Nguyên Chấn Hiệp cười khổ: “Anh là cảnh sát, đuổi theo hung thủ, anh có cách của anh. Nhưng cách của tôi khác anh, tôi muốn điều tra lại từ đầu!”

Thiết Nam vẫn chưa hiểu, Nguyên Chấn Hiệp nói thế là ý gì, anh ta chớp mắt, đốt một điếu thuốc, đặt xuống lại  đốt điếu khác. Ngueyen Chấn Hiệp lúc này, giữ tay ông ta nói: “Suy đoán của chúng ta lúc nãy, có thể thành lập. Cũng tức là, sự tình là vì tấm X Quang mất tích mà có!”

Thiết Nam gật đầu, tỏ vẻ đồng tình. Nguyên Chấn Hiệp nói rất nhỏ: “Khẳng định đây là nguyên nhân chính cái chết của Ngũ Lang, và cần tìm tấm X Quang nó. Rốt cuộc có gì mà làm Ngũ Lang phải la lớn”

Thiết Nam lại gật đầu. Nguyên Chấn Hiệp cười nói: “Cứ như là tìm cách giải phương trình, trước hết giả thuyết những gì chúng ta chưa biết, đó chính là tấm X Quang phần đầu.

Thiết Nam đã không nhẫn nại nữa: “Cậu nosidid nói lại cũng vô ích. Phòng đã kiểm tra đầy đủ, tấm X Quang không phải là vật nhỏ khó tìm. Nếu có thì nhất định còn ở đó, không thì hung thủ đã mang đi!”

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Nguyên Chấn Hiệp nói: “Đây là luận điểm của tôi, tấm ảnh đã mất, cũng không có một tấm ảnh khác. Vì thế lúc chụp, vốn là để tham khảo chúng, nhưng sau khi chụp, không ai xem qua…” Anh ta nói đến đây, dừng lại một lát, giọng điệu trở nên bí ẩn: “Nhưng, vật gốc vẫn còn!”

Thiết Nam giật mình, điếu thuốc suýt nữa rơi xuống. Anh ta nhìn Nguyên Chấn Hiệp, như đang tìm ý nghĩa thật sự của câu nói. Sau đó anh ta hít một hơi dài nói: “Vật gốc là di thể của tiến sĩ Khinh Kiến!”

Nguyên Chấn Hiệp nói: “Phải, muốn biết cái gì đã làm Ngũ Lang phải gọi lớn tên tôi, muốn biết Ngũ Lang phát hiện gì từ tấm X Quang, không cần động não, chỉ cần đào di thể tiến sĩ Khinh Kiến lên…” Anh ta còn chưa nói xong, Thiết Nam dã la lớn: “Câm miệng!”

Thiết Nam có vẻ không tự chủ, lặp lại lần nữa: “Câm miệng! Cậm đi được rồi, cảnh sát sẽ tiến hành điều tra!”

Nguyên Chấn Hiệp không nói gì, quay người đi, đến cửa mới nói: “Nếu ông điều tra không có tiến triển, không ngại suy nghĩ đề nghị của tôi!”

Thiết Nam phất tay, như không muốn nghe Nguyên Chấn Hiệp. Nguyên Chấn Hiệp nói: “Suy nghĩ của tôi, nghe qua có vẻ ngông cuồng, nhưng đó là thực tế nhất!”

Thiết Nam quay người đi, không nhìn Nguyên Chấn Hiệp nữa, Nguyên Chấn Hiệp nhúng vai, rời khỏi sở cảnh sát. Một mình anh ta bước chậm rãi, vẫn chưa hiểu tại sao Thiết Nam không chấp nhận đề nghị của mình. Đây là cách trực tiếp nhất, làm rõ việc Ngũ Lang tại sao khi xem tấm X Quang, bất thình lình phát ra tiếng la lớn.

Thiết Nam thật ra cũng biết đó là cách trực tiếp nhất. Nhưng chỉ là suy đoán, với địa vị của tiến sĩ Khinh Kiến, đào di thể lên, đề nghị này nếu đưa lên cấp trên, e là ngày mai sẽ trở thành một viên cảnh sát bình thường!
Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Vì thế phản ứng tự nhiên của Thiết Nam, là từ chối ngay đề nghị của Nguyên Chấn Hiệp, và đồng thời, ông ta cũng biết nhược điểm tính cách của mình, Nguyên Chấn Hiệp nếu còn nói nữa, ông ta không chừng sẽ chấp nhận, đó là lý do ông ta đuổi Nguyên Chấn Hiệp đi.

Sau khi Nguyên Chấn Hiệp đã đi, ông ta ngồi xuống, suy nghĩ nguyên nhân cái chết bí ẩn của Ngũ Lang. Đây là vụ án mưu sát bất hường, từ dấu vết để lại, có vẻ như là mưu sát không phải sức người làm được.

Và, động cơ mưu sát là gì? Thiết Nam chìm trong suy nghĩ, nhưng không có kết luận.

Nguyên Chấn Hiệp nằm trong phòng ký túc xá. Sau khi án mạng xảy ra, nhiều bạn học nhát gan, không dám về ký túc xá, và phòng của Nguyên Chấn Hiệp, chỉ còn lại một mình anh ta. Anh ta nhìn giường của Ngũ Lang, lòng đau đớn khôn tả. Anh ta đang nghĩ đến tình hình lúc Ngũ Lang bị hại, kết quả là đồng ý với kết luận của Thiết Nam. Có vẻ đây là mưu sát không phải sức người làm được. Cái chết của Ngũ Lang, nhất định có ẩn chứa bí mật gì rất lớn, và bắt đầu bí mật này, là tấm X Quang bị mất!

Vài ngày sau, vào một giờ nhất định, Nguyên Chấn Hiệp đều gọi cho Thiết Nam, hỏi ông ta tiến độ điều tra, cuối cùng, đề xuất kiến nghị của mình. Vào ngày thứ mười lăm, đề nghị đã đánh động Thiết Nam.

Là một viên cảnh sát, Thiết Nam biết nếu đề xuất lên trên, phải công khai việc đào xác tiến sĩ Khinh Kiến là không có hi vọng. Vì thế ông ta đồng ý với Nguyên Chấn Hiệp lén đi đào xác tiến sĩ Khinh Kiến.

Đề nghị đào xác Khinh Kiến là một chuyện, làm thật thì lại là chuyện khác. Nguyên Chấn Hiệp được Thiết Nam cho phép, lòng càng căng thẳng, cả một chiều, ngồi trong thư viện, đọc sách liên quan pháp luật, xem tự đào xác nếu bị phát hiện, sẽ phạm tội gì. Anh ta phát hiện bản thân không sao, nhưng Thiết Nam là cảnh sát, bị phát hiện sẽ có rắc rối lớn.

Nguyên Chấn Hiệp nhiều lần muốn bỏ cuộc, có lẽ bản thân nên làm một mình, nhưng ngược lại Thiết Nam cự tuyệt. Thiết Nam nói: “Đã khẳng định làm, mới điều tra ra sự thật, vậy cứ làm không cần do dự!”

Nguyên Chấn Hiệp lại không cách nào bỏ cuộc được, Thiết Nam nói sẽ chuẩn bị mọi công cụ, và họ vào tối nay, sẽ đi đào mộ phần tiến sĩ Khinh Kiến.

Việc đào di thể Kinh Kiến, Nguyên Chấn Hiệp đã có nguyện vọng này từ lâu. Mục đích ban đầu là muốn nghiên cứu, tại sao Kinh Kiến bị chôn dưới đất vài tiếng mà không chết? Dù là cá, ở dưới đất ẩm ướt cũng không thở được.

Có phải vì nguyện vọng bí mật này của mình, mới đề nghị Thiết Nam đi đào mộ? Nguyên Chấn Hiệp tự hỏi mình. Là vì nếu nói điều này với Thiết Nam, điểm xuất phát có hơi thấp hèn. Nhưng cuối cùng câu trả lời là không, thật sự là vì nguyên nhân cái chết của Ngũ Lang!

Thời gian hẹn đã đến. Anh ta xuống giường, đến trước giường của Ngũ Lang, đọc lâm râm vài câu, hi vọng Ngũ Lang sau khi mất, sẽ dùng sức mạnh nào đó, để cho anh ta tìm được nguyên nhân cái chết. Đi đào mộ, một việc làm bí ẩn và có cảm giác tội lỗi, dù là Nguyên Chấn Hiệp luôn nhận mình là nhà khoa học, cũng cần sự ủng hộ về mặt tâm linh.

Sau đó, anh ta rời khòng, đi qua hành lang, nhẹ nhàng mở cửa, tránh kinh động người khác. Mau chóng chạy đến khoảng đất trống, bò sát tường, đợi ở điểm hẹn. Anh ta đợi chưa đến năm phút, thấy một xe otô chạy đến và dừng lại, người lái xe là Thiết Nam.

Nguyên Chấn Hiệp lên xe, ngồi cạnh Thiết Nam, hai người nhìn nhau, không nói gì. Sau đó cùng mở miệng: “Nếu như muốn rút lui…”

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Họ nói được một nửa là im lặng, hai người đều nghĩ đường lui cho nhau, vậy tức là bản thân không hề có ý rút lui.

Thiết Nam lái xe, xe otô này khá cũ, trong lúc xe chạy, nghe rõ âm thanh từ xe cũ phát ra.

Vị trí mộ phần, Nguyên Chấn Hiệp biết rõ. Một năm trước anh ta là một trong số các đại diện học sinh đi đưa tang. Một tháng trước anh ta còn đến dâng hoa.

Sau ba giờ chạy xe, đã đến mộ phần đúng ba giờ sáng. Kế hoạch ban đầu của họ, là đào một tiếng là lấy được xác, đưa xác về, chụp X Quang, tối hôm sau đưa trở lại. Chỉ cần mọi việc thuận lợi, sẽ không có ai biết, tấm X Quang phần đầu của Khinh Kiến, rốt cuộc có điểm gì làm Ngũ Lang giật mình.

Ba giờ sáng, ở mộ phần vắng vẻ, im lìm vắng lặng, không khí ngụy dị khó tả. Xe dừng cách mộ 200 mét, Thiết Nam mở rương hành lí, lấy một số công cụ: “Tôi không có kinh nghiệm trộm xác, cậu có không?”

Nguyên Chấn Hiệp cười khổ: “Tôi cũng không, chỉ nghe nói, trước đây các sinh viên trường y, vì không đủ xác để phẫu thuật, họ cũng đi trộm xác về. Nhưng đối tượng trộm, là những mộ hoang.”

Thiết Nam hừ một tiếng nói: “Đừng nói xác của tiến sĩ được chôn trong Kim Tự Tháp kiên cố đấy!”

Nguyên Chấn Hiệp nói: “Không, không! Tôi nhìn thấy ông ta hạ táng, chỉ có hai tấm đá lớn, đào khoảng một mét là thấy quan tài.”

Lòng căng thẳng, Nguyên Chấn Hiệp kẹp xẻng dưới nách, trong lúc đi lại nói với Thiết Nam: “Anh có biết không? Tiến sĩ không phải lần được bị chôn dưới đất!”

Thiết Nam lúc này không hiểu Nguyên Chấn Hiệp nói là có ý gì.

Họ cầm công cụ đến phạm vi mộ phần, vì hồi họp, Thiết Nam không hỏi nữa. Họ có mang đèn pin, nhưng không dám bật. Mộ phần không ai canh giữ, nhưng họ sợ người đi đường gần đó đi qua nhìn thấy.

May mà trăng còn sáng, không lâu sau, họ đã đến trước mộ phần Khinh Kiến. Kinh Kiến lúc sống rát hiển hách, nhưng mộ lại đơn giản. Đào xác phi pháp làm hai người rất căng thẳng, và không dám nói chuyện. Đến trước một, Nguyên Chấn Hiệp lạy một cái, Thiết Nam nhìn mộ phần, sau đó ngẩng đầu lên, nét mặt rất kinh hãi.

Nguyên Chấn Hiệp nhìn mộ cũng sững người ra.

Mộ của tiến sĩ Khinh Kiến, không nhô cao, mà chôn như kiểu Tây. Tất cả mộ ở đây đều như thế. Mỗi một mộ là một tấm đá có diện tích một mét vuông. Sau tấm dá là một đá hoa cương hình vuông, phần giữa nhô lên cao 150 cm, có khắc ly lịch đơn giản của tiến sĩ Khinh Kiến. Trên dòng chữ là ảnh của tiến sĩ, Ảnh được khảm sâu vào đá. Đây chỉ là một ngôi mộ bình thường, không có gì đặc biệt.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương