Chương 142: nhớ hắn, nhớ hắn, nhớ hắn

Trong rừng cây cách đó không xa.

Lão giả mặc trường bào nâu và Lão giả áo xám vẫn trốn ở chỗ tối, chờ thời cơ đến để xem họ có thể kiếm được món hời hay không nhưng mà tram triệu lần không thể ngờ rằng đã nhìn thấy một cảnh tượng kinh người như thế.

Đại não của họ quay cuồng như ở trong mộng.

Nếu ma vật kia làm cho bọn họ kinh hãi muốn chết thì ngàn hạc giấy lại làm cho thế giới quan của bọn họ bị điên đảo. tưởng tượng cũng không dám tưởng tượng.

Cái kia rốt cuộc là thần vật bậc nào? Tiên gia chi vật cũng không thể nghịch thiên như vậy?

Tiên khí?

Dùng giấy gấp ra Tiên khí?

Lão giả mặc trường bào nâu hít vào một hơi khí lạnh, run giọng nói: "Dạ ... Đại Hộ Pháp, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Đại hộ pháp liếc hắn ta một cái: "Ngươi có phải ngu ngốc hay không, việc nà còn cần hỏi sao? Tất nhiên là nắm chặt tất cả thủ đoạn để kết giao rồi! Nhanh chạy theo ta đi thể hiện cho tốt đi!”

Đám người Tần Mạn Vân đang bàn bạc xem nên dung hiệu suất cao như thế nào để diệt Liễu gia, thần sắc đồng thời hơi động, nhìn về phía bóng tối.

Liền thấy lão giả mặc trường bào nâu và lão giả áo xám lần lượt bước ra, trên mặt mang theo nụ cười thân thiện, mở miệng nói: "Đại hộ pháp và nhị hộ pháp của Liễu gia, gặp qua Cố tiền bối.”

“Người nhà họ Liễu?” Lông mày của Cố Trường Thanh nhướng lên một cách rõ ràng, lộ ra thần sắc cổ quái.

"Chuyện vừa xảy ra vừa rồi quả thực là nguy hiểm vạn phần. Hai người chúng ta vừa mới đuổi đến hiện trường, đang chuẩn bị rat ay tương trợ liền thấy được một cảnh tượng mà không dám tưởng tượng như vậy. Thật sự là làm cho người ta kinh ngạc cảm thán!”

Trong giọng nói của đại hộ pháp tràn ngập kinh ngạc và cảm thán, nhìn Tần Mạn Vân nói: “Kiện Thần vật kia của cô nương quả thực làm cho chúng ta được mở rộng tầm mắt. Không biết là nó có lai lịch gì.”

Tần Mạn Vân nhàn nhạt nói: “Là một vị cao nhân tặng cho ta.”

"Ồ? Cao nhân?" Đại hộ pháp hơi kinh hãi, vô cùng hâm mộ nói: “Không thể tượng được cô nương có phúc trạch thâm hậu như thế. Tự nhiên có thể tao ngộ được một vị cao nhân như thế. Thật sự là làm người khác ghen tỵ.”

Tần Mạn Vân bình tĩnh hỏi: "Không biết hai vị đến đây vì chuyện gì?"

Đại hộ pháp nói: "Thật không dám giấu giếm, thiếu chủ của chúng ta ở chỗ này bị kẻ xấu làm hại. Lúc này chúng ta mới cố ý đuổi đến đây. Về chuyện này còn muốn thỉnh Cố cốc chủ có thể hỗ trợ một chút.”

“Ồ?” Khóe miệng của Cố Trường Thanh không khỏi nhếch lên một chút nói: “Chuyện này ta tình cờ biết được, thiếu chủ của các ngươi đã chết.”

"Gì?"

Đại hộ pháp cùng nhị hộ pháp sắc mặt đại biến, trong mắt lóe lên sát khí, âm ngoan nói: “CÒn thỉnh Cố cốc chủ cho chúng ta biết đối phương là ai!”

Cố Trường Thanh hài hước nói: "Ồ, người này tình cờ chính là cao nhân mà các người vừa nói ban nãy. Các ngươi nói có tình cơ hay không?”

Đại hộ pháp và nhị hộ pháp khẽ mở miệng. Đại não ong một tiếng, cứng đờ tại chỗ, không nói ra lời.

Một cỗ hàn ý lạnh thấu tin đột nhiên dâng lên từ bàn chân xông thẳng đến đỉnh đầu bọn họ. Làm cho da đầu bọn họ tê dại, hoảng sợ đến cực hạn.

Liễu Như Sinh sao lại dám làm vậy?

Chỉ cần là một người không có đầu óc ngu xuẩn thì cũng beiét không nên đắc tội với cao nhân như thế!

Thật lâu sau, đại hộ pháp sắc mặt lại biên sđổi. Lúc này mới mạnh mẽ áp xuống sợ hãi trong long, cười trừ một cái rồi nói: “Thật là tình cờ. Aiz xem ra không nói thật là không được rồi. Mới vừa rồi là ta nói hươu nói vượn thôi, mọi người không cần để trong long. Sau đây ta mới nói sự thật.”

Trên mặt hắn ta lộ ra vẻ mặt thở dài, oán hận nói:

"Thực ra Liễu Như Sinh sớm đã không phải thiếu chủ của chúng ta. Hắn phản bội Liễu gia nên sớm đã bị Liễu gia trục xuất khỏi gia môn! Nhưng là vẫn như cũ ngụy trang là người của Liễu gia ở bên ngoài làm xằng làm bậy. Thật sự chính là đáng giận đến cực điểm. Lần này chúng ta đến đây kỳ thật chính là muốn tróc nã hắn. Chết là tốt, chết rất tốt!”

Nhị hộ pháp cũng liên tục gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng là như thế. Nếu không có chuyện gì khác thì chúng ta đi trước. Chư vị không cần tiễn.”

Lời vừa mới nói xong, bọn họ đã quay đầu chuẩn bị chạy đi.

Chẳng qua ngay lập tức, một đạo hỏa xà đã trói chặt bọn họ lại.

Nội tâm hai lão giả lập tức chìm xuống đáy, kinh ngạc tức giận nói: “Cố tiền bối, đây là ý gì?”

Cố Trường Thanh cười nói: "Hai vị, ta không thể không nói. Các người đến quá đúng lúc. Ta đang lo nên làm cách nào có thể đoái công chuộc tội đây. Vậy mà các người liền đưa đến cửa, không cần nhiều lời. Ta trực tiếp tiễn các ngươi lên đường là tốt rồi!”

Hỏa xà đột nhiên bốc cháy, chỉ trong chốc lát, thân ảnh của hai lão giả đã không còn ở đó nữa.

"Cái này coi là chút lợi tức đi."

Cố Trường Thanh thở phào nhẹ nhõm, quay người cung kính cúi đầu về phía Tiên Khách cư thành khẩn nói: "Hành vi ngu ngốc trước đây Trường Thanh cảm thấy vô cùng áy náy và hổ thẹn. Thỉnh cao nhân chờ đợi biểu hiện của ta, để ta lập công chuộc tội!”

Ba vị trưởng lão khác biết rằng cốc chủ nhà mình thực sự đã hành động như vậy, họ sợ hãi đến mức tái mặt.

"Cốc chủ người hồ đồ rồi! Ngươi không phải đang định đem đường đi thu hẹp lại à?"

"Cái này liền chờ cao nhân phân phó đều không dám cự tuyệt. Cốc chủ xem ra trước đây ta đã coi thường ngươi.”

"Liễu gia tác oai tác quái thành thói nên có một kiếp này.”

"Vậy thì còn chờ gì nữa? Tận lực tiêu diệt nhà họ Liễu thôi!"

"Cùng đi, cùng đi!"

……

Ngày hôm sau.

Sắc trời hơi hừng sáng, Lý Niệm Phàm đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, không khỏi nở nụ cười.

"Mưa dường như đã tạnh."

Từ nơi này nhìn lại, toàn bộ thế giới dường như đã được rửa sạch, rực rỡ hẳn lên, vô cùng xinh đẹp.

"Tiểu Đát Kỷ, sáng nay muốn ăn gì? Đồ ăn dường như không nhiều lắm."

“Dơn giản một chút cũng tốt.” Đát Kỷ nhìn Lý Niệm Phàm, cắn môi, uể oải nói: “Thật đáng tiếc Đát Kỷ không thể nấu ăn. Nếu không cũng không cần phiền công tử tự mình làm…”

Lý Niệm Phàm không nhịn được cười: "Không sao cả. Trong nhà không phải còn có Tiểu Bạch sao?"

Hắn không nhịn được cảm thán: “Aiz, những ngày không có Tiểu Bạch, ta nhớ hắn, nhớ hắn, nhớ hắn.”

Hai người chỉ ăn bữa sang đơn giản. Ngoài cửa truyền đến tiếp gõ cửa rất nhẹ.

"Đông, đông, đông."

"Lý công tử có ở đó không?"

Ngay sau đó, giọng nói cung kính của Tần Mạn Vân truyền đến.

"Kẹt."

Lý Niệm Phàm mở cửa, nhìn thấy mọi người ngoài cửa, ngạc nhiên nói: "Là các ngươi sao, sớm như vậy."

Ngoài cửa là Tần Mạn Vân, Lạc Thi Vũ cùng hai tỷ đệ Cố Tử Dao.

Tần Mạn Vân thấp giọng nói: "Lý công tử, mọi chuyện đã bắt đầu kết thúc."

Nàng vẫn có chút thấp thỏm như cũ. Nếu không nhìn thấy bầu trời mưa to đang dần dần có dấu hiệu dừng lại thì nàng tram triệu lần cũng không dám đến quấy rầy Lý Niệm Phàm.

Lý Niệm Phàm sững sờ một lúc, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm: "Thật là làm phiền các ngươi."

Nội tâm Tần Mạn Vân hơi có chút kiên định, vội vàng nói: "Lý công tử, thật ra hai vị này là con trai con gái của cốc chủ Thanh Vân cốc. Việc này vẫn là ít nhiều có bọn họ mới có thể hoàn thành thuận lợi như vậy.”

Lý Niệm Phàm ngạc nhiên nhìn hai tỷ đệ Cố Tử Dao. Tuy rằng đoán được hai người họ lai lịch không nhỏ nhưng cũng không thể ngờ rằng họ vậy mà chính là con của cốc chủ Thanh Vân cốc.

Hóa ra chính mình là đang ôm đùi, cũng không uổng công lần trước ta tỉ mỉ làm bữa cơm sáng kia.

“Cảm ơn rất nhiều!” Lý Niệm Phàm nhìn họ cười mời: “Ăn cơm chưa? Nếu không thì vào trong ngồi, uống chén rượu?”

“Không… không cần.” Cố Tử Dao nuốt nước bọt và gian nan mở miệng từ chối.

Bọn họ lần này phụng mệnh phụ thân đến đây lấy long cao nhân, đoái công chuộc tội. Tuy rằng cao nhân khách khí nhưng bọn họ cũng không dám đến ăn chực.

Nói ra có khả năng ngươi không tin nhưng mà chính miệng ta cự tuyệt cơ hội lần này, có quỷ mới biết ta đã cần bao nhiêu dũng khí.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương