Quán cà phê nhỏ rất yên tĩnh, sau khi ngồi xuống, tiếng bạn bè trêu chọc lúc đi còn văng vẳng bên tai. Dưới ngọn đèn u ám, Nguyên Chấn Hiệp liếc nhìn Hoàng Quyên, không thể không thừa nhận cô ta là một cô gái rất có sức hút.

Nữ phục vụ đưa cà phê đến rồi lui xuống. Hoàng Quyên đang khuấy cà phê nói: “Tôi từ nhỏ di dân đến Pháp, cha tôi là Hoàng Ứng Câu, tôi nghĩ chắc anh có nghe đến?”

Nguyên Chấn Hiệp A lên một tiếng, không tự chủ đứng bật cả lên. Sau đó mới ngồi xuống nói: “Dĩ nhiên, giáo sư Hoàng là một trong số ít người có quyền uy khoa não trên thế giới, ông ấy viết sách giáo khoa cho chúng tôi đấy. Thảo nào tiếng Nhật cô lưu loát thế, giáo sư Hoàng dạy ở Đại học Kinh Đô nhiều năm, chắc cô cũng học tiếng Nhật ở đó!”

“Phải đấy, tuổi thơ rất vui. Cha tôi rất thích Nhật bản, vì thế sau khi cha mất, không muốn chôn ở Pháp, phải chôn ở Nhật Bản, đó là lý do tôi xuất hiện ở nghĩa trang.” Hoàng Quyên uống một ngụm cà phê: “Tôi đang ở Paris, phụ trách phòng trưng bày tác phẩm nghệ thuật.”

Nguyên Chấn Hiệp không biết nhiều về tác phẩm nghệ thuật, cũng không có ý bàn đến. Anh ta hỏi: “Trong lòng cô còn một nghi vấn?”

Hoàng Quyên chau mày nói: “Tiến sĩ Khinh Kiến, khoảng một năm trước, bị xe tông mất?”

Nguyên Chấn Hiệp gật đầu, ra hiệu bảo Hoàng Quyên dừng lại. Anh ta quay người ra hiệu cho nữ phục vụ mang bao thuốc đến. Sau đó hít một hơi dài.

Liên quan đến tiến sĩ Khinh Kiến, anh ta hiếu kỳ là có lý do, nhưng tại sao Hoàng Quyên cũng quan tâm  tiến sĩ? Anh ta nhìn với anh mắt tra hỏi. Hoàng Quyên nói: “Tôi không biết phải bắt đầu từ đầu, có lẽ bắt đầu từ chứng đau đầu của tướng quân Kars.”

Nguyên Chấn Hiệp sững sờ, lời của Hoàng Quyên đúng là quá bất ngờ. Tướng quân Kars, tên này rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai. Nguyên Chấn Hiệp không ra vẻ tán thanh hay phản đối, chỉ nói: “Có liên quan đến tôi không?”

Hoàng Quyên chau mày: “Rất khó nói, tôi đoán có liên quan đến hành động của anh. Tôi có xem báo, trong ký túc xá của anh, có một sinh viên tên là Vũ Nhân Ngũ Lang chết một cách ly kỳ, có đúng không?”

Nguyên Chấn Hiệp gật đầu, Hoàng Quyên nói: “Vậy, anh cần nghe tôi nói lại từ đầu đến cuối. Nhẫn nại nhé, vì nói ra rất dài dòng!”

Nguyên Chấn Hiệp gật đầu.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Tướng quân Kars, tên này Nguyên Chấn Hiệp đã nghe qua, thật ra vì vào đề quá bất ngờ. Chỉ cần người có thường thức đều biết là ai.

Tướng quân Kars, là lãnh tụ một nước nhỏ ở Châu Phi. Đất nước này rất nghèo, nhưng lại có mỏ Uranium và mỏ kim cương rất phong phú, vì thế với một chế độ quân sự độc tài, chỉ cần dùng một số thủ đoạn thống trị, là đủ tiền tiêu xài hoang phí.

Hứng thú lớn nhất của tướng quân Kars, là phương pháp độc tài của mình được đồn khắp thế giới. Và ông ta quen dùng thủ đoạn chính trị, để có được sự ủng hộ của hai phe khác.  Trong lòng ông ta, ông ta cho mình là lãnh tụ tương lai của thế giới. Điều này chứng minh qua bức tranh chân dung treo ở phòng làm việc của ông ta.

Đất nước mà tướng Kars cai trị, từng là vùng đất của thực dân Pháp. Phòng làm việc của tướng Kars, bày trí còn hơn cả cung điện Versailles thời kỳ toàn thịnh. Và to nhất là ảnh chân dung của tướng Kars mặc quân phục, đặt sau bàn làm việc dát vàng. Tranh vẽ rất uy võ, và bối cảnh phía sau là bản đồ thế giới, cho thấy dã tâm to lớn muốn trở thành người ảnh hưởng thế giới.

Sáng hôm đó, tướng Kars cũng như mọi người, qua một đường hầm bí mật đến phòng làm việc, vài thủ hạ đắc lực của ông ta, đã đợi sẵn ở ngoài phòng làm việc. Tướng quân su khi đến, có thói quay xoay ghế, nhìn tranh chân dung của mình, sau đó nhấn nút trò chuyện, gọi thủ hạ vào. Vì thế các thủ hạ cấp bậc bộ trưởng, khi vào phòng làm việc, chỉ thấy lưng của tướng quân.

Tướng quân không xoay người lại, chỉ truyền lệnh, về yêu cầu vũ khí của Liên Xô và Mỹ nhiều hơn, huấn luyện hành động khủng bố, đối phó các quốc gia ở gần. Người liên quan sau khi được lệnh lui xuống, cuối cùng chỉ còn lại một người da trắng: La Huệ. Người này về danh nghĩa là cố vấn cấp cao cho quốc gia.

Tướng Kars vào lúc này mới xoay ghé lại, đối mặt La Huệ. Nửa khuôn mặt bên trái đang giật một cách không kiểm soát, miệng cũng bị lệch, tạo cảnh giác đáng sợ cho người đối mặt.

Ông ta nói với giọng the thé: “Cậu sắp đặt thế nào rồi?” Ông ta chỉ về nửa đầu bên phải của mình: “Đau đầu chết đi được, càng lúc càng đau.”

La Huệ cũng nhìn ra, đau đầu hành hạ tướng quân, làm ông ta càng lúc càng nổi nóng. Tháng trước một lần hạ lệnh là xử tử ngay 50 người phản đối.

Lúc này, La Huệ trả lời rất cẩn trọng. Tuy thân phận thật là người tổ chức của đội quân đánh thuê mạnh nhất dưới tay tướng quân, nhưng cũng không dám đắc tội tên độc tài này. Anh ta nói: “Mọi việc đều sắp xếp ổn thỏa, chỉ đợi tướng quân quyết định thời gian. Bác sĩ khoa não giỏi nhất đều tập trung ở Paris, đang kiểm tra cho tiết cho ngài!”

Tướng quân nổi nóng: “Bảo họ đến! Bảo bác sĩ khoa não đến đây!”

La Huệ thầm mắng trong lòng: “Con lừa ngu ngốc”. Nhưng bề ngoài vẫn ra vẻ rất kính trọng, vì nể phí cố vấn năm triệu đô mỹ mỗi năm. La Huệ vào 20 năm trước, chẳng qua chỉ là một kẻ bạt mạng. Hai năm trước, từng đại diện tướng quân Kars tham dự Liên Hợp Quốc.

Anh ta nói: “Tướng quân, mời tiến sĩ khoa não đến, vấn đề không lớn, nhưng cần những thiết bị hiện đại, và không ai tháo được máy móc hiện đại đó từ Thụy Sĩ hay Paris mang về được, nên về mặt bệnh viện…”

Tướng quân lại gầm lên: “Mặc kệ ý kiến bệnh viện, kẻ địch đang mong tao rời khỏi đất nước, tao không dễ bị lợi dụng đâu!”

La Huệ vuốt tay nói: “May móc điều trị của chúng ta không đủ, chỉ mời bác sĩ đến, không có tác dụng gì lớn!”

Tướng quân chỉ thắng La Huệ nói: “Tác dụng không lớn, còn hơn là không có tác dụng! Coi chừng tao cách chức cố vấn cấp cao của mày!”

Uy hiếp này không phải lần đầu La Huệ nghe. Anh ta chỉ nhún vai, sau đó cố hết sức chấp hành lệnh của tướng Kars.

“Vì thế mà cha tôi từ Paris đến quốc gia của tướng Kars!” Nét mắt của Hoàng Quyên có hơi lo lắng.

Nguyên Chấn Hiệp nhìn cô ta với nét mặt chưa hiểu rõ. Hoàng Quyên đợi Nguyên Chấn Hiệp mở lời, nói: “Phải, cha tôi hoàn toàn không bị tướng quân uy hiếp, cũng không tham tiền, nhưng khi La Huệ vừa nhắc với cha, cha lập tức đồng ý ngay. Lúc đó tôi biết sau khi cha đã quyết định, tối đó tôi và cha từng bàn về một vấn đề trong phòng sách.”

Hoàng Quyên khựng lại một lát nhìn Nguyên Chấn Hiệp. Nguyên Chấn Hiệp cảm thấy ánh mắt của cô gái xinh đẹp này, có mang ý khiêu khích, rất hợp với tính cách của mình. Hoàng Quyên nói: “Anh có muốn nghe chúng tôi bàn gì không?”

Nguyên Chấn Hiệp lại đốt một điếu khác, thật ra không phải là muốn hút, nhưng muốn tỏ vẻ đã trưởng thành  trước mặt Hoàng Quyên. Anh ta nói: “Dĩ nhiên là muốn nghe lý do gì mà giáo sư Hoàng chịu đi trị cho một tên tướng quân khốn kiếp!”

Hoàng Quyền cười. “Tướng quân khốn kiếp” cũng là cách cô ta gọi tướng Kars tối đó!

“Cha” giọng Hoàng Quyên khá cao: “Cha tại sao lại đến tận Châu Phi xa xôi, chữa cho tên tướng quân khốn kiếp đó? Cha không phải là một bác sĩ trị bệnh thông thường, cha là bác sĩ khoa não hành đầu thế giới đấy!”

Giáo sư Hoàng Ứng Câu ngậm đầu thuốc, ông ta tạm không trả lời câu hỏi của con gái, mà có nét mặt rất kỳ bí.

Nhìn từ bất cứ góc độ nào, giáo sư Hoàng Ứng Câu địa vị cao, chắc chắn sẽ từ chối lời mời của La Huệ. Cho dù là tướng quân có đến Paris, giáo sư Hoàng cũng chưa chắc chịu đi hội chẩn.

La Huệ vừa đến Paris, không tìm bác sĩ khoa não nào khác, mà tìm giáo sư Hoàng cũng là có lý do. Anh ta và giáo sư Hoàng là quen biết cũ, khi hai người họ còn trẻ, đã quen nhau ở Paris. Lúc đó, giáo sư Hoàng là một sinh viên nghèo, còn La Huệ là một tên bạt mạng.

Họ quen nhau thế nào, có thể tạm không truy cứu, nhưng tình bạn giữa họ không còn là nghi vấn. Sau đó La Huệ rời pháp, tham gia đội quân đánh thuê, với tính cách liều mạng, dã mau chóng lên chức, trở thành nhân vật xuất sắc trong đội đánh thuê.

Giáo sư Hoàng nhìn con gái, nói một cách chậm rãi: “La Huệ đến tìm cha, cha và anh ta là bạn thân, không muốn làm khó anh ta!”

Hoàng Quyên lắc đầu: “Cha, con đã không còn là trẻ con, đây không phải là lý do mà cha nằng nặc muốn đến Phi Châu!”

Hoàng Ứng Câu nhìn con gái, lòng như đang nói: Đúng, con đã không còn là trẻ con, nhưng nguyên nhân thật sự, có nên cho con biết?

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương