Chương 143: căng da dầu

Tần Mạn Vân sắp xếp lại ngôn ngữ trong đầu, sau đó thận trọng nói: "Lý công tử, Chu lão và Lạc Hoàng còn có chút việc nhỏ cần xử lý. CÓ lẽ chúng ta sẽ phải ở chỗ này thêm một thời gian.”

Lý Niệm Phàm thuận miệng nói: "Chuyện của các ngươi quan trọng, ta không sao cả."

Người ta đã giúp mình một cái ân lớn, đủ nể mặt mình rồi. Để cho chính mình buồn chán thêm thì việc nhỏ này đương nhiên hắn sẽ không để ý.

Sau lần này, ánh mắt Đát Kỷ nhìn mình đã khác biệt. Dường như không chỉ bị mình làm cho rung động mà còn bị hấp dẫn bởi Bá Vương chi khí trên người mình.

Lý Niệm Phàm cảm thấy trong lòng u ám. Vì hồng nhan trút giận, đây là điều mà một nam nhân nên làm.

Tần Mạn Vân thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng khẽ động.

Lý công tử hiển nhiên biết đám người Chu Đại Thành đang đi diệt Liễu gia đi. Cho nên lúc này mới nói chuyện của bọn họ là quan trọng. Đây là nóng lòng không chờ nổi muốn Liễu gia phải chết!

Lý Niệm Phàm lắc đầu và không khỏi lẩm bẩm, "Thật đáng tiếc, nếu biết sớm hơn thì ta đã mang thêm nhiều thạch trái cây đến rồi."

Trong khi nói chuyện, hắn lấy ra một cái lọ nhỏ trong suốt có hình dáng kỳ dị. “Lạch cạch” một tiếng mở một cái nắp nhỏ trên đó ra. Sau đó từ bên trong lấy ra một chút thạch trái cây.

Buổi sáng ăn thạch trái cây cho đớ thèm đã thành thói quen của hắn.

Theo sau sự xuất hiện của thạch trái cây, đám người Tần Mạn Vân rõ ràng cảm giác được độ ấm xung quanh hạ xuống. Dường như có hàn khí thổi vào trên da thịt chính mình.

Hai tỷ đệ Cố Tử Dao đều nhìn đến ngây người. Bên ngoài bọn hộ không có biểu hiện gì nhưng nội tâm thật ra đã nhấc lên sóng to gió lớn.

Nếu ta đoán không lầm, đây chính là dịch huyền băng ngàn năm đúng không?

Đây không phải là sở đặc chỉ Lâm Tiên đạo cung mới có sao?

Nhớ rằằng trăm năm trước chính mình muốn đi cầu, mất một ngày một đêm bọn họ mới keo kiệt bủn xỉn cho mình ba giọt.

Còn không đợi bọn hộ hồi phụclạitinh thần , lại thấy Lý Niệm Phàm đã mở miệng tùy tiện cho huyền băng ngàn năm vào trong miệng. Hơi nhai một chút rồi nuốt đi xuống.

Lý Niệm Phàm không khỏi nhìn mọi người hỏi: "Món thạch trái cây này ăn rất ngon, lạnh lạnh, thanh thanh, hương vị rất vừa miệng. Các ngươi có muốn ăn không?"

Mọi người sửng sốt một chút, sau đó đều không tự chủ được lùi lại một bước, xua tay lắc đầu, nhanh chóng nói: "Lý công tử, không cần, chúng ta vừa ăn điểm tâm, không thể ăn them cái gì khác."

Trái tim họ run lên.

Đây là dịch huyền băng ngàn năm. Chúng ta đương nhiên muốn!

Nhưng mà... Chúng ta làm sao có thể dám nuốt nó như người vậy. Còn không phải sẽ bị đông lạnh thành tảng băng hay sao?

Đồ vật có tốt cũng không có mạng mà dùng nó!

Cô Tử Dao lén liếc nhìn Tần Mạn Vân một cái. Lâm Tiêu đạo cung vì lấy lòng cao nhân đúng là đã bỏ cả vốn gốc.

Nàng đột nhiên có một ý tưởng lóe lên trong đầu. Lúc nãy Lý công tử không phải nói là thạch trái cây mang theo có chút không đủ sao?

Thanh Vân cốc chúng ta mặc dù không có thạch trái cây nhưng mà có đồ vật khác!

Nàng lập tức đè nén cảm xúc, nhanh chóng kìm nén kích động, cung kính mời: "Lý công tử, hiếm khi tới đây, hay là đến Thanh Vân cốc chúng ta ngồi chơi thì sao?"

"Đến Thanh Vân cốc?"

Lý Niệm Phàm lộ ra biểu cảm hứng thú. Chính mình đến Tu Tiên giới đã lâu như vậy rồi còn chưa từng đi qua tông phái tu tiên nào. Cũng không biết bên trong trông như thế nào. Mưa to đã dừng rất thích hợp đi du lịch.

Hắn có chút ý động không nhịn được nói: "Đi Thanh Vân cốc có phiền đến các ngươi không?"

Hai tỷ đệ Cố Tử Dao đang vô cùng thấp thỏm chờ hắn trả lời, ngeh vậy lập tức vui mừng trong lòng, vội vàng nói: “Không phiền, một chút cũng không phiền.”

Thật đúng là hai tỷ đệ hiếu khách.

Lý Niệm Phàm cười nói: "Nếu đã như vậy thì ta đây liền mạo muội tham quan một chút, làm phiền rồi.”

Cố Tử Dao kích động cười nói: "Lý công tử khách khí rồi. Mặc kệ là người giảng giải về Tây Du Ký hay mỹ thực ngời làm ra đều làm chung sta có ấn tượng sâu sắc. Người có thể tới nơi này của chúng ta thì tất nhiên chúng ta phải làm hết lễ nghĩa chủ nhà.”

Lý Niệm Phàm mỉm cười, cùng loại người như thế này kết giao thật thoải mái, chú ý!

Mọi người rời đi Tiên Khách cư, bước vào đài cao.

Sau cơn mưa, hơi thở tươi mới sảng khoái tức khắc ập vào mặt khiến cho Lý Niệm Phàm không thể không hít sâu một hơi. Tâm trạng cũng trở nên cởi mở hơn.

Phóng tầm mắt nhìn xung quanh, cây cối xanh tươi đung đưa theo gió. Trên những chiếc lá còn vương những vệt nước chưa phai, giống như tinh linh nhảy xuống vẽ một vòng cung sáng trong không trung.

Sau cơn mưa những ngọn núi xanh mới, tiết trời đã cuối thu.

Ở kiếp trước, đây chắc chắn là một điểm thu hút khách du lịch năm sao có một không hai.

Hai bên đài cao, những gian hàng đóng cửa do trời mưa đã được sắp xếp lại. Đối diện với bầu không khí tươi mới này, tất cả đều không khỏi nở nụ cười hài lòng.

Đi dọc theo đài cao, Lý Niệm Phàm lúc này mới chú ý đến. Bên trong sơn cốc cách đó không xa, con đường lửa nhỏ đã biến mất tất cả. Bốn lão giả trông coi lúc đầu cũng không thấy. Dường như bởi vì trải qua mưa lớn gột rửa mà ngay cả bùn đất đen nhánh trước kia cũng không còn đen như vậy.

Lý Niệm Phàm không khỏi tò mò hỏi: "Hả? Phong ấn kết thúc rồi sao?"

Cố Tử Vũ xấu hổ nói: "Dạ ... đúng vậy."

Lý Niệm Phàm thuận miệng lẩm bẩm: "Động tĩnh hình như nhỏ hơn so với những gì ta tưởng tượng. Không thể ngờ lại đơn giản như thế.”

Không nghĩ rằng ngoại trừ phần mở đầu có động tĩnh lớn một chút. Vậy mà kết thúc lại bí mật như vậy.

Ban đầu, Lý Niệm Phàm đã mong đợi một đợt cao trào ở cuối cùng nhưng không thể ngờ rằng chỉ có sấm sét lớn và mưa nhỏ, vậy là đã kết thúc.

Còn không có hiệu ứng đặc biệt như kiếp trước.

Nhưng mà lời này nghe vào tai đám người Tần Mạn Vân lại giống như tiếng sấm. Làm cho da đầu bọn họ tê dại, cười khổ liên tục.

Cao nhân chính cao nhân, ma vật của Ma giới cũng đã ra tới còn chê động tĩnh nhỏ. Nếu động tĩnh lớn hơn một chút thì chúng ta tám phần phải chết!

Đúng vậy, cao nhân tiện tay gấp ngàn hạc giấy đã đem trận náo loạn này dẹp yên. Đương nhiên sẽ cảm thấy chuyện nay không đáng nhắc đến, chỉ sợ nếu trời có sập thì mới làm cho hắn có cảm giác đi.

Thế giới của cao nhân quả thực vô cùng đáng sợ.

Họ thậm chí không dám thở mạnh. Như thể không cùng một cấp bậc thì không thể nói chuyện phiếm.

Cố Tử Dao bí mật ra hiệu cho Cố Tử Vũ. Cố Tử Vũ vội vàng hiểu ý, dẫn đầu hướng phía Thanh Vân cốc mà đi.

Cao nhân đến chơi tất nhiên muốn lo liệu mọi chuyện cho tốt. Không thể để cao nhân sinh ra một chút không vui nào. Mặc kệ là hoàn cảnh hay là cách bài trí thì cũng phải điều chỉnh lại. Đặc biệt là những người phục vụ nhất định phải dặn dò cẩn thận. Nếu có một hai tên ngu ngốc không có mắt thì có thể toàn bộ Thanh Vân cốc đều phải chết!

Đây là cơ hội tuyệt vời nhưng cũng kèm theo nguy cơ. Trăm triệu lần không thể qua loa!

Lý Niệm Phàm đi theo bọn họ. Một đường đi thẳng đến ngôi cao bên cạnh.

Cố Tử Dao vẫy tay một cái, trong hư không, một con bạch hạc trắng muốt, vỗ cánh bay tới.

Con bạch hạc này rất lớn, nhìn từ xa trông giống như một đám mây trắng khổng lồ lơ lửng trên không trung. Chỉ cần vỗ nhẹ cánh là nó có thể lướt về phía trước, trông rất vững vàng ngay cả một chút gió cũng không nổi lên. Dừng lại dưới chân mọi người chỉ thấp hơn một bậc so với đài cao.

“Lý công tử, mời.” Cố Tử Dao làm một cử chỉ mời.

Lý Niệm Phàm hít một hơi thật sâu, kéo Đát Kỷ chậm rãi đi lên.

Kỳ thật trong lòng hắn có chút trống rỗng nhưng lúc này đã tới rồi, ngoài mặt chỉ có thể giả bộ bình tĩnh.

Nó giống như đi trên một chiếc tàu lượn siêu tốc, không có đường quay trở lại. Chỉ có thể căng da đầu lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương