Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 418 Đây là tuyệt thế cao thủ ư? (2)

Chương 418: Đây là tuyệt thế cao thủ ư? (2)

Dù sao, bọn họ cũng đã đồng ý việc mà Dịch Phong giao phó, vất vả lắm mới kiếm được nhiều người như này, nếu mà bọn họ rời đi thì công sức của họ cũng trở nên vô ích, mà Dịch Phong không vui thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.

Vì vậy Diệp Bắc vội vàng ngăn cản mọi người, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Các vị, nếu như đã đến nơi này, sao phải vội vã rời đi? Sao các vị không thử đợi tiên sinh trở về, chẳng phải các ngươi liếc mắt nhìn một cái là mọi chuyện sẽ rõ ràng rồi sao?” 

“Đúng, đúng, đúng, khi các ngươi nhìn thấy chân dung của tiên sinh thì chắc chắn sẽ tin rằng bọn ta không nói dối các ngươi.” Hám Thiên Khuyết cũng vội vàng tiếp lời Diệp Bắc.

Nghe vậy, khuôn mặt của những người sắp rời đi có chút đăm chiêu.

Thật lâu sau, bọn họ mới miễn cưỡng gật đầu.

“Chờ một chút cũng không sao.”

“Nhưng như những lời mà bọn ta đã nói lúc trước. Đến lúc đó, nếu không phải như những gì ngươi nói thì ngươi cũng đừng trách bọn ta không niệm tình cũ mà không nể mặt ngươi.”

“Được.”

Diệp Bắc mỉm cười, tự tin nói: “Khi các ngươi nhìn thấy được thủ đoạn của hắn, ta đảm bảo rằng các ngươi sẽ không bao giờ có ý định rời đi nữa, hơn nữa sẽ chỉ cố gắng nghĩ cách để ở lại thôi ấy chứ.”

Sau một lúc chờ đợi, một bóng người cuối cùng cũng chậm rãi từ bên ngoài bước vào.

“Tiên sinh đã trở về!”

Diệp Bắc đứng lên, vẻ mặt hưng phấn.

Quản Vân Bằng và Hàm Thiên Khuyết cũng không ngoại lệ, bọn họ cũng không thể che giấu được sự nhiệt tình trong mắt họ.

“Đừng quên, tiên sinh đã đạt đến cảnh giới trở về nguyên trạng và trải qua cuộc sống của phàm nhân, cho nên các ngươi tuyệt đối không được vạch trần tu vi của tiên sinh, hiểu chưa?” Diệp Bắc và hai người còn lại vội vàng nhắc nhở mọi người phía sau.

Nhìn thấy phong thái này của ba người này, những người khác đều không khỏi liếc nhau.

Dáng vẻ của ba người này không hề giống như đang giả vờ, xem ra sự việc đúng là như vậy.

Chẳng lẽ, cái nơi ngay cả mấy con chim cũng không thèm ở lại là nơi ẩn náu của một siêu cao thủ sao?

Điều này ngay lập tức khơi dậy sự tò mò của họ.

Bọn họ muốn xem, liệu người được gọi là tiên sinh này có thực sự tài giỏi như vậy không!

Vì vậy, họ phối hợp với đám người Hám Thiên Khuyết quay về hướng Dịch Phong nghênh đón.

“Ồ, là các ngươi đó cả!”

Dịch Phong chợt mỉm cười khi nhìn thấy ba người Diệp Bắc.

“Bái kiến tiên sinh.”

Ba người Diệp Bắc vội vàng hành lễ, tươi cười đáp lại: “Khởi bẩm tiên sinh, chúng ta đưa nhóm công nhân đầu tiên tới đây.”

Vừa nói, ba người vừa vội vàng hô to mọi người phía sau: “Còn không mau đến bái kiến tiên sinh.”

Tuy nhiên.

Trước những lời nhắc nhở của cả ba, những người đứng sau cũng không thực hiện.

Bởi vì trong khoảng thời gian ngắn vừa rồi, mọi người đã đánh giá toàn bộ Dịch Phong.

Không có tu vi.

Chỉ là một người bình thường, không đáng kể.

Thậm chí, từ đầu đến chân hắn cũng không có bất cứ thứ gì làm bọn họ cảm thấy quý giá.

Đây là một cao nhân sao?

Mọi người hoàn toàn không tin.

Điều này ngay lập tức khiến ba người Diệp Bắc lo lắng, nháy mắt ra hiệu cho đám người bọn họ.

Nhưng cho dù như vậy, ngoại trừ một số ít người đối với ba người hơi hơi cúi đầu, còn lại phần lớn đều không có phản ứng.

May đấy.

Điều khiến ba người Diệp Bắc thở phào nhẹ nhõm là Dịch Phong dường như không để tâm, ngược lại còn cười nói: “Các ngươi đừng khách sáo như vậy, đi thôi, ta đưa các ngươi đi xem địa điểm cần xây dựng. “

Nói xong, Dịch Phong dẫn đầu đi về phía sau của võ đường.

Sau khi Dịch Phong rời đi, ba người Diệp Bắc Thần lập tức dậm chân hét lên, hận rèn sắt không thành thép nói: “Rốt cuộc các người muốn làm gì đây hả?”

“Hừm, ngươi còn hỏi chúng ta làm cái gì, không phải ngươi nói là một tuyệt thế cao thủ sao?”

“Đây chính là tuyệt thế cao thủ mà ngươi nói tới à?”

Đám người chế nhạo.

Đúng là không nên tin những lời của đám người Hám Thiên Khuyết một chút nào.

Suy cho cùng, mắt thấy mới đúng là sự thật.

Bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy chút hào quang gì trên người của Dịch Phong hết.

“Các ngươi, sao các ngươi lại ngu muội như vậy hả?”

Hám Thiên Khuyết lạnh lùng nói: “Tiên sinh là người các ngươi có thể nhìn thấu sao? Nhưng nếu các ngươi tin ta, nhất định sẽ có lúc khiến ngươi kinh ngạc.”

“Xin lỗi, bọn ta thực sự không có thời gian chơi với ngươi nữa.”

“Đúng vậy, tông chủ của bọn ta còn rất nhiều việc phải làm, nên cho bọn ta xin lỗi không tiếp nữa.”

“Bọn ta chịu đựng ba người các ngươi dắt mũi lâu như vậy cũng là hết tình hết nghĩa rồi, cáo từ.”

“Cáo từ...”

Thấy mọi người thật sự muốn rời đi.

Ba người Diệp Bắc người đột nhiên lo lắng, Diệp Bắc run giọng nói: “Ta đảm bảo nếu các ngươi đi, các ngươi nhất định sẽ phải hối hận.”

“Hừ!”

“Bọn ta không đủ kiên nhẫn để chờ đợi, ngay cả khi hắn có thực lực lợi hại như ngươi nói.”

“Đúng vậy, căn bản là sẽ không thể nào có khả năng đó nên cũng sẽ không có khả năng bọn ta hối hận.” Khuôn mặt đám người bọn họ sa sầm.

Bọn họ đã không còn tin bất kỳ lời nói nào của đám người Diệp Bắc nữa.

Với thân phận của bọn họ, vượt ngàn dặm xa xôi để đến được cái nơi phân chim cũng không có, hơn nữa cũng không trở mặt với đám người Diệp Bắc đã là khá hào phóng rồi

Cho nên, một số người đã rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương