Lúc này, hai người chuẩn bị đi trộm xác, đều giật mình chấn hãi, vì họ thấy khe hở giữa ba tấm đá, không có chút cỏ dại nào mọc, bùn đất rất mềm.

Hạ táng đã hơn một năm, khe hở giữa hai tảng đá chắc phải đầy cỏ dại mới đúng.

Ngoài khe ở ở giữa ra, còn khe hai bên đều mọc đầy cỏ. Tình hình này, vừa nhìn là biết đã có người chuyển động ba tấm đá này.

Dưới tấm đá ở giữa, chính là vị trí quan tài. Mục đích dời tảng đá này là gì, đã quá rõ ràng!

Nguyên Chấn Hiệp và Thiết Nam nhìn nhau, qua một lát, Nguyên Chấn Hiệp mới nói: “Xem ra, chúng ta đã đến muộn, có người…”

Anh ta nói nửa câu đã không nói tiếp,  nuốt nước bọt vào. Không phải vì kinh hãi, mà là vì có cảm giác ngụy dị: Họ đến là vì để trộm di thể tiến sĩ, người khác đến, mục đích là gì? Di thể của tiến si, ngoài họ ra, chắc không có ích gì với người khác!

Đã nghĩ đến điểm này, họ cũng cùng nghĩ đến một điểm khác: Là hung thủ! Là một trong các động cơ giết Ngũ Lang họ đã đặt giả thuyết! Nếu đúng là Ngũ Lang phát hiện ra X Quang phần đầu tiến sĩ có bí mật gì đó, vậy hung thủ sẽ không để bí mật này bị lộ ra, có động cơ giết người.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Suy đoán này có nhiều nhân tố không khả năng đã phủ động. Trong đó có nhân tố đơn giản nhất, hung thủ cần phải có mặt tại hiện trường, và lúc đó, trong phòng chỉ có một người chết.

Và bây giờ, mộ tiến sĩ bị người khác động. Có phải là người muốn giữ bí mật, và cũng như họ, nghĩ đến tấm X Quang dã không còn, nhưng có thể tìm câu trả lời từ thi thể, nên ra tay trước một bước?

Đây là cách nghĩ chung của hai người, và Nguyên Chấn Hiệp còn có ý nghĩ táo bạo hơn. Anh ta từng nói đùa với Ngũ Lang, tiến sĩ từng bị chôn dưới đất vài tiếng mà còn sống, có khả năng trong quan tài ông ta cũng… vậy, có phải là ông ta đã đẩy tấm đá rồi “ra ngoài”?

Nghĩ đến đây, Nguyên Chấn Hiệp cảm thấy ớn lạnh. Thiết Nam cầm tay nói: “Bắt đầu nào!”

Nguyên Chấn Hiệp không nói gì thêm, hai người hợp lực, mau chóng đẩy tấm đá ra. Ba tấm đá được nhấc lên, bùn đất ẩm thấp, họ đào rất cẩn trọng, đắp thành một đống để dễ dàng đắp lại khi xong việc. Đào khoảng nửa tiếng, đã đến nắp quan tài. Mười phút sau thì cả nắp quan tài đã lộ rõ dưới ánh trăng. Hai người nhảy xuống, dạt bùn đất, sờ vào con ốc trên quan tài.

Họ định dùng công cụ mới mở được ốc, nhưng khi sờ vào thì ốc đã lỏng, không hề giống quan tài đã chôn được một năm.

Nguyên Chấn Hiệp hít một hơi, nói thầm: “Xem ra hình như vừa được khai quan!”

Thiết Nam đằng hắng, xem như là câu trả lời. Vì ốc vít đã lỏng, hai người mau chóng mở ra. Sự tình đến nước này, chỉ cần hợp lực nhấc lên, nắp quan sẽ bật ra, nhưng hai người họ lúc này như mất sạch sự dũng cảm.

Thiết Nam chợt hỏi: “Theo cậu thấy, người nào đến mở nắp quan tài?”

Nguyên Chấn Hiệp cười khổ: “Bây giờ… không phải là lúc thích hợp thảo luận vấn đề này!”

Thiết Nam nhìn nắp quan tài, miệng đọc vài câu mong tiến sĩ bỏ qua cho việc họ kinh động di thể.

Nguyên Chấn Hiếp lấy hét gan dạ nói lớn: “Bắt đầu nào!” Nhưng bản thân thì tim đập mạnh, hai tay cũng không tự chủ run lên.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Thiết Nam ra sức mạnh, thể hiện quyết tâm. Đã đào được quan tài, không lí gì bỏ cuộc, hai người sắp mép nắp quan, đẩy nắp quan qua một bên.

Nắp quan sau khi mở, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hai người, không thấy xác tiến sĩ đầu tiên, mà chỉ thấy tấm vải trắng dùng che thi thể. Thiết Nam nhìn Nguyên Chấn Hiệp, Nguyên Chấn Hiệp nói: “Không có tấm vải trắng này, tôi chính mắt thấy tiến sĩ liệm, không có tấm vải lụa trắng này!”

Nắp quan đã được mở, mở tấm lụa trắng ra là một chuyện quá dễ dàng. Hai người họ, cũng đã nắm một góc tấm lụa, nhưng cảm giác như nặng ngàn cân. Không khí đúng là quá ngụy dị. Thiết Nam lên tiếng: “Tôi thấy… thôi bỏ đi!”

Chuyện này Nguyên Chấn Hiệp đề nghị và hối thúc làm, nhưng lúc này, anh ta không nghĩ nhiều, đồng ý đề nghị của Thiết Nam: “Bỏ đi vậy!”

Khi hai người đồng ý bỏ cuộc, như trút bỏ tảng đá nặng trong lòng, động tác đã nhanh hơn, cùng khiêng nắp quan lên chuẩn bị đóng lại. Nếu đóng nắp quan, họ chỉ cần khoảng 20 phút, là lắp lại đất, tấm đá, khôi phục mọi thứ lại nguyên trạng. Nhưng lúc này, một chân của Nguyên Chấn Hiệp đạp lên quan tài, có lẽ vì nhấc nắp quan lên cao, tay chịu trọng lực, làm mất trọng tâm mà trượt ngã vào quan tài.

Nguyên Chấn Hiệp “A” lên một tiếng, vị trí chân đạp vào là phần đầu của người chết. Đạp thế thì người chết không tổn thất gì, nhưng với Nguyên Chấn Hiệp thì chẳng tốt lành gì. Nhưng Nguyên Chấn Hiệp không khựng lại được, không chỉ đạp xuống mà còn đạp rất mạnh. Sau đó sững sờ cả người ra! Tấm vải trắng lõm xuống, không có đầu nào cả, Nguyên Chấn Hiệp đạp thẳng đáy quan tài.

Không chỉ mỗi Nguyên Chấn Hiệp sững sờ, mà Thiết Nam đứng cạnh cũng nhìn ra điều này. Hai người không tự chủ được, cảm thấy run người.

Họ không biết run rẩy bao lâu, nắp quan tài khá nặng, hai người cũng không thấy mỏi, vì cả người đều cứng đờ. Nguyên Chấn Hiệp lên tiếng trước: “Đầu của thi thể… hình như không ở vị trí vốn có.”

Khó khăn lắm anh ta mới nó ra được câu nói đáng sợ này. Trong tình hình này nếu nói “Đầu không thấy đâu nữa, e là cả anh ta cũng không chịu nổi.

Thiết Nam nói: “Có lẽ là xác rút ngắn lại. Vì thế mà cậu…”

Thiết Nam nói một nửa rồi khựng lại, vì cả bản thân ông ta cũng thấy là không tin được.

Trong lúc này hai người họ có cùng quyết định, dời nắp quan qua một bên, Nguyên Chấn Hiệp thu chân lại.

Vốn là họ đã chuẩn bị bỏ cuộc, không hứng thú với thi thể của tiến sĩ nữa. Nhưng lúc này, họ bỏ cũng không được. Vì trong tình hình này, xác trong quan tài không còn đầu, sẽ đeo bám theo họ cả đời, chi bằng dù tình hình có kinh hãi thế nào cũng phải làm rõ.

Vừa đặt nắp quan xuống, họ không còn do dự, mở tấm vải trắng lên. Khi vải trắng được lật lên, Thiết Nam và Nguyên Chấn Hiệp suýt nữa ngất đi. Họ muốn dời tầm mắt đi nhưng không được, chỉ chăm chăm nhìn vào trong quan tài, xác của tiến sĩ Khinh Kiến.

Đáng sợ đến mức mỗi tế bào đều cứng lại, mỗi giọt máu đều đông. Họ thấy xác tiến sĩ Khinh Kiến, mặc lễ phục lúc liệm, nằm trong quan tài, nhưng phần đầu, từ miệng trở lên, thì không còn nữa!

Là một sinh viên y khoa ba năm ba, và một cảnh sát có kinh nghiệm, hai người Nguyên Chấn Hiệp và Thiết Nam, vừa nhìn đã thấy, phần đầu của tiến sĩ Khinh Kiến, bị ai đó dùng công cụ không được sắc bén, thô bạo cắt đi. Có thể nói là chặt rất mạnh tay!

Trong quan tài chỉ còn xác không đầu! Không chỉ vậy, xác không đầu còn rất kinh hoàng, từ phần miệng trở xuống vẫn còn, còn hơn nửa đầu thì không thấy nữa!

Hai người họ không biết là ai, phát ra tiếng la kinh hoàng, hình như là truyền đến từ một nơi khá xa. Hai người họ ngã ra sau, lưng chạm phải bùn đất, tấm vải trắng trong tay rơi xuống, che lại xác tiến sĩ.

Hai người thở hổn hển, quay nhìn nhau, không còn dũng cảm nhìn tiếp nữa. Tình cảnh này đúng là quá kinh hãi! Chính lúc này, có hai luồng ánh sáng mạnh từ xa chiếu thẳng về phía họ.

Ánh trăng tuy khá sáng, nhưng gặp phải luồng sáng mạnh chiếu thẳng, hai người lấy tay che mắt. Thì ra là đèn của một chiếc otô đang soi thẳng mặt, có giọng của một cô gái vang lên: “Hai người, đứng im không được cử động!”

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương