn vào hắc động kia. Miệng cũng há thành hình chữ "O", trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

Tai hạo ngập trời liền được bình ổn như vậy sao?

Ông ấy hơi choáng váng, cảm giác từ địa ngục lên thiên đường này khiến ông ấy mất đi khả năng tư duy trong chốt lát. Quả thật giống như một giấc mơ.

Tần Mạn Vân, Lạc Hoàng và Lạc Thi Vũ vần còn ngồi bệt dưới đất. Bọn họ liếc nhìn nhau. Đều thấy được cực độ khiếp sợ trong mắt đối phương.

Ánh mắt Tần Mạn Vân phức tạp nhìn sợi dây chuyền đã trở nên trống rỗng trên ngực. Trong lòng lập tực cảm thấy vừa sợ hãi vừa may mắn.

Nếu buổi tối hôm đó mình không đánh đàn làm cao nhân vui vẻ thì cao nhân sẽ không là cái ngàn hạc giấy này ưưa cho mình. Như vậy đêm nay chính mình phải chết là điều không thể nghi ngờ!

Quân cờ, khí tử!

Chỉ kém một chữ mà khác nhau như trời với đất!

Thảo nào niềm vui của cao nhân là quân cờ, biểu hiện không hay dó là khí tử!

Tần Mạn Vân đột nhiên lĩnh ngộ càng sâu hơn một tầng.

Nàng nhớ đến sư phụ đã nói: "Thật vinh dự khi cao nhân chọn chúng ta làm quân cờ. Chúng ta phải thể hiện tốt và trở thành quân cờ quan trọng nhất trong tay ngài!"

Lúc đó nàng không thể hiểu được nhưng bây giờ nàng đã hiểu.

Lúc này, Cố Trường Thanh và ba vị trưởng lão khác cùng nhau bước đến bên cạnh Tần Mạn Vân, vô cùng thành khẩn hành lễ nói: "Trên dưới Thanh Vân cốc, cảm tạ ơn cứu mạng của Tần cô nương!”
“Các người không nên cảm tạ ta.” Tần Mạn Vân phục hồi lạitinh thần. lắc đầu nhàn nhạt nói: “Người hẳn là nên cảm tạ cao nhân. Ngươi có biết, ngàn hạc giấy này chỉ là cao nhân tùy tay gấp một chút thứ linh tinh.”

Tùy tay gấp?

Thứ linh tinh?

Cố Trường Thành trợn to hai mắt, khó có thể tin vào tai mình, run giọng nói: "Chuyện này ... là thật sao?"

Tần Mạn Vân nhìn hắn nói: "Ngươi cho rằng ta cần thiết lừa gạt ngươi sao?"

Tê--

Cố Trường Thành hít vào một hơi khí lạnh, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân nổi da gà.

"Này này này ..." Giọng ông ấy run rẩy bị khiếp sợ không nói lên lời.

Tùy tay gấp ra một ngàn con hạc giấy có thể bức lui ma vật, phong ấn quan khẩu Ma giới vậy đây là cảnh giới gì?

Trênthế gian này sao có tehẻ tồn tại nhân vật như thế?

Nếu trước đây ông ấy cho rằng Chu Đại Thành đã cường điệu khi gọi cao nhân là Thánh nhân thì hiện tại như vậy ông ấy không thể nghi ngờ chút nào. Thủ đoạn bậc này nếu không phải Thánh nhân chắc không thể làm được!

Nghe rợn cả người. Khủng bố như vậy!

Mấu chốt là trước đây mình còn hoài nghi thực lực của cao nhân. Hiện tại nghĩ lại cũng thấy lạnh cả sống lưng, toàn thân rùng mình.

Tìm đường chết. Đây tuyệt đối là mình tự tìm đường chết!

Vẻ mặt ông ấy đầy lo lắng, ngay cả hơi thở cũng có chút không đều, có cảm giác vừa bước ra khỏi quỷ môn quan rồi lại vòng trở về.

Căng da đầu, lo lắng hỏi: "Tần cô nương, ngươi cảm thấy... Ta, ta còn có thể cứu sao? Hiện tại làm quân cờ của cao nhân có còn kịp không?”

Tần Mạn Vân lắc đầu: "Không biết, trước tiên đi diệt Liễu gia rồi nói sau.”

Cố Trường Thành liên tục gật đầu: “Nên thế. Nên vây, vì cao nhân bài ưu giải nạn là phúc phận của ta! Chỉ cần có bất luận chuyện gì xảy ra không cần khách khí với ta. Cứ để ta lên trước là được!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương