Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 419 Bản lĩnh thần tiên gì đây?

Chương 419: Bản lĩnh thần tiên gì đây?

Sau võ đường.

Dịch Phong nhìn vào khoảng không rộng lớn.

Ban đầu, mảnh đất này là để cho đám lão già Ngô Vĩnh Hồng khai khẩn trồng trọt. Bây giờ là lúc để xây dựng một tông môn. Xem ra tạm thời phải trưng dụng mảnh đất dùng để cày cấy này thôi.

 

“Chẳng biết có chuyện gì đã xảy ra với đám lão già đó nữa. Bọn họ nói bọn họ có việc phải giải quyết, nhưng đã một thời gian dài như vậy mà bọn họ vẫn chưa trở về.”

 

Dịch Phong thở dài, sau đó lấy tay móc một chiếc nhẫn trữ vật giấu ở trong ngực ra.

 

Lý do mà Dịch Phong đặt nó trong ngực thay vì đeo trên ngón tay của hắn là bởi hắn cho rằng giấu bảo vật làm của riêng đồng nghĩa với việc mang trong mình tội nghiệt.

 

Dù sao, đó cũng là một cái nhẫn trữ vật, nếu lỡ có ai đó xem hắn như một phú ông rồi muốn cướp thì sẽ rất phiền phức.

Vì vậy tốt nhất là cứ giấu ở trong ở trong ngực.

 

“Thả cho các ngươi ra ngoài này. Nếu các ngươi chết ở trong đó thì toi công của ta mất.”

 

Dịch Phong nhẹ nhàng lắc lắc của nhẫn trữ vật, sau đó bốn con dã thú bị hắn bắt được thả ra ngoài.

Một con đại điểu màu đen.

 

Một con kỳ lân có cơ thể tương tự như cơ thể của một con tê giác, nhưng nó không phải là một con tê giác.

 

Là một con nai nhưng có một cái đầu chẳng khác gì một con chó.

 

Con cuối cùng cũng không khá hơn là bao. Đó là một con chó không ra chó mà sói cũng không ra sói.

 

Dù sao, không một con thú nào trong số bốn con thú có thể nói ra tên của chúng.

 

Cùng lắm thì mặc kệ nó, hắn chỉ cần tiếng kêu của bọn nó đủ lớn để khiến con người sợ hãi là được rồi.

 

“Đồ nhi, đồ nhi!”

 

Dịch Phong hét lên: “Lấy những sợi xích sắt mà lúc trước ta đang rèn ra đây cho ta.”

 

“Vâng sư phụ, ta tới đây!”

 

Bên trong võ quán, Chung Thanh kêu lên, kéo mấy dây xích sắt lớn rồi hấp tấp chạy đến.

 

“Trói nó lại.”

 

Dịch Phong nói.

 

“Dạ, sư phụ.”

Chung Thanh nghe lời hắn, dùng dây xích sắt để trói bốn con dã thú lại bằng xích sắt.

Ngay sau khi Chung Thanh buộc hết các dây xích sắt thì cũng là lúc bốn con dã thú kia vừa tỉnh lại.

 

Bốn đôi mắt của chúng nhìn nhau, sau đó chúng nó phát hiện rằng nó đang bị xích lại, khiến bọn nó lập tức bùng nổ dữ dội.

 

“Grào!”

 

“Két!”

 

“Grừ!”

 

“Hú!”

 

Bốn âm thanh khác nhau đồng thanh vang lên khắp không gian.

 

Sau đó, bốn sức ép mạnh mẽ phát ra từ bốn con thú.

 

Bất kỳ sức ép nào của một trong bốn con đó đều khiến người ta cảm thấy khiếp sợ và run rẩy.

 

Đặc biệt, tiếng chim kêu cao vút khiến người ta như bị búa bổ vào ngực, cảm giác khó chịu đừng đợt một.

 

Tại thời điểm này, nhiều người ở thành Bình Giang đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn.

 

“Sức ép mạnh đến mức này à, chậc chậc, xem ra đây là một đám Yêu Tiên rồi!”

 

“Nhưng chẳng phải dù là Yêu Tiên cũng không thể thoát khỏi bàn tay của tiên sinh hay sao.”

 

“Không biết lần này tiên sinh muốn dùng để ăn hay để chơi.”

 

“Các ngươi đoán nhiều vậy làm gì? Bán đậu phụ của ngươi đi. Nguơi sống ở đây mấy năm rồi. Những chuyện như vậy cũng đâu hiếm thấy?”

 

“Đúng vậy, bình tĩnh đi!”

 

Một đám lão già tụ tập lại ríu rít sôi nổi bàn luận, sau đó thì lại tản ra ngay lập tức, người nào bán đậu phụ thì tiếp tục bán đậu phụ, người nào bán son phấn thì tiếp tục bán son phấn.

 

Tuy nhiên đám người vừa tách khỏi đoàn của ba người Diệp Bắc cũng biến sắc khi nghe thấy những âm thanh mang theo sức ép đáng sợ này.

 

Đồng thời khi sức ép kia được áp chế xuống, ai nấy đều vác theo vẻ mặt kinh ngạc bay ngược trở về.

 

“Có chuyện gì vậy?”

 

“Sức ép lúc nãy và tiếng gào lớn này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?”

 

Sắc mặt bọn họ lộ ra vẻ sợ hãi, lần lượt đặt câu hỏi với đám người Diệp Bắc.

 

“Hừ!”

 

“Các ngươi thử nghĩ xem rốt cuộc là chuyện gì?”

 

“Ngoại trừ bản lĩnh của tiên sinh thì còn có thể là ai nữa chứ?”

 

Nhìn thấy đám người kia quay lại, đám người Diệp Bắc lập tức ngẩng cao đầu ngạo nghễ, nhìn cực kỳ ngứa mắt.

 

Đúng là tiên sinh vừa ra tay là đám người ngu ngốc kia lại nhanh chóng ba chân bốn cẳng chạy về.

Nghe vậy, tất cả đều nhìn nhau, sắc mặt có chút khó coi.

 

Có lẽ lúc trước bọn họ thực sự đã nhìn lầm, có lẽ vị này thực sự là một tuyệt thế cao thủ.

 

Bởi vì sức ép vừa rồi quá mạnh. Mãnh mẽ đến mức dù bọn họ đã đạt đến Võ Tôn nhưng vẫn cảm thấy vô cùng khó thở.

Bọn họ vội vàng đến chỗ Dịch Phong, dường như để xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

 

“Này này, mấy người các ngươi dừng lại đi, dừng lại, đừng có mà xông về phía tiên sinh như vậy.”

 

Đám người Diệp Bắc hét lên, đồng thời cũng vội vàng chạy đến.

 

Giờ phút này, bốn con yêu thú đang nhìn Dịch Phong với khuôn mặt đầy sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống Dịch Phong.

 

Hơn nữa, bọn nó cũng không thể chấp nhận rằng nó đã hoàn toàn bị áp chế tu vi vào lúc này. Chúng cũng không thể sử dụng bất kỳ cách nào để chạy trốn. Ngay cả việc bọn chúng muốn nói, cũng không thể nói được.

 

Đặc biệt là Hắc Vũ đến từ tiên giới đang vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương