Chương 140: Ma vật hiện thế

Cố Trường Thanh rùng mình một cái, khôi phục tinh thần.

Bên trong đồng tử hiện ra một tia hoảng sợ cực độ, đôi mắt hơi trầm xuống, ngnưg giọng nói: “Mọi ngời không cần nhìn vào đôi mắt tà vật kia, cùng ta bày trận!”

Vừa dứt lời, ông ấy đã xông ra ngoài, hai tay bắt pháp quyết. Vẫy tay về phía lá cờ nhỏ màu đổ sậm bị ngã trên mặt đất kia. Giữa hai bên có ánh lửa tương tiếp, lá cờ nhỏ màu đỏ sậm đang ảm đạm không có ánh sáng lập tức khôi phục thần thái, khẽ run lên. Lần thứ hai nhảy vào giữa không trung bên trong.

Hô---

Vô tận ngọn lửa giống như một dòng nước chảy, dung cảm lao về bốn phía hắc khí kia. Con đường lửa trên mặt đất vốn dĩ đã tắt lại một lần nữa thắp lên.

Nhưng mà đối mặt với vô tận hắc khí thì ngọn lửa kia có vẻ quá mức nhỏ bé. Nhỏ bé như ánh nến không đáng kể, ở trong gió lay động, tùy thời đềều có tehẻ bị dập tắt.

“Xuy---“

Bên trong sơn cốc lại truyền đến một tiếng giòn vang. Sau đó dùng mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ biến đổi của trung tâm của cái hắc động kia rất lớn!

Đồ vật bên trong đã lộ ra một nửa chân dung, bốn con mắt nhìn mọi người chăm chú giống như nhìn tử vong. Làm cho sau lưng mọi người có một cảm giác sởn tóc gáy.

Mọi người chỉ dám nhìn lướt qua, vội vàng thu hồi ánh mắt.

Đôi mắt kia có năng lực mê hoặc tinh thần!

Tuy rằng chỉ là một cái nhìn thoáng qua nhưng bọn họ đã vô cùng chắc chắn, thứ này có bề ngoài cùng với pho tượng mà ma nhân kia cầm trong tay lúc nãy giống nhau như đúc!

Đây có phải là ... ma vật được triệu hồi ra từ Ma giới?

Đám ma nhân này tự biết không thể phá Khai Phong ấn từ bên ngoài nên không biết đã thi triển thủ đoạn gì. Vậy mà có thể đem ma vật  gọi ra, từ bên trong tránh thoát phong ấn?

Bọn họ không dám tưởng tượng, chỉ cảm thấy da đầu của chính mình đều sắp bị tạc vỡ. Bởi vì sợ hãi mà toàn thân rẩy.

Nếu thực sự là ma vật của Ma giới thì trừ khi là tiên nhân hạ phàm. Nếu không thì toàn bộ Tu Tiên giới liền xong rồi!

Không cần suy nghĩ, bọn họ đồng thời tooàn lực vận chuyển linh lực toàn thân, hướng về phía đại trận của Cố Trường Thanh kia điên cuồng tuôn ra.

Trong nháy mắt, trên trăm tên tu sĩ huyền phù giữa không đều đồng loạt động thủ. Linh lực giống như trăm sông đổ về một biển, hội tụ với đại trận bên trong.

Ngọn lửa của lá cờ nhỏ màu đỏ sậm lập tức được thiêu đốt mạnh mẽ. Thậm chí bắt đầu hướng một chút về phía vị trí trung tâm của sơn cốc.

Ở vị trí hơn trăm dặm cách Thanh Vân cốc.

Hai đạo ánh sáng đang vội vã phóng đến. Đó đúng là hai lão giả có khuôn mặt thon gầy. Một người mặc trường bào màu nâu, một người mặc áo màu xám. Trên mặt đều mang theo một tia nôn nóng cùng âm lệ.

Lão giả mặc trường bào màu nâu trầm giọng nói: “Có hậu nhân truyền đến truyền âm phù sao?”

Lão giả áo xám lắc đầu, sắc mặt trầm như nước, thanh âm khàn khàn nói: “Nhìn từ ngọc giản truyền tin thì hộ vệ bên người thiếu chủ tám phần đã toàn bộ thân tử đạo tiêu!”

Khóe mắt lão giả mặc trường bào màu nâu khẽ nhíu, trong mắt tràn ngập vẻ tàn nhẫn: “Rốt cuộc là ai không biết sống chết như vậy? Dám ngang nhiên xuống tay đối với thiếu chủ. Bắt nạt Liễu gia chúng ta sao?”

"Chỉ cần ngưười đó không phải là kẻ điên thì cũng không dám giết thiếu chủ. Nhưng mặc kệ là ai, trừu hồn luyện phách cũng không đủ để bình ổn lửa giận của Liễu gia chúng ta!”

Đúng lúc này trong lòng bọn họ có cảm giác lạ. Đồng thời ngừng giữa không trung, kinh nghi bất định nhìn về phía chân trời nơi xa.

Mặc dù lúc này đã là đêm khuya nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng. Nơi xa đó có hắc ám nồng đậm, tựa như bị một đoàn hắc sở cực đoan bao phủ.

Lão giả áo xám hít sâu một hơi, nhíu mày kinh ngạc nói: “Hơi thỏ thật quỷ dị, hình như là phương hướng Thanh Vân cốc! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

"Nghĩ đến biến cố xuất hiện tại đại điển Khóa ma của Thanh Vân cốc, ha ha. Xem ra ngay cả ông trời cũng giúp chúng ta. Đây đúng là cho chúng ta cơ hội! Lão giả mặc trường bào nâu vuốt râu, lộ ra một nụ cười âm hiểm cao thâm khó đoán.

“Đại hộ pháp, chỉ giáo cho?”

Lão giả mặc trường bào nâu không khỏi lắc đầu: “Ngươi nha. Sống hơn hai nghìn năm, bí mật giúp Liễu gia chúng ta quật khởi mà ngươi còn không hiểu được?”

Lão giả áo xám lập tức khiêm tốn nói: "Còn xin đại hộ pháp dạy cho ta."

“Quên đi. Ta đây sẽ dạy ccho ngươi.” Đại hộ pháp hơi hơi mỉm cười: “ngươi phải biết rằng, những nơi khác càng hônc loạn thì chúng ta mới càng có cơ hội! Từ xưa đến nay, một khi phát sinh chuyện lớn tự nhiên sẽ có hủy diệt cùng tân sinh. Tại mỗi loại thời điểm này, chúng ta chỉ cần tự lo thân mình, bình thường có thể ở giữa hủy diệt nhặt được món hời!”

“Lấy sự tình của Thanh Vân cốc đã xảy ra làm ví dụ. Nếu hiện tại chúng ta chạy đến nơi mà Thanh Vân cốc kia không còn tồn tại nữa thì toàn bộ đồ vật ở đó đều thuộc về chúng ta! Mà nếu Thanh Vân cốc muốn chúng ta ra tay hỗ trợ thì chúng ta có thể sử dụng công phu sư tử ngoạm! Nếu sự tình Thanh Vân cốc tạm thời không lớn lắm thì chúng ta có thể lén lút ở bên cạnh làm cho sự tình càng lớn hơn. Sau đó lại dựa trên hai điểm trước mà làm!”

“Ngươi… học được chưa?"

Lão giả áo xám lập tức biểu lộ ra thần sắc bừng tỉnh, bôih phục liên tục: “Không hổ là đại pháp, sâu sắc. Quá sâu sắc!”

"Hahaha, nếu không thì sao ta lại là đại hộ pháp mà không phải là ngươi. Nhớ kỹ. Những thứ ngươi cần học còn rất nhiều.”

Đại hộ pháp đắc ý cười, nói tiếp: “Nếu như Thanh Vân cốc cầu xin chúng ta ra tay thì chúng ta có thể đưa ra điều kiện. Đến lúc đó bắt bọn họ giúp chúng ta phong tỏa toàn bộ Thanh Vân cốc. Như vậy tất nhiên sẽ tìm ra đám người làm tổn thương thiếu chủ. Đem bọn chúng băm thây vạn đoạn!”

"Diệu kế, diệu kế!”

Ngay lập tức, hai người khống chế độn quang. Cười nham hiểm hướng về phía Thanh Vân cốc đi.

Bên trong Thanh Vân cốc, hắc khí đã ngập trời. Gần như ngưng tụ thành một vách tường màu đen nhánh. Đem nơi đây ngăn cách thành kết giới. Hắc khí này tràn ngập không trung một mảnh quỷ dị lạnh lẽo, có thể thẩm thấu vào xương cốt mỗi người.

Phần lớn các tu sĩ đã ở giai đoạn cường loát chi mạt, một bộ phận đã có bộ dáng lung lay sắp đổ.

Ngay cả Cố Trường Thanh cũng đã đầy đầu mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, nội tâm dường như cũng chìm dần vào đáy cốc.

Đối với hắc động bên trong sơn cốc kia, lần thứ hai khếch trương ba phần. Thân thể của ma vật đã có thể nhìn xuyên thấu qua hắc động. Bốn con mắt không ngừng chớp mở liên tục. Dường như dã thú đang rình mồi.

Đúng lúc này, đôi mắt nó đột nhiên nhìn về pgiá một vị trưởng lão của Thanh Vân cốc. Bốn con mắt ở giữa đồng thời lập lòe ô quang quỷ dị. Vô tận hắc khí cũng hội tụ lại hướng về phía trưởng lão kia.

Lúc đầu, trưởng lão kia sắc mặt đại biến. Nhưng còn chưa kịp phản kháng, cả người liền giống như mất hồn, cơ thể chủ động hướng về phía ma vật bay đi.

Khi ma vật kia mở miệng, trên dưới hai hàm che kín răng nanh nhỏ vụn rậm rạp. Chỉ nhìn thôi đã khiến da đầu người ta tê dại. Nhưng mà trưởng lão kia lại tự nhiên chủ động bay vào trong miệng ma vật như vậy.

“Răng rắc!”

Miệng ma vật đóng mở lại, phát ra âm thanh nhai nuốt, khiến mọi người lông tóc dựng ngược.

Trong chốc lát, một cỗ hàn ý lạnh thấu tim từ đáy lòng mọi người lan khắp toàn thân. Nỗi sợ hãi to lớn ngập trời bao phủ khắp nơi. Khiến cho máu của bọn họ dường như cũng đông thành băng!

Đó chính là trưởng lão Thanh Vân cốc. Tu sĩ Độ Kiếp kỳ chính thống. Cứ như vậy không kịp phản kháng đã bị ma vật kia ăn thịt?

Họ trơ mắt đứng nhìn tất cả những thứ này. Lực tác động có thể tưởng tượng được. Đầu óc gần như bị nổ tung. Khiếp sợ đến mức không thể thêm được nữa!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương