Hai người đều thấy rõ, sau tiếng la lớn, cửa xe mở ra, có một cô gái bước xuống. Vì ánh sáng mạnh chiếu thẳng, nên họ chỉ thấy cô gái này rất cao, dáng thon thả, hình như là để tóc dài, ngoài ra thì không nhìn rõ gì khác.

Nguyên Chấn Hiệp và Thiết Nam đều cười khổ, họ vừa thấy tình hình đáng sợ trong quan tài, bây giờ, lại bị xem như là trộm mộ. Thiết Nam phản ứng khá nhanh, tay che ánh mắt lại nói: “Đừng hiểu lầm, tôi là cảnh sát!”

Cô gái như sững người ra, bước tới trước, một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Anh là cảnh sát? Lấy thẻ ra đây!”

Thiết Nam thở một hơi dài, đặt tay xuống, cô gái không có vẻ gì là dùng vũ khí uy hiếp, nên anh ta không lý do gì nghe lệnh. Sau khi đặt tay xuống, anh ta lấy thẻ ra nói: “Đây là thẻ của tôi, chúng tôi đang… làm nhiệm vụ, cô tắt đèn xe trước đi!”

Anh ta vừ nói, vừa đào đất nhảy ra, tiến về phía cô gái. Nguyên Chấn Hiệp cũng có hành động tương tự, nhưng trước khi nhảy lên, đã đậy nắp quan lại. Và khi nhảy ra khỏi hố, đã nghe cô gái nói: “Xin lỗi, thì ra anh đúng là cảnh sát, tôi còn tưởng anh là trộm mộ!”

Anh ta cũng nghe Thiết Nam trả lời: “Dám hỏi vào giờ này, cô đến nghĩa trang để làm gì?”

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Nguyên Chấn Hiệp đã lên khỏi hố, cũng đã ra khỏi phạm vi ánh đèn, anh ta cũng đã nhìn rõ hình dáng của cô gái xuất hiện đột ngột này. Đó là một cô gái trẻ tuổi nhìn rất hiện đại, khoảng hai hai hai ba tuổi, tóc dài chấm hông, quần áo thời trang, dáng rất đẹp, da xám chắc khỏe, tròng mắt to. Miệng hơi rộng một chút, nhưng nhìn môi là biết cá tính rất mạnh, mũi rất cao, mặt đang lộ vẻ đau buồn và lo lắng.

Cô ta lúc này trả lời Thiết Nam: “Tôi đến đặt hoa trước mộ cha!” Ánh mắt cô ta tỏ vẻ ngờ vực: “Cảnh sát nửa đêm đến khai quan, chấp hành nhiệm vụ?”

Thiết Nam ít nhiều hơi lúng túng, nhưng anh ta không muốn nói nhiều, lạnh lùng trả lời: “Đây là chuyện của cảnh sát!”

Nói xong, anh ta quay người, ra hiệu cho Nguyên Chấn Hiệp. Nguyên Chiến Hiệp hiểu ý, cũng hi vọng chuyện này mau chóng kết thúc, lập tức cầm lấy xẻng lên.

Thiết Nam cũng cầm xẻng, hai người lắp lại đất cát một cách nhanh nhất có thể. Lúc này, hai người đều nghĩ đến một chuyện: Tấm X Quang phần đầu của tiến sĩ Khinh Kiến, cũng mất tích từ cái chết của Ngũ Lang, vốn tưởng có thể phát hiện ra bí mật gì từ di thể của tiến sĩ, Nhưng đầu của tiến sĩ cũng không thấy!

Điều này chứng minh, đầu của tiến sĩ Khinh Kiến Tiểu Kiếm, nhất định là có bí mật gì đó. Không chỉ vậy, cũng nhất định có một số người, không muốn bí mật này bị lộ ra, vì thế mới có chuyện ngụy dị thế xảy ra!

Nguyên Chấn Hiệp lúc này, đau rất đau buồn, anh ta nghĩ: Nếu không phải mình, lấy X Quang của tiến sĩ trong tập hồ sơ của bệnh viện, sẽ không có chuyện gì xảy ra! Nhưng bây giờ, chuyện đã xảy ra, cần phải tìm hiểu, e là sẽ ảnh hưởng cả đời!

Anh ta một mặt cố sức lắp đất, đồng thời cũng dùng đầu óc khoa học hiện đại, nghĩ về chuyện đã xảy ra, rốt cuộc là có tính chất gì? Nhưng chẳng có chút kết quả nào.

Điều làm hai người cảm thấy không thoải mái, nét mặt căng thẳng, là cô gái luôn ở cạnh, nhìn thấy hai người lắp đất, như đang giám sát mọi hành động. Cô ta tiến đến vài bước, nhìn mộ bia, phát ra một tiếng A. Sau đó tránh họ cực xa.

Thiết Nam đổ mò hôi, một là vì thể lực đi xuống, hai là vì quá căng thẳng vì đang hành động phi pháp. Lúc này, anh ta đã không có thời gian nghĩ đến chuyện ngụy dị nữa, mà nghĩ; cô gái vẫn chưa đi, có phải sẽ hỏi tới cùng, vậy thì bản thân sẽ rất rắc rối! Anh at hối hận tại sao lại làm chuyện này với Nguyên Chấn Hiệp, là thế là anh ta không tự chủ, đưa mắt nhìn Nguyên Chấn Hiệp.

Họ đều muốn mau chóng rời khỏi đây, vì thế hành động rất nhanh. Khi họ đã lắp đất bằng, đặt lại ba tấm đá, họ thẳng người lên, cô gái vẫn còn bên cạnh.

Thiết Nam do lo lắng, cảm thấy bực bội hỏi: “Nửa đêm canh ba, nghĩa trang không thích hợp cho một cô gái đến một mình!”

Nét mặt cô gái, xem ra rất cứng cỏi, nói: “Xin hỏi, cảnh sát gần đây thường có hành động thế này phải không?”

Cô ta vừa nói vừa chỉ vào tấm đá vừa đặt lại. Nguyên Chấn Hiệp còn đang quét đất thừa trên tấm đá đi.

Thiết Nam hừ một tiếng, không trả lời. Cô gái vừa chỉ về nơi xa tăm tối vừa nói: “Mộ của tiên phụ, xem ra hình như gần đây cũng bị mở ra!”

Thiết Nam và Nguyên Chấn Hiệp giật mình, đây lại là một chuyện rất kỳ quái. Nhưng họ chỉ muốn mau chóng rời đi, nên không hỏi tiếp.

Nguyên Chấn Hiệp cất xẻng lại, đi đến trước, đã đến bên cạnh cô gái nói: “Mau về nhà đi!”

Khi anh ta đi trước, cô gái đi sau, anh ta như cảm thấy ánh mắt sắc bén của cô gái đang nhìn mình, làm anh ta cảm thấy rất khó chịu. Và tăng tốc hơn, Thiết Nam rõ ràng cũng có cùng cảm giác. Hai người họ lên xe như cố bỏ chạy, công cụ ném vào rương hành lí. Thiết Nam vội vã khởi động xe, Nguyên Chấn Hiệp lên xe, xe lao thẳng đến trước.

Khi xe phóng đi, Nguyên Chấn Hiệp quay nhìn. Cô ta thấy cô gái đó vẫn đứng trước mộ của tiến sĩ, đứng im bất động dưới ánh trăng, cho cảm giác rất ngụy dị. Nguyên Chấn Hiệp nghĩ: cô gái này đúng là to gan!

Xe đã đi xa, hai người cũng không nói gì. Vẫn là Thiết Nam phá tan sự yên tĩnh nói: “Có người chặ hơn nửa đầu tiến sĩ Khinh Kiến và lấy đi!”

Nguyên Chấn Hiệp nói: “Mục đích là vì không muốn tiết lộ bí mật gì đó!”

Thiết Nam cười khổ: “Đầu của tiến sĩ thì có bí mật gì chứ?”

Nguyên Chấn Hiệp hít một hơi nói: “Tôi nghĩ anh không cần nghĩ thêm về vấn đề này nữa…” Anh ta khựng lại: “Anh không thấy sao, hình như có một luồng sức mạnh rất bí ẩn, đang ngăn cản việc này bị lộ ra? Sức mạnh bí ẩn đó, thậm chí là không từ thủ đoạn, bao gồm cả cái chết của Ngũ Lang, hủy đi di thể tiến sĩ!”

Nguyên Chấn Hiệp nói đến đây, cả bản thân cũng không tự chủ, cảm thấy ớn lạnh. Mặt Thiết Nam cũng trắng bệt ra, qua một lát, anh ta mới từ từ nói: “Không truy cứu nữa sao?”

Nguyên Chấn Hiệp không phải là người gặp khó khăn là bỏ cuộc, đối với chuyện của lạ của tiến sĩ Khinh Kiến trước đó, anh ta từ nhỏ đã nghe cha kể, luôn cảm thấy hiếu kỳ, nhưng bây giờ có truy cứu tiếp không?

Nguyên Chấn Hiệp không trả lời, cho thấy lòng không hề muốn bỏ cuộc. Thiết Nam không nói gì nữa, đưa Nguyên Chấn Hiệp đến gần trường học, nhìn Nguyên Chấn Hiệp leo tường vào mới ra về.

Nguyên Chấn Hiệp sau khi về phòng, ngã người xuống là ngủ, tuy trằn trọc mãi, nhưng chỉ muốn ngủ. Vài ngày tiếp đó, anh ta không liên lạc gì với Thiết Nam.

Cho đến ngày thứ năm.

Nguyên Chấn Hiệp đang lạnh run trong phòng, lúc nãy sau khi ăn tối xong, ngoài cửa có vài bạn học gọi: “Nguyên, có người đến tìm cậu!” “Là một cô gái trẻ rất xinh đấy!”

Tiếp đó là tiếng gõ cửa, cửa mở ra, hai bạn học vào trước, trêu Nguyên Chấn Hiệp.

Nguyên Chấn Hiệp xí một tiếng rồi nói: “Đừng nói lung tung, mình không quen em nào xinh đẹp cả!”

Hai bạn học muốn cãi lại, quản lý ký túc xa xuất hiện trước cửa phòng. Quản lý sắc mặt khó xem, giọng cũng chát chúa: “Nguyên, cậu có khách! Bình thường thì ký túc xá không chào đón con gái đến thăm, cậu đến phòng khách gặp khách đi!”

Nguyên Chấn Hiệp đứng lên, quản lý ký túc xá không bao giờ nói đùa, là ai đến thăm mình? Anh ta một mặt cám ơn quản lý, một mặt đi về phòng khách. Phòng khách ở một hành lang khác, ngược hướng với nhà tắm, bày biện đơn sơ.

Nguyên Chấn Hiệp đẩy cửa vào, đập vào mắt là cặp đùi dài, eo thon dáng yểu điệu và bờ tóc dài đặc biệt. Nguyên Chấn Hiệp a lên một tiếng, là cô ta!

Lúc này, cô gái cũng đặt tờ báo che nửa thân trên xuống, ánh mắt sáng nhìn Nguyên Chấn Hiệp. Ánh mắt này, nếu không có vài phần sắc bén, thì đúng là xinh động lòng người.

Nguyên Chấn Hiệp thấy rất bất ngờ, vài ngày trước đã gặp cô gái trước mộ phần, sao lại tìm đến đây? Anh ta cảm thấy cô gái này rất khó đối phó, vì thế tỏ thái độ rất cẩn trọng. Vì trong ký túc xá, ít khi có khách thế này đến thăm, nên bên ngoài có tiếng cười đùa của nhiều bạn học, làm Nguyên Chấn Hiệp khó chịu.

Cô gái mở miệng trước: “Ở đây hình như không thích hợp nói chuyện nhiều, có muốn tìm một nơi khác?”

Nguyên Chấn Hiệp nói: “Có cần phải nói lâu không?”

“Có!” Cô gái giọng rất kiên định: “Tôi đã biết, anh và cảnh sát đó, hành động tối hôm đó là phi pháp!”

Nguyên Chấn Hiệp giật thót người, khoác hai tay nói: “Tôi là một sinh viên nghèo, không có gì để bị bắt bí đâu!”

Cô gái trợn mày, mặt như đang trách: “Sao lại có ý thù địch thế? Tôi chỉ muốn biết, các anh tại sao lại khai quan? Xem có giúp ích gì được cho một nghi vấn của tôi hay không thôi!”

Nguyên Chấn Hiệp vẫn chưa hiểu ý cô gái nói là gì, nhưng anh ta biết, nói chuyện là khó tránh. Trong lúc anh ta do dự, cô gái đã đưa tay ra nói: “Tên của tôi là Hoàng Quyên, không ngờ, chúng ta đều là người Trung Hoa!”

Vì tiếng Nhật của cô gái rất lưu loát, Nguyên Chấn Hiệp chưa từng nghĩ cô ta là người  Trung Hoa. Anh ta nói: “Gần đây có một quán café” Giọng của Hoàng Quyên, đã có mùi ra lệnh. Cô ta nói: “Vậy còn đợi gì nữa?”

Nói xong, cô ta ra ngoài. Nguyên Chấn Hiệp không làm gì khác được, chỉ còn cách đi theo.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương